Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

"Em ở trong này chờ ta, tuyệt đối không được ra ngoài!" Khung Dực ấn Ngọc Huyên vào tuốt phía trong rồi vội vàng nhảy ra ngoài sân.

Hôm nay có trăng bán nguyệt, trước nhà cũng treo một ngọn đèn mờ mờ tỏ tỏ. Gió đêm từ đồi cát thổi vào lạnh buốt, làm ánh đèn khẽ chao đảo lung lay. Khung Dực nắm chắc thanh trường kiếm, ghim chặt ánh mắt vào kẻ địch, lòng thầm đánh giá.

Hắc y nhân phủ kín toàn thân bằng bộ áo quần đen tuyền cực kỳ thông dụng chuyên dùng cho việc dạ hành. Mái tóc cũng được che kín sau lớp khăn, đầu còn đội một chiếc đấu lạp bằng tre phủ voan đen. Trên tay hắn là một thanh kiếm đơn giản, còn có vẻ như tùy tiện nhặt ra từ một tiệm vũ khí hạng xoàng. Hắn im lặng đứng giữa sân chờ Khung Dực, không hề tỏ ý vội vã muốn tiến vào trong.

Khung Dực nhíu mày. Trên người kẻ nọ tuyệt nhiên không tỏa ra sát ý.

"Ngươi muốn gì?" Khung Dực chĩa kiếm về phía hắc y nhân, thận trọng hỏi.

Hắc y nhân không đáp, bất ngờ xoay kiếm xông lên.

Bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển, chiêu thức bên ngoài ôn nhu bên trong cứng rắn, nhất thời Khung Dực lập tức rơi vào lúng túng.

Đây là kiếm pháp gì? Sao hắn chưa từng giao đấu qua kia chứ?

Lúc này Ngọc Huyên ở trong nhà chỉ có thể sốt ruột nhìn ra, còn lại không thể làm gì khác. Ban ngày đi quá vội vã, y đã bỏ quên chiếc cung tên mà lúc trước Khung Dực tặng cho y. Trong nhà bài trí cực kỳ đơn sơ, không còn vật gì có thể lấy ra tương trợ, mà ngoài bắn cung ra thì Ngọc Huyên cũng không biết một môn gì khác. Chẳng lẽ lại cầm cái gối mà ném ra hay sao chứ?

Đưa mắt nhìn ra sân, Khung Dực vẫn đang vất vả giao đấu cùng hắc y nhân. Lúc này Ngọc Huyên chợt giật mình ngờ ngợ.

Loại kiếm pháp này, những động tác này... sao lại có hơi quen mắt thế kia?

Dưới ánh trăng, hai bóng kiếm loang loáng va vào nhau. Một bên như nước chảy mây trôi, một bên ngang tàng cứng rắn. Đại Thương trước giờ luôn chuộng sức mạnh, triết lý đánh nhau lại vô cùng thực dụng, chỉ cần nhanh và hiểm để mau chóng hạ gục đối phương. Hắc y nhân thì dường như đang theo đuổi một mục đích khác, chỉ vờn qua đuổi lại, trêu ghẹo tới lui, từ từ dẫn dắt Khung Dực, cuốn vào lối đánh của mình.

Lúc này Ngọc Huyên cũng nhận ra điều đó. Y cắn môi suy nghĩ một chút rồi mở cửa hét lên: "Đừng đánh nữa!"

Hai người đang mê mải đánh nhau lập tức dừng lại, Khung Dực lùi lại ba bước, chống kiếm xuống sân, mồ hôi rịn ra đầy trán, còn hắc y nhân thì cũng nhảy lên giàn nho, thu kiếm đứng nhìn xuống Ngọc Huyên. Khuất sau tấm voan mỏng, ánh mắt hắn đang rọi vào vị hoàng tử phương nam, dù không tận mắt nhìn thấy nhưng Khung Dực vẫn có thể cảm nhận được.

Nhị vương tử bất giác nghiến răng, tên này thật sự muốn gì? Là đang nhắm vào hắn, hay vào Ngọc Huyên?

Chợt, hắc y nhân xoay người, nhún chân vận khinh công rời đi, nhẹ nhàng như khi hắn đến. Chẳng mấy chốc, thân ảnh đó đã hòa vào màn đêm.

Khung Dực ngẩn ra một chút. Cứ vậy mà đi sao? Ngọc Huyên cũng bước ra sân, chạy đến bên Khung Dực. Hắn không nói không rằng, ôm người ta vào lòng rồi trách:

"Sao em không nghe lời? Nguy hiểm lắm!"

Ngọc Huyên vòng tay ôm lại hắn, ngước mặt lên thỏ thẻ: "Hắn ta đâu có muốn giết em hay giết anh. Dù không biết hắn có mục đích gì, nhưng cứ dây dưa qua lại với hắn sẽ làm anh hao tổn sức lực, chả được gì hết, có khi lại còn ảnh hưởng trận chiến ngày mai."

Khung Dực câm nín, rõ ràng người kia nói đúng.

Hắn thở dài, hậm hực hôn mạnh một cái lên trán Ngọc Huyên rồi kéo kín áo choàng lại cho y.

"Chúng ta về doanh trại thôi. Nơi đây không an toàn nữa rồi. Đi mau."

Chút tâm tư "làm chuyện xấu" vừa nãy nổi lên, sau khi bị tên hắc y nhân phá đám thì bây giờ tan đi sạch sẽ. Nhị vương tử không biết tên họ hắc y nhân để rủa, bèn cứ thế rủa phong long thầm trong bụng. Tên hắc y nhân chết tiệt! Trù ngươi ế cả đời!

"Nhưng lúc chiều Kỷ Phong cho em đi xe ngựa, không cưỡi Tiểu Bạch, mà xe ngựa đã quay về doanh trại để tránh gây chú ý rồi." Ngọc Huyên chợt bối rối lên tiếng.

"Sao cơ?" Khung Dực ngớ ra, dường như còn chưa hiểu.

"Tiểu Hổ... chẳng phải chỉ mình anh được cưỡi thôi sao?" Hết cách, Ngọc Huyên đành nói thẳng.

Thì ra là vậy! Khung Dực chợt bật cười, đoạn cúi xuống thì thầm vào tai Ngọc Huyên, giọng nói thấm đẫm phong hoa tuyết nguyệt:

"Trái tim ta cũng là của em, nói chi đến Tiểu Hổ, hử?"

Ngọc Huyên đỏ mặt: "Anh..."

"Đi thôi!"

Nói rồi hắn kéo người kia đến bên Tiểu Hổ lúc này đang phe phẩy đuôi ra chiều chờ đợi. Khung Dực chỉ tay vào chú ngựa chiến lâu năm của mình, nghiêm giọng bảo:

"Ngươi đàng hoàng cho ta. Y cũng là chủ nhân của ngươi đó!"

Tiểu Hổ phun ra một cọng cỏ khô queo, phì phì mũi tỏ thái độ cực kỳ bất mãn. Ở đây ai mới không đàng hoàng chứ? Khung Dực nhảy lên trước, xong mới nắm tay Ngọc Huyên kéo lên, để cho y ngồi phía sau, vừa có thể tránh gió lạnh, vừa phải vòng tay ôm chặt hắn.

Lát sau, con ngựa lông màu nâu đỏ của Thống lĩnh Nhạn Quân chạy phăm phăm trong đêm tối, đưa cả hai người về doanh trại.

Nấp sau mái ngói của một ngôi lầu cao, hắc y nhân lặng lẽ nhìn hai người trên ngựa, đoạn nhếch mép cười rồi cũng quay đi, hướng về phía ngược lại. Một làn gió đêm khẽ thổi qua làm tấm vải voan trên đấu lạp của hắn bay lên, để lộ nửa gương mặt anh tuấn cùng một đôi mắt đen đặc quánh.

Từ lúc trên chiến trường thấp thoáng nhìn thấy Nhị vương tử rẽ sang một hướng khác mà đi, có vẻ là về phía thị trấn chứ không phải về doanh trại chính, hắn đã tìm cơ hội bám theo. Quả nhiên, đã gặp được người cần gặp, cũng khẳng định được nghi vấn trong lòng.

Chưa kể, còn phá đám được Thống lĩnh Nhạn Quân, hại hắn mất một đêm xuân.

Đêm đó khi Khung Dực và Ngọc Huyên về đến doanh trại thì đã trễ, Ngọc Huyên cũng mệt sau cả ngày dài căng thẳng nên về lều của mình đi nghỉ sớm. Không ngờ, vừa thay bộ áo ngủ lụa mềm, tháo dây cột tóc ra nằm xuống thì chợt thấy Thống lĩnh Nhạn Quân ôm chăn gối đi vào.

Trước một Ngọc Huyên há hốc mồm nói không nên lời, Thống lĩnh đĩnh đạc đặt gối đặt mền của mình xuống bên cạnh người ta, đoạn cởi áo khoác rồi nhảy lên giường.

"Hắc y nhân ý đồ chưa rõ, em ngủ một mình nguy hiểm lắm."

Ngọc Huyên biết thừa Khung Dực chỉ đang viện cớ, bèn nhỏ giọng nói: "Ngày mai để mọi người nhìn thấy sẽ không hay lắm đâu..."

Khung Dực thoải mái nằm xuống gối, tung chăn của hắn ra phủ lên cho cả hai người. Chăn của hắn dày hơn, sẽ ấm hơn.

"Bổn Vương tử đang phụng mệnh Bệ hạ căn dặn, bảo vệ Hoàng tử Kinh Lạc đàng hoàng, ai dám nói cái gì?" Đoạn, hắn kéo tay Ngọc Huyên để y nằm xuống.

"Ngọc Huyên... đừng lo nữa mà! Chúng ta ngủ thôi, được không?"

Mỗi lần Khung Dực giở giọng làm nũng là Ngọc Huyên đều cởi giáp quy hàng vô điều kiện. Y nằm xuống chui vào chăn, ngần ngừ một lát rồi quay mặt sang nhìn hắn. Khung Dực cũng quay sang nhìn Ngọc Huyên chăm chăm.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Cả hai cùng phì cười.

Khung Dực vòng tay qua ôm lấy Ngọc Huyên, mà y cũng ngoan ngoãn chui vào trong ngực hắn.

"Ngày mai em muốn ra thăm vườn cây ăn trái và ruộng ngô, ruộng khoai, có được không? Nghe Lê Quảng Mục bảo hạt giống chà là vẫn chưa nảy mầm, em định tìm chỗ khác gieo lại."

"Được. Ta cử thêm vài người đi theo bảo vệ em. Nhưng mà nhớ về sớm đấy."

"Em đợi anh chiều mai về ăn cơm nhé?"

"Được, ta cũng sẽ về sớm."

Một nụ hôn khẽ đáp lên mái tóc nhung mềm.

Lúc này ở một căn lều khác cách đó không xa, Kỷ Phong cũng đang phải vất vả đối phó với tuyệt chiêu làm nũng của một kẻ khác.

"Kỷ đại caaaaaa... Ta thật sự không ngồi dậy uống thuốc nổi mà..." Kỳ Anh khàn giọng thều thào.

Kỷ Phong nhìn hắn nghi hoặc. Biết là Lăng Kỳ Anh mới sốt xong tỉnh dậy, nhưng tên nhóc này bị thương ở tay kia mà, có phải bị thương ở chân hay xương sống đâu mà không ngồi dậy nổi?

"Ta chóng mặt... Tay ta cũng đau nữa..."

Kỷ Phong rùng mình. Cái điệu bộ này... sao cứ thấy quen quen?

"Được rồi đừng kêu nữa! Ta gọi lang y vào xem thử!" Kỷ Phong quát lên, đoạn dợm đứng dậy bước ra ngoài.

Chợt Lăng Kỳ Anh nhoài người tới cố gắng chụp lấy tay Kỷ Phong, nhưng do hoa mắt chóng mặt, hắn mất đà ngã nhào xuống đất. Rầm.

Kỷ Phong quay phắt lại đã thấy Kỳ Anh rớt khỏi giường mà nằm dài trên sàn, gương mặt trắng bệch vì đau đớn, máu ở vết thương nơi cánh tay đã bắt đầu rịn ra, thấm cả ra lớp vải trắng bên ngoài.

"Kỳ Anh!" Kỷ Phong hốt hoảng nhào tới.

"Có sao không? Ngươi gấp cái gì, ta chỉ ra ngoài gọi lang y thôi mà! Ngươi..."

Kỳ Anh chợt thả lỏng người, vùi đầu vào vai Kỷ Phong, thở ra nhè nhẹ rồi vòng cánh tay còn lành lặn qua ôm lấy eo hắn.

"Lúc đó ta cứ tưởng không còn gặp lại Kỷ đại ca được nữa..."

Thân vệ của Thống lĩnh Nhạn Quân đột nhiên như bị điểm huyệt, cứ đơ ra ngồi đó mặc cho tên nhóc Kỳ Anh kia dụi tới dụi lui trên người mình. Kỷ Phong không biết, giấu mặt trong vai mình đang là gương mặt cực kỳ vui sướng của tên tiểu tử ranh ma đó. Xi𝑛 hã𝔂 đọc tr𝒖𝔂ệ𝑛 tại + Tr ù𝗺Tr𝒖𝔂ệ𝑛.V𝑛 +

Phía bên kia chiến tuyến, sơn tộc đang nhóm lửa sưởi ấm, uống rượu, hát ca. Bọn họ có thói quen đi săn đêm nên lúc này phần lớn mọi người vẫn còn thức cả. Đây đó vài nhóm người đang nướng thịt khô, nướng khoai ăn khuya. Sơn tộc có triết lý sống khá hưởng thụ, dù là đi đánh trận cũng vui vẻ mà đi, sảng khoái mà chiến.

Hồ Nhất Niệm bước ra khỏi lều, vào ngồi cùng một nhóm Hồ tộc đang râm ran trò chuyện.

"Đương gia. Trong hai xe quân lương chúng ta cướp được ban chiều có cả ngô ngọt. Ngài muốn ăn thử không?"

"Lấy một ít ra cho mọi người ăn đi, còn lại để dành chuyển về bản cho lũ trẻ." Hồ Nhất Niệm nói. "Ngô đó luộc lên ăn, nướng lên cũng được."

"Tuân lệnh!" Tên thủ hạ hồ hởi chạy đi, chẳng mấy chốc đã có tiếng xuýt xoa mừng rỡ vang lên khắp lều trại.

Phù A Xán lúc này cũng cà nhắc mà bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ban chiều gã giao đấu với Khung Dực, kết quả bị thương ở đùi. Kiếm của Đại Thương dĩ nhiên không tẩm độc nên vết thương cũng không quá nặng. Phù A Xán đưa cho Hồ Nhất Niệm một ống tre chứa rượu, đoạn cười khà khà mà nói:

"Lần này cướp được lương, dù có hai xe thôi nhưng cũng gọi là có thu hoạch. Xem ra ta phải giữ lời, khi quay về bản phải ủ thêm một ít rượu nếp mật cho Nhị vương tử Đại Thương nhắm Tết mới được, haha. Lần này Khung Dực đích thân ra trận, ta quả thật không ngờ tới. Mới có mấy năm mà con ngựa non háu đá của hoàng tộc Đại Thương đã lớn rồi."

"Trại chủ cũng giữ lời quá nhỉ?" Hồ Nhất Niệm mở ống tre, đưa lên miệng nhấp thử một ngụm. Rượu này không phải rượu nếp mật, vị lạ quá.

"Dĩ nhiên. Lời đã thốt ra, núi cao suối sâu rừng thẳm đều nghe thấy, không thể nào nuốt ngược vào trong bụng được. Thế nào, rượu này ngon không? Là rượu cỏ mây đấy! Ta sợ mùa đông này nếp không còn đủ để ăn, nói chi ủ rượu nên mới phải dùng đến cỏ mây, ai ngờ ủ xong uống cũng không tồi, haha."

Rượu cỏ mây ban đầu tưởng là ngọt, không ngờ hậu vị lại cay xè. Thế mà uống rồi lại đâm nghiện cái cay nồng đó.

"Hồ đương gia, đợt này đánh lâu không?" Phù A Xán chợt nghiêm túc hỏi.

Hồ Nhất Niệm trầm ngâm một chút rồi nói: "Trại chủ vội gì, chúng ta đánh thêm một lúc, tới đầu xuân sẽ càng có nhiều lương thực, không phải sao?"

Phù A Xán mặt thoáng lo âu, nhỏ giọng đáp lời: "Chẳng phải Hỏa Xà thật sự tồn tại đó sao? Lần trước tứ đại trưởng lão của bốn bộ tộc Hồ, Nùng, Kỉ Di, Dao Tán đã họp rồi quyết định tạm thời không lùng giết nó, dù sao nó cũng là vật thiêng mà chúng ta thờ cúng bấy lâu. Thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng nó làm hại chúng ta. Phải đi đánh trận lâu, không ở trong bản làng, nói cho cùng ta cũng không an tâm."

Hồ Nhất Niệm không đáp, hắn biết Phù A Xán nói hoàn toàn có lý. Thế nhưng đối với việc đánh cướp lương thảo và chọc thủng hàng phòng ngự đông bắc Đại Thương, thật ra Hồ Nhất Niệm cũng có mục đích riêng. Hắn đã tạm có câu trả lời cho nghi vấn trong lòng, song hắn lại phân vân không biết có nên bẩm báo việc này hay không, phải báo thế nào. Thôi thì cứ tận dụng thời gian mà quan sát thêm.

Trời đêm thăm thẳm, trăng bán nguyệt khuất sau mây mờ, chỉ còn ánh lửa bập bùng lách tách và những ngụm rượu cỏ mây nóng cháy sưởi ấm thân thể, sưởi ấm cả lòng người.

Khi tin chiến trận về tới Vương Đô thì đã gần đến giao thừa. Lúc này hoàng cung Trích Nguyệt đang chuẩn bị đón năm mới như mọi khi, ai ai cũng tất bật. Trong đại điện nơi Hoàng đế và Đại vương tử đang nghị sự, không khí lại im ắng lạ thường.

"Con nghĩ sao?" Khung Vũ nghe tin báo, hơi cau mày hỏi.

"Bẩm phụ hoàng, con nghĩ nhị đệ có thể xử lý được. Lần này cũng là cơ hội để xem thử tuyến phòng thủ đông bắc của chúng ta vững chắc đến đâu."

Thấy Hoàng đế vẫn còn im lặng, Khung Tuấn bèn lên tiếng tiếp:

"Tuy nhiên để chắc chắn, ta có thể phái thêm một ít thủ vệ quân của Vương Đô tương trợ. Có điều... hai lực lượng này không rõ có thể phối hợp ăn ý với nhau hay không. Chi bằng trước mắt cứ chuẩn bị thêm thuốc men, vũ khí, lương thảo gửi cho nhị đệ. Khi nào nhị đệ cần binh thì chúng ta điều đi cũng chưa muộn."

"Được, cứ làm như vậy đi. Gửi thêm một ít quần áo, vải vóc cho nhị đệ con nữa. Năm nay nó lại phải ăn Tết trên chiến trường rồi."

"Nhi thần tuân lệnh."

"À phải rồi, Ngọc Huyên thì sao?"

Khung Tuấn hơi ngần ngừ một chút rồi nói: "Bẩm phụ hoàng, nhị đệ bảo Ngọc Huyên vẫn đang ở dải Chinh Sa phụ giúp việc trồng trọt. Nhị đệ sẽ lưu tâm, tuyệt đối không để y xảy ra chuyện ạ."

Thật ra Khung Tuấn cũng muốn xem thử Hoàng đế sẽ phản ứng thế nào. Cách làm này của Khung Dực quá mạo hiểm, hắn vốn không đồng tình chút nào. Tầm quan trọng của Ngọc Huyên trong việc nam tiến đã quá rõ ràng, chẳng lẽ nhị đệ còn chưa hiểu mà vẫn hành động khinh suất như vậy?

Quả nhiên Khung Vũ lại cau mày. Dù biết người thứ tử của mình trước giờ thích gì làm nấy, thế nhưng những khi đụng đến quân cơ thì nó cũng biết nghĩ hơn. Lần này sao lại hành xử thiếu cẩn trọng như vậy?

"Như vậy không ổn. Con nói với Khung Dực, thu xếp đưa Ngọc Huyên về lại Trích Nguyệt đi."

"Tuân lệnh phụ hoàng, con sẽ cho người báo tin với nhị đệ."

Hôm đó, Khung Vũ giữ trưởng tử của mình lại ăn cơm, uống rượu. Cả cung điện bao la này dường như càng ngày càng trống trải. Tết năm rồi còn náo nhiệt, năm nay lại hiu quạnh đi nhiều.

"Chuyến đi về Mạc Bắc của con thế nào?" Khung Vũ gắp một ít thức ăn cho Khung Tuấn rồi hỏi.

"Bẩm phụ hoàng, thu hoạch kha khá. Bài trí quân sự phía nam không có vấn đề, chỉ có điều khi xuất binh phải có Nhạn Quân trợ lực, do con e là Quảng Ngân Trình không thắng nổi Tống Cơ Long."

"Ta nghe nói mấy ngày con ở đó, phía Kinh Lạc có diễn tập quân sự?" Hoàng đế nhấp một ngụm rượu rồi hỏi.

"Dạ đúng." Khung Tuấn ngoài mặt bình thản, bên trong lại cẩn trọng lựa chọn từ ngữ. "Thám báo nói rằng có vẻ đó chỉ là ngẫu hứng của Chu An và Đại công chúa Vũ Miên."

Khung Vũ im lặng một chút rồi chợt hỏi: "Năm nay vị Công chúa đó bao nhiêu tuổi rồi?"

"Bẩm phụ hoàng, có lẽ tầm mười tám mười chín tuổi." Khung Tuấn làm như cố suy nghĩ để nhớ ra rồi mới đáp, dù rằng hắn vẫn luôn biết rõ tuổi nàng.

"Khung Tuấn." Hoàng đế chợt ngẩng lên nhìn vào mắt Đại vương tử. "Dung mạo nàng ta thế nào?"

Khung Tuấn nhìn vào ly rượu đang cầm trên tay, thế nhưng cơ hồ đang thấy lại bức tranh vẽ Vũ Miên ngày đó Quảng Ngân Trình đưa lên cho hắn. Khung Tuấn biết rõ là không thể cầm tranh về theo, thế nên hắn chỉ có thể nhìn rồi cố mà ghi lại trong trí nhớ.

"Bẩm phụ hoàng, dung mạo không tồi, có thể nói là một mỹ nhân."

Trong những lúc như thế này, nói dối là hạ sách. Nàng ta có phải mỹ nhân hay không, Hoàng đế có thể dễ dàng tra ra ngay. Thế nên Đại vương tử hắn cũng chỉ còn một con đường là nói thật.

Nhưng là mỹ nhân thì sao, không là mỹ nhân thì sao? Một câu khẳng định của Khung Tuấn cũng chưa nói lên được điều gì cả.

Quả nhiên Hoàng đế không truy hỏi nữa. Bữa tối giữa cha và con, giữa quân và thần cứ thế trôi qua nhẹ nhàng. Chỉ có điều khi Khung Tuấn cáo lui, Hoàng đế đã nhẹ giọng nói một câu:

"Để ý một chút, đừng làm lỡ đại sự."

Khung Tuấn hơi chấn động nhưng cũng vội kính cẩn khom người, tỏ ý đã rõ.

Lời này cho dù là nói Đại vương tử hay Nhị vương tử thì thánh ý cũng đã quá rõ ràng, không thể không tuân.

Thế mà đêm đó Hoàng đế Khung Vũ trằn trọc không sao ngủ được. Những ký ức tưởng như đã chìm sâu vào quên lãng, đã hoàn toàn phai nhạt, thì đêm nay lại từng chút từng chút trồi lên, hiện ra rõ ràng trước mắt.

Hahaha, xem ra sau này số phận những đứa con của hai người bọn ngươi sẽ đan chặt lấy nhau, duyên duyên nợ nợ khó xá khó phân, không biết khi nào mới dứt. Hahaha, thật thú vị!

Hoàng đế Đại Thương ngồi dậy bước xuống giường, mở cửa sổ nhìn ra toàn cảnh thành Trích Nguyệt đang say ngủ. Trời đông rét buốt, tuyết trắng phủ dày, thế nhưng Khung Vũ lại cơ hồ thấy được nắng ấm phương nam năm xưa cùng hoa mận nở trắng trời khi ấy.

Hai người con lớn của ngươi, số phận gắn liền với bảy chữ. "Được rồi mất, mất rồi lại được." Chỉ có điều, đối với một người thì là thiên hạ, đối với người còn lại thì là giai nhân.

Trong bữa tối, chút tâm tư đó của Khung Tuấn không qua mắt nổi Hoàng đế. Dù chỉ là thoáng qua, Khung Vũ vẫn có thể nhìn ra được sự dao động rất nhỏ trong mắt trưởng tử của mình khi nhắc đến Công chúa Vũ Miên.

Nếu đã là thiên ý, vậy có tránh cũng không được.

Giao thừa năm đó là lần thứ hai Khung Dực và Ngọc Huyên ở cùng nhau, chỉ có điều năm nay họ đón giao thừa giữa chiến trường, giữa ba quân. Không có nếp nhung để gói bánh như năm trước, Ngọc Huyên lấy ngô ngọt làm bánh ngô chiên tẩm đường nâu, tẩm mật ong, thết đãi các tướng sĩ. Những nam nhân cao lớn ấy chẳng mấy chốc biến thành lũ trẻ, tranh giành nhau í ới từng cái bánh, khiến Ngọc Huyên bật cười khanh khách.

Đêm giao thừa gió lạnh, Khung Dực kéo Ngọc Huyên về sớm. Vừa về đến lều, đèn đóm còn chưa kịp thắp lên, hắn chợt ép Ngọc Huyên vào một góc, hai tay ôm lấy gương mặt y mà hạ xuống một nụ hôn thật dài. Lần này không còn là kiểu hôn phớt nhẹ nhàng, chuồn chuồn đạp nước nữa. Nụ hôn làm môi lưỡi nóng rực, hơi thở gấp gáp, đầu óc mơ hồ, máu nóng dồn lên làm gương mặt muốn nhỏ máu.

"Bài học mừng em mười sáu tuổi." Trong bóng tối, Nhị vương tử thì thầm.

Đến đầu mùa xuân, quân sơn tộc và quân Đại Thương đã giằng co với nhau được gần bốn tháng. Phía dải Chinh Sa có lương thực từ triều đình và Khúc Băng viện trợ, lại có Ngọc Huyên đốc thúc việc gieo trồng hoa màu nên không mấy khó khăn. Sơn tộc thì ngược lại, từ từ xuất hiện biểu hiện của việc đuối sức.

Nhắm thấy tình hình đã gần như ngã ngũ, một sáng đầu xuân trong trẻo, Khung Dực thân chinh ra trận, mở màn cho đợt càn quét cuối cùng nhằm đẩy sơn tộc lui về Tuyết Nhạn. Trận đó dù quân Đại Thương thắng thế nhưng đã được lệnh cấm lạm sát từ Thống lĩnh truyền xuống, thế nên không hề đuổi cùng giết tận. Hồ Nhất Niệm và Phù A Xán đành rút quân, rốt cuộc sau hơn bốn tháng cũng không chọc thủng được phòng tuyến đông bắc của Đại Thương, chỉ cướp được một vài chuyến quân lương đem về.

Hồ Nhất Niệm nâng tay tung liệp ưng lên, nó lập tức đập cánh rồi bay vút đi. Hắn nheo mắt nhìn theo bóng nó đang bay xa dần, đoạn quay lưng bước theo đoàn người đang rút về Tuyết Nhạn.

"Sao, lại cho nó đi săn à?" Phù A Xán đợi Hồ Nhất Niệm đi lên cùng rồi hỏi.

Hồ Nhất Niệm gật đầu, không nói gì thêm. Mãi một lát sau, hắn mới trầm giọng nói nhỏ, có vẻ như đang nói với chính mình: "Lần này lại đi xa rồi."

"Anh Khung Dực!" Thấy Khung Dực cùng thủ hạ từ chiến trường trở về, Ngọc Huyên mừng rỡ trèo lên khỏi ruộng khoai rồi chạy lại bên hắn. Vì có các tướng soái khác ở đấy nên y cũng xấu hổ, chỉ đứng cách mấy bước chân mà nhìn, miệng mấp máy nói nhỏ: "Anh-không-bị-thương-chứ?"

Nhị vương tử thấy thương y quá đỗi, nhưng cũng nổi lên ý muốn chọc ghẹo y một phen, bèn cũng nhìn y cười, mấp máy môi thì thầm: "Không-bị-thương-nhưng-mà-nhớ-em."

Ngọc Huyên lập tức bặm môi đỏ mặt, thế nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui lấp lánh.

Các tướng soái như Đinh Đại Đồng, Lý Tao Niên và Kỷ Phong thì đành ngó lơ nhìn trời nhìn mây, chỉ riêng có Lăng Kỳ Anh là trố mắt hết nhìn Thống lĩnh lại nhìn sang Hoàng tử Ngọc Huyên, lòng hâm mộ không thôi.

"À phải rồi!" Ngọc Huyên nhớ ra điều gì, bèn rối rít vẫy tay với Khung Dực: "Đi theo em, em cho anh xem cái này."

Y dẫn hắn đến một góc vườn phía sau doanh trại, có một chiếc chậu đất sét nhỏ để ngoài nắng, trong chậu là ba mầm non xanh mướt mát đang nhú. Mỗi mầm non chỉ có hai chiếc lá hình hạt gạo thật dài, thật mảnh, trông vô cùng lạ mắt.

"Hử, đây là cây gì?"

"Là cây chà là đấy! Gieo lần thứ ba mới nảy mầm. Em phải ủ hạt, sau đó gieo trong chậu trước, chăm cho khỏe rồi mới có thể đem ra vườn trồng xuống đất." Ngọc Huyên đưa tay khẽ vuốt những chiếc lá xanh, nâng niu như trân bảo.

Nhị vương tử không khỏi có chút ngẩn ngơ. Ngọc Huyên của hắn có phải thần tiên hạ phàm không, một loại quả lạ của ngoại tộc hắn đem về từ năm ngoái, đến năm nay y lại thành công làm cho nó nảy mầm.

Là y tài giỏi, hay là do y kiên trì không bỏ cuộc?

Khung Dực cũng đưa tay vuốt mấy chiếc lá một chút, sau đó từ từ tiến lại, ngón tay khẽ chạm vào ngón tay của Ngọc Huyên, đầu ngón tay mơn man nhẹ.

"Em cưng chúng nó như vậy, thôi thì đem theo cùng lên đường đi." Hắn mỉm cười.

"Ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi về vịnh Lam Thủy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui