Vịnh Lam Thủy nằm ở tận cùng dải Chinh Sa, nói cách khác nếu dải Chinh Sa là một vầng trăng khuyết thì vịnh Lam Thủy chính là chân trăng. Nơi đây đã là rìa đông Đại Mạc, khí hậu cũng bớt nóng khô hơn nhiều. Một điều đặc biệt nữa của vịnh Lam Thủy chính là màu cát ở đây. Khác với màu vàng rực của phần trên dải Chinh Sa, cát ở vịnh Lam Thủy trắng muốt, hạt cát cũng nhỏ và mịn hơn. Đất ở đây cũng khác, chỉ có khu bờ biển mới có cát trắng, còn lại khi lùi vào sâu phía trong thì là đất thịt.
Mấy năm trước Khung Dực đã cho tăng cường phòng thủ ngay cửa vịnh, thế nên giờ đây quân dải Chinh Sa đã đóng một doanh trại khá lớn tại đây, chưa kể còn cho lính trinh sát đi tuần kết hợp đi săn ở cả rìa đông Đại Mạc.
"Tham kiến Thống lĩnh!" Chủ soái của doanh trại là Bàn Minh Sơn rạp người hành lễ.
"Đứng dậy cả đi!" Khung Dực bước ra khỏi xe ngựa, đưa mắt nhìn các tướng lĩnh của vịnh Lam Thủy. Ai nấy đều hồ hởi khi Thống lĩnh Nhạn Quân lại lần nữa đích thân ghé thăm, nghe nói lần này ngài còn lưu lại một thời gian để bàn việc quân nữa. Nhị vương tử quả xứng danh Chiến Thần của Đại Thương, cực kỳ anh tuấn uy vũ, tuổi trẻ tài cao, chỉ có điều trông ngài hơi nghiêm nghị.
Chợt, các tướng sĩ thấy Thống lĩnh của họ quay lại vén rèm xe, đưa tay ra chờ sẵn. Từ sau rèm, một bàn tay trắng trẻo thanh tú ngập ngừng vươn ra, sau đó nhẹ nhàng đặt lên tay ngài. Thống lĩnh cong môi cười, đoạn dịu dàng đỡ người trong xe bước xuống.
Các tướng lĩnh hít vào một hơi, cố gắng giấu vẻ kinh ngạc, tuy nhiên đôi mắt ai cũng vô thức mà mở lớn. Đây... đây chính là Hoàng tử Kinh Lạc nghe danh bấy lâu sao? Quả nhiên nói phương nam nhiều mỹ nhân không sai, ngay cả thiếu niên nam tử trông cũng dễ nhìn như vậy.
Bàn Minh Sơn cũng kinh ngạc không ít, thế nhưng điều làm hắn vương vướng khó chịu trong lòng là thái độ thân mật, gần như là cưng chiều sủng ái mà Nhị vương tử dành cho Hoàng tử địch quốc.
Đưa mắt nhìn Đinh Đại Đồng cùng dàn tướng lĩnh thân cận như Kỷ Phong, Lý Tao Niên, Bàn Minh Sơn càng ngạc nhiên hơn khi thấy ai cũng tỏ vẻ bình thản, xem như việc này là việc cực kỳ bình thường.
"Bàn tướng quân, ngươi ngẩn ra gì thế?" Kỷ Phong đằng hắng lên tiếng nhắc nhở. "Lều của Thống lĩnh ở đâu?"
"Mạt tướng hồ đồ! Xin Thống lĩnh đi bên này. À, lều của Hoàng tử Kinh Lạc thì ở phía ngược lại, để mạt tướng cho người dẫn..."
"Không cần." Khung Dực lên tiếng ngắt lời. "Y ở cùng với ta. Kỷ Phong, ngươi sắp xếp một chút đi."
"Vâng." Kỷ Phong cúi đầu vâng lệnh rồi ra hiệu với Bàn Minh Sơn để hắn cùng mình rút lui, cũng để cho Khung Dực và Ngọc Huyên về lều nghỉ ngơi trước.
"Kỷ Phong, thế là thế nào?" Vừa bước vào chiếc lều chuẩn bị riêng cho Ngọc Huyên mà giờ đây đã không cần dùng đến, Bàn Minh Sơn lập tức hỏi.
Kỷ Phong một mặt thu dọn chăn gối để đem sang bên lều của Khung Dực cho Ngọc Huyên, một mặt điềm nhiên đáp lời: "Thống lĩnh phụng mệnh Bệ hạ, phải đảm bảo an toàn cho Hoàng tử Kinh Lạc."
"Nhưng cũng không đến mức phải..."
"Cách đây không lâu y từng bị một hắc y nhân hành thích. Từ đó trở đi, Thống lĩnh mới phải làm đến nước này."
"Ta vẫn cứ thấy thế nào! Doanh trại ở đây canh phòng cẩn mật, nếu Thống lĩnh không an tâm thì sắp xếp thêm binh lính bảo vệ là được rồi, cần gì... Vả lại, lều của Thống lĩnh đâu thể tùy tiện cho người khác vào chứ!"
"Bàn tướng quân." Kỷ Phong chợt nghiêm mặt ngắt lời. "Chúng ta chỉ cần làm tròn chức trách, nghe theo phân phó của Thống lĩnh là được. Những việc khác của ngài, ngài tự biết sắp xếp. Chúng ta không quản được, mà cũng không có tư cách, không có thân phận để quản."
Khi Kỷ Phong mang thêm chăn gối sang lều của Khung Dực thì hắn đang chuẩn bị đưa Ngọc Huyên đi ra vịnh xem biển. Cả hai đã cởi bỏ áo choàng vướng víu, chuyển sang quần áo gọn nhẹ thoải mái, thậm chí Khung Dực còn bỏ cả đôi ủng da lại mà chuyển sang giày cổ ngắn vải mềm.
Khi ánh mắt chạm nhau, Khung Dực lập tức hiểu Kỷ Phong có việc cần nói riêng với mình.
"Em đợi ta một lát, ta theo sau ngay." Hắn quay sang nói với Ngọc Huyên rồi bước theo Kỷ Phong vào lều.
Trong lều khá rộng rãi, có lót thảm cho ấm chân, ngoài góc đặt trường kỷ và bàn trà nhỏ thì phía sau là một chiếc giường to. Chếch một góc sau tấm rèm may bằng vải mềm là chỗ để thay quần áo. Kỷ Phong mang chăn gối vào đặt trên giường, khi nghe tiếng chân của Khung Dực vào theo thì quay đầu lại nhìn một cái rồi tiếp tục bận rộn sắp xếp gối chăn, miệng nhỏ giọng nói:
"Ngài thu liễm một chút, ở đây chưa ai biết rõ chuyện của ngài và Hoàng tử Ngọc Huyên. Bàn Minh Sơn đã để ý rồi đấy."
Khung Dực khoanh tay đứng giữa lều, bật cười bảo: "Sao ngươi cứ như lão nương lo trước sợ sau vậy?"
Kỷ Phong khựng lại một chút, khi xác định mình không nghe nhầm hai chữ "lão nương" thì tức muốn xịt khói: "Ngài còn giỡn được? Lộ chuyện ra không tốt cho ngài đâu! Đừng quên ngài còn là Nhị vương tử của Đại Thương đấy!"
Nếu để người khác nói những lời này thì sẽ thành hỗn xược, nhưng khi Kỷ Phong nói thì chỉ là sốt ruột chân thành. Với tình cảm bao năm giữa hai người bọn họ, Khung Dực cũng hiểu Kỷ Phong sẽ luôn là người nói thẳng, nói thật không chút e dè với hắn.
Khung Dực đi lại ngồi xuống giường, mặt hơi trầm xuống. "Thì đã sao? Ta cũng chỉ còn chưa đầy hai năm với y... Chiếc vòng lam ngọc đó ta vẫn luôn giấu y mà mài, trước khi y về Kinh Lạc ta sẽ trao nó cho y, xem như... một lời giã biệt. Từ giờ đến đó, ta cứ mặc kệ hết thảy, chỉ muốn lúc nào cũng ở bên y mà thôi, chẳng cần phải sợ kẻ khác nghĩ gì."
Lần đầu tiên thấy Nhị vương tử nhà hắn vừa nghiêm túc vừa bi thương như vậy, Kỷ Phong cũng không khỏi mủi lòng. Thời niên thiếu cũng đã từng thấy Khung Dực trêu hoa ghẹo nguyệt, ai ngờ khi đã rơi vào lưới tình thì lại mang bộ dạng thâm tình thế này kia chứ!
"Ngài tội tình gì... Chẳng phải hai năm sau Đại Thương cũng xua quân nam tiến hay sao? Đã biết sẽ không thể nào có kết cục tốt, thế mà..."
Khung Dực chỉ im lặng không đáp. Lát sau, hắn đứng dậy bước ra khỏi lều. Ngọc Huyên của hắn đã đợi nãy giờ rồi.
"Anh có việc gì không vui hả?" Ngọc Huyên nghiêng đầu qua nhìn hắn, hai ngón tay níu lấy tay áo hắn lắc lắc nhẹ.
Khung Dực sực tỉnh, vội bắt lấy tay y đưa lên miệng gặm gặm một chút. "Không có, ta đang nghĩ việc quân thôi."
Trên con đường mòn nhỏ sau lưng doanh trại, Khung Dực và Ngọc Huyên đang chầm chậm thả bước. Phía trước đã thấy một mảng xanh ngăn ngắt của biển, sắc màu của nước như hòa cùng màu thiên không bao la của trời. Trong hơi gió đã nghe mùi muối mặn, kèm theo những hạt cát nhỏ bị gió cuốn bay.
Ngọc Huyên trước giờ đều không bao giờ chủ động hỏi gì đến việc quân của Đại Thương, nghe Khung Dực nói vậy y cũng chỉ cười dịu dàng, mặc cho hắn gặm tay mình chán chê xong lại chuyển sang hôn nhẹ lên đầu ngón tay. Khung Dực rất thích đôi bàn tay này của y, lúc đi đường nằm trong xe ngựa cứ nghịch tới nghịch lui không chán.
Cả hai cứ thế đi, chẳng mấy chốc đã giẫm lên cát trắng mịn màng. Khung Dực cởi giày của mình, sau đó lại ngồi xuống giúp Ngọc Huyên cởi giày của y ra. Xong xuôi, hắn kéo Ngọc Huyên đến sát mép nước.
Bấy giờ là mùa xuân, trời đã nắng trong nhưng nước còn rất lạnh. Khoảnh khắc con sóng nhỏ tràn lên liếm lấy bàn chân trắng nõn của Ngọc Huyên, Khung Dực thấy y khẽ rùng mình xuýt xoa.
"Em sợ nước không?" Hắn nhìn y, chợt hỏi.
Ngọc Huyên bật cười: "Em sinh ra ở Kinh Lạc kia mà. Nước em có nhiều sông ngòi, có cả biển. Lúc nhỏ em hay cùng chị Miên và đám công tử tiểu thư thế gia thi bơi, thi bắt cá nữa đấy!"
"À, vậy hả?" Khung Dực hơi xấu hổ. "Ta thì... nói thật với em, ta sợ biển."
"Mấy năm trước ta có dắt bọn dân binh thiếu niên đến đây, nhiều đứa thấy biển lần đầu liền lao xuống mà không biết rằng đây là vịnh nước sâu. Kết quả lần đó có mấy đứa suýt nữa là đuối nước, may mà sau cùng đều cứu được. Sau đó..."
"Sau đó, anh bắt đầu sợ biển?" Ngọc Huyên hơi siết chặt tay Khung Dực như an ủi.
"Không." Khung Dực đi ra vài bước cho nước ngập đến đầu gối. Nắng chiều rọi lên tóc của hắn làm cho mái tóc ánh lên màu nâu đồng rất đẹp. Hôm nay hắn không thắt tơ vàng vào bím tóc, thế nhưng mái tóc vẫn như đang phát sáng.
"Tối hôm đó ta đợi lũ nhóc ngủ say rồi một mình đi ra biển. Lúc đó là cuối mùa hạ, biển khá êm. Ban đêm tối mịt, biển đen ngòm như một con quái thú nguy hiểm. Thế nhưng, ta vẫn xuống nước. Quả nhiên, dù đã có chuẩn bị nhưng ta vẫn bị hụt chân như ban ngày lũ thiếu niên đã bị."
"Cái gì?" Ngoc Huyên hít vào một hơi.
Thấy y hốt hoảng, Khung Dực mỉm cười trấn an: "Đừng lo, Nhị vương tử của em còn sống sờ sờ đây, chưa ch..."
Chữ "chết" chưa kịp nói ra, miệng Khung Dực đã bị Ngọc Huyên nhào tới vươn tay ra bịt lại. Lần đầu tiên y làm ra vẻ hung dữ mà trừng mắt nhìn hắn: "Không được nói gở!"
Miệng bị hai tay che lại nên Ngọc Huyên chỉ thấy nửa khuôn mặt trên của Khung Dực cùng đôi mắt đang cong cong ý cười soi rọi. Nhị vương tử vòng tay qua ôm Ngọc Huyên lại, đồng thời ngả ngớn mà vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay Ngọc Huyên một cái.
Ngọc Huyên lập tức giật nảy như phải bỏng, hốt hoảng đỏ mặt rụt tay lại. "Anh! Đừng quậy, có binh lính đi tuần kìa!"
Khung Dực không nói gì nữa, nhấc bổng Ngọc Huyên vác lên vai mình rồi tiến sâu xuống nước.
"Anh làm gì thế!" Ngọc Huyên vừa vùng vẫy vừa thất thanh kêu lên.
"Không cho ta hôn, phải phạt!"
"Đừng! Nước lạnh lắm, bệnh đấy!" Ngọc Huyên lại rú lên, tuy nhiên trong giọng nói lại lẫn ý cười khúc khích.
Khung Dực dừng bước, thả y xuống nước. Lúc này nước đã tới ngang eo. Ngọc Huyên lập tức rùng mình run rẩy. Lạnh quá!
"Ôm ta đi, ôm ta sẽ không lạnh nữa." Khung Dực nheo nheo mắt nhìn Ngọc Huyên trêu chọc.
Ngọc Huyên tức giận trừng mắt, đoạn đưa tay xuống nước rồi tạt nguyên một mảng nước biển giá lạnh lên người Khung Dực. Xong việc, y lập tức cười vang rồi quay lưng tháo chạy. Sóng nước nhấp nhô cản bước chân, y chưa kịp chạy xa bao nhiêu thì người phía sau đã đuổi tới. Cánh tay rắn chắc của Khung Dực vòng qua ôm ngang eo y, Ngọc Huyên chưa kịp kêu lên đã bị xoay lại ôm gọn vào trong lồng ngực rắn chắc của Khung Dực, không tài nào vẫy vùng thoát ra.
"Một." Khung Dực nhếch mép cười.
"Anh định làm gì?" Ngọc Huyên cảnh giác hỏi.
"Hai."
"Khoan... anh định làm gì?"
"Ba."
"Đừng..."
Trong phút chốc, hai người đã chìm trong nước lạnh. Ngọc Huyên không sợ nước, thế nên chỉ vài giây sau đã định thần lại rồi mở mắt ra nhìn Khung Dực. Nước ở vịnh Lam Thủy rất trong, nắng chiều vẫn chưa tắt, thế là mọi vật càng hiện ra rõ ràng.
Dưới làn nước trong xanh, Khung Dực đang ôm lấy y, gương mặt rất gần. Hắn cũng đang mở mắt nhìn Ngọc Huyên, trong ánh mắt có vẻ hốt hoảng, có vẻ âu lo, lại phảng phất một nỗi bi thương không nói nên lời. Ngọc Huyên chỉ thấy tim thắt lại, chẳng phải anh sợ nước sao, thế nhưng sao lại kéo y ra đây?
Anh đang tìm kiếm điều gì?
Mọi âm thanh của thế giới trên mặt nước trở nên mờ mịt, xa xôi. Trong dòng nước biển giá lạnh mà êm dịu, Khung Dực lại cảm thấy dông bão trong lòng. Hắn biết lo nghĩ của Kỷ Phong là đúng, cũng biết việc mình làm là vô cùng trái quy củ của Thống lĩnh Nhạn Quân. Thế nhưng... thế nhưng hắn còn chưa đầy hai năm nữa mà thôi. Chỉ còn hai năm để người kia nhìn hắn dịu dàng như thế, vì hắn mà cười vui, vì hắn mà lo lắng.
Chợt, Ngọc Huyên áp sát người lại, nâng hai tay lên ôm lấy gương mặt Khung Dực, đặt lên đó một nụ hôn.
Khung Dực hơi run nhẹ, không biết vì lạnh hay vì cái gì, mãi sau mới siết chặt vòng tay mà đáp lại nụ hôn đó. Nụ hôn không kéo dài lâu. Khi tách ra, Ngọc Huyên vẫn mở mắt nhìn Khung Dực mà cười, đoạn dùng khẩu hình mà nói với hắn ba chữ qua làn nước.
Có-em-đây.
Tối hôm đó, thân vệ của Thống lĩnh Nhạn Quân phải nghiến răng nghiến lợi hò hét binh lính nấu nước nóng, pha sẵn trà gừng giải cảm cho Nhị vương tử và người trong lòng của y.
Tắm táp thay quần áo xong, Khung Dực ngồi trên giường lau tóc cho Ngọc Huyên, còn Ngọc Huyên thì đang dựa vào lồng ngực hắn mà đọc sách.
"Rốt cuộc lần đó làm thế nào mà anh lên bờ được?" Ngọc Huyên ngước mặt lên khỏi trang sách hỏi hắn.
"À... Ta vùng vẫy một lúc rồi cố gắng bơi vào chứ sao. Ta không biết bơi, chỉ quơ tay múa chân loạn xạ nhưng may mắn là sau một hồi thì chân đã chạm được vào cát, thế là cứ thế ráng hết sức mà leo lên bờ." Khung Dực có chút xấu hổ mà thú nhận. Lần đó là một lần chơi ngông ngu xuẩn, hắn đã tự nhủ không kể với ai, chỉ có Kỷ Phong nửa đêm bị hắn dựng dậy nấu nước tắm nên mới biết.
Ngọc Huyên ngồi dậy lườm hắn: "Nguy hiểm như vậy, lần sau không được làm thế nữa! Anh không biết bơi, lần sau cũng đừng xuống biển nữa."
Bàn tay đang lau tóc cho Ngọc Huyên khựng lại. Khung Dực nhìn Ngọc Huyên hơi chần chừ, sau cùng quyết định nói thật thay vì đưa ra một lời hứa suông.
"Chuyện đó ta không hứa được đâu. Sau này... ta sẽ phải đi biển nhiều đấy."
"Sao?" Ngọc Huyên mở to mắt, lát sau y dường như hiểu ra, hơi cúi mặt xuống không hỏi gì thêm.
Một câu hỏi nóng cháy thiêu đốt Ngọc Huyên, thế nhưng y không thể cất lời.
Anh đi biển làm gì? Có phải...
"Ngọc Huyên." Khung Dực đau xót ôm lấy người kia từ phía sau. "Em có biết ước mơ của ta là gì không?"
Nhìn vẻ mặt của Ngọc Huyên, Khung Dực hiểu hết, hiểu y đang muốn hỏi gì, đang lo sợ cái gì nhưng không thể mở miệng. Khung Dực đầu hàng trước cơn nhức nhối, đành đem một nửa sự thật ra để nói cho Ngọc Huyên nghe, vừa để xoa dịu người kia, cũng để xoa dịu chính mình.
"Ta muốn một ngày được cưỡi sóng đạp gió, giong buồm ra khơi, nhắm hướng đông mà đi. Nghe nói ở rất xa ngoài kia có những vùng đất nổi lên giữa biển, cũng có một nơi rất gần mặt trời. Trên mảnh đất đó cũng có rừng thẳm, có núi cao, lại còn có một loài hoa rất đẹp hay nở khi xuân về. So với việc mang binh đi chiếm nước khác, ta lại muốn chinh phục những vùng đất lạ, đi những nơi chưa ai từng đi, thấy những điều chưa ai từng thấy."
Vòng tay Khung Dực hơi siết lại, hắn vùi mặt vào sau gáy Ngọc Huyên, hít vào một hơi dài. "Ta sợ cái sâu thẳm của đại dương, cái nguy hiểm khôn lường của nó. Nhưng mà ta biết, nỗi sợ đó cũng là sự quyến rũ chết người, là tiếng gọi lên đường dành cho ta. Ta phải vượt qua nỗi sợ đó, phải chiến thắng nó bằng chính đôi tay của mình. Nếu như lý tưởng của em là giúp đỡ bách tính bất kể họ là người dân nước nào, thì lý tưởng của ta lại là chinh phục."
"Bởi vậy lúc bị hụt chân giữa biển đêm, anh mới bơi vào bờ được. Nỗi sợ đó đã cứu anh, đúng không?" Ngọc Huyên thì thầm hỏi, nhưng cả hai đều biết y đã có câu trả lời.
Khung Dực không thể nói cho Ngọc Huyên biết thật ra hắn còn một nỗi sợ nữa. Những cơn ác mộng kinh hoàng nhất của hắn chỉ mang tên nam tiến, trong đó có cảnh Kinh Lạc đổ nát hoang tàn còn Ngọc Huyên thì nhìn hắn trong uất nghẹn.
Thậm chí có lần hắn còn nằm mơ thấy Ngọc Huyên đứng trên tường thành cao nhất của Trích Nguyệt, tóc đen xổ ra tán loạn trong gió. Lúc Khung Dực đuổi đến chỉ kịp nhìn thấy y đưa kiếm lên cổ, tàn nhẫn đâm vào. Máu đỏ tuôn ra như suối, màu áo lam bị vấy bẩn. Y đến chết cũng không quay đầu nhìn hắn một lần, còn hắn thì điên cuồng gào rách cả họng, phụt cả máu tươi, thế nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Mọi thứ đều chìm trong câm lặng.
Khung Dực nhắm mắt lại, môi đặt trên mái tóc còn vương hơi ẩm của Ngọc Huyên.
Bởi vậy, việc đông khởi nhất định phải làm cho tốt, cho dù hắn có mất bao nhiêu công sức, có gian khổ cỡ nào, hắn cũng không từ. Mặt khác, Khung Dực vẫn luôn ra lệnh cho Lâm Sách để ý truy lùng con Hỏa Xà trên Tuyết Nhạn. Từ sau lần chạm trán vừa rồi, Hỏa Xà lại mất tăm, không ai nhìn thấy. Tuy nhiên Khung Dực tin rằng con rắn đó không thể nào giết sạch cả sơn tộc lẫn Đại Thương, không thể làm cho Đại Thương vong quốc. Chỉ cần giết được nó, cơn ác mộng kia sẽ không xảy ra, Ngọc Huyên cũng sẽ bình an mà quay về Kinh Lạc. Nếu lỡ đại ca hắn cùng Quảng Ngân Trình vẫn khởi binh theo kế hoạch mở cõi, hắn sẽ lập tức cho Kỷ Phong đưa Ngọc Huyên đi ngay.
Ngọc Huyên không nói gì thêm, lại dựa vào lòng hắn mà tiếp tục đọc sách. Vẫn là một quyển sách về các loài cây cỏ trên thảo nguyên Đại Mạc. Chốc chốc y lại hồ hởi bảo với hắn, ngày mai y sẽ thử gieo trồng một số cây ăn quả và cả hạt chà là xuống mảnh đất này.
Nỗi xót xa và đắng chát xộc lên đầu lưỡi Khung Dực, làm hắn vất vả lắm mới đè xuống được.
Một nửa sự thật thì không thể coi là sự thật. Chút hạnh phúc, bình yên trộm được rồi cũng sẽ đến lúc phải hoàn trả lại hết mà thôi.
Những ngày sau đó, Thống lĩnh Nhạn Quân cùng dàn tướng soái bắt đầu họp bàn những bước đầu tiên trong chiến dịch đông khởi. Do trước giờ Đại Thương không phát triển hải quân nên phòng tuyến tại vịnh Lam Thủy cũng chỉ dừng ở việc bố trí các trạm gác dọc bờ biển và cho binh lính đi tuần dọc vịnh. Ngoài ra, Khung Dực cũng rất chú trọng đến việc truyền tin. Tại đường biển dọc vịnh, cứ mỗi ba mươi bước sẽ có một bó đuốc hiệu được rưới sẵn dầu để dễ bắt lửa. Chỉ cần có thuyền chiến lạ từ vịnh tiến vào, binh lính tuần phòng lập tức sẽ chạy lại bó đuốc gần nhất để đốt đuốc báo tin. Một khi thấy khói đen và lửa bốc lên, hệ thống phòng thủ của bộ binh và kị binh trên cạn sẽ được kích hoạt.
"Vì sao mỗi ba mươi bước lại cắm một bó đuốc hiệu, thưa Thống lĩnh?" Năm đó khi Khung Dực lần đầu đến vịnh Lam Thủy rồi căn dặn việc bố trí canh phòng, Bàn Minh Sơn đã thắc mắc hỏi hắn như vậy.
Lúc ấy Khung Dực nghe xong câu hỏi thì chỉ cười không đáp. Hắn thúc ngựa ra xa cách chừng ba mươi bước chân, lúc này mới quay lại trả lời. Tuy nhiên những cơn gió lớn từ vịnh đưa vào đã thổi bạt đi lời nói của Nhị vương tử, khiến Bàn Minh Sơn chỉ nhìn thấy miệng ngài mấp máy chứ không nghe được nửa chữ.
"Thống lĩnh, thuộc hạ không nghe thấyyyyyy!" Bàn Minh Sơn bắt tay lên miệng làm loa, cố sức hét lên.
"Hahaha, nguyên nhân chính là như vậy đấy!" Khung Dực cười ha hả rồi giục ngựa đi, để lại Bàn tướng quân vẫn còn ngơ ngác, mãi ngẫm nghĩ một lúc sau mới hiểu ra.
Sau sự việc đó, Bàn Minh Sơn luôn tự nhủ rằng Nhị vương tử làm gì cũng đều có nguyên nhân, có lý do của ngài cả. Cho nên lúc này hắn cũng đang cố gắng tự thuyết phục mình như vậy. Chỉ có điều, lần này mệnh lệnh của Nhị vương tử quá khó hiểu.
"Thống lĩnh ngài... ngài muốn chúng ta dốc sức trồng cây ở rìa Đại Mạc?"
Khung Dực nghiêm mặt gật đầu: "Phải."
"Nếu cần gỗ làm thuyền, chẳng phải cứ xuống phía nam là đã tới địa phận núi rừng Mạc Bắc giáp Kinh Lạc rồi sao? Ở đó rừng cây gỗ bạt ngàn, tha hồ mà đốn. Sao lại phải mất công trồng cây?" Bàn Minh Sơn nôn nóng hỏi.
Chưa cần Khung Dực lên tiếng, Lý Tao Niên đã trả lời thay: "Lượng gỗ cần dùng không ít, chẳng lẽ ngươi định cứ đi đi về về vận chuyển mãi sao?"
"Nhưng như vậy còn hơn là đi trồng cây rồi chờ cây lớn chứ? Trồng cây đâu phải chuyện một sớm một chiều?"
"Bàn tướng quân." Khung Dực đứng dậy rồi nói. "Đông khởi cũng không phải chuyện một sớm một chiều."
"Chặt rừng lấy gỗ là hạ sách. Dù có thể thuận tiện trong thời gian đầu, về lâu về dài đối với quốc gia không phải là chuyện tốt. Các ngươi hãy nghĩ tới năm năm, mười năm sau, thậm chí hai mươi năm sau đi. Chẳng lẽ lúc đó vẫn phải dồn sức người sức của đi về phía nam chở gỗ hay sao? Chưa kể, trồng rừng thì lâu, đốn thì nhanh, càng ngày các ngươi sẽ càng phải lùi xa hơn về phương nam để lấy gỗ, tuyến đường vận chuyển cũng dài hơn."
Lúc này Bàn Minh Sơn đã hiểu ra, các tướng lĩnh khác cũng gật gù.
Khung Dực vén màn bước ra khỏi trướng, mọi người cũng bước theo. Hắn dẫn mọi người đi lên đồi, từ đây có thể nhìn bao quát cả vịnh.
"Tương lai sau này, ta muốn Lam Thủy trở thành một cảng quân sự của Đại Thương, có thể tự cung cấp cho nhu cầu của chính nó. Chúng ta có rừng tự tay trồng để đốn gỗ, chúng ta có thợ tay nghề cao để đóng thuyền, chúng ta có xưởng rộng làm việc ngày đêm không ngơi nghỉ. Chiến thuyền của chúng ta sẽ neo đầy mặt nước, khi tất cả cánh buồm cùng hướng về phía đông vươn mình đón no gió sẽ cơ hồ che khuất cả mặt trời."
Lúc này nắng vừa lên cao, ánh sáng rực rỡ rọi lên mặt biển lấp lánh ánh vàng. Khung Dực dõi tầm mắt nhìn ra xa thật xa, chợt như có linh cảm, hắn quay đầu nhìn về một góc chếch của vịnh, nơi có một mảnh đất nhỏ cao ráo nhô ra giữa mênh mông cát trắng. Mảnh đất đó là đất thịt. Thấp thoáng trong nắng mai, thân ảnh của người kia đang chăm chú gieo xuống những hạt giống cây ăn quả, cây chà là đầu tiên cho dải Chinh Sa.
Ánh mắt Khung Dực đang từ sắc bén lập tức chuyển sang mềm mại.
Mảnh đất Ngọc Huyên chọn thật khéo. Vừa đón được nắng, vừa khuất một góc tránh được gió, quả nhiên rất thích hợp để trồng cây. Chẳng những thế, còn thích hợp... xây nhà.
Nhị vương tử đứng nhìn một lát rồi quay đi, thế nhưng trong lòng hắn lại nổi lên mầm mống đầu tiên của một ước muốn hoang đường.
Lúc này cách đó cả ngàn dặm về phía nam, tại một sân võ bên trong Loa Thành, Công chúa Vũ Miên đang cùng Chu An đấu thương. Vua chủ Kinh Lạc để trần nửa người, phô ra cơ thể dẻo dai săn chắc của bậc trung niên trong khi Công chúa vấn tóc cao, vận võ trang gọn nhẹ, cùng cha mình đánh đến hiệp thứ ba vẫn chưa phân thắng bại. Chợt có một nữ thân vệ bước vào sân, yên lặng đứng một bên chờ đợi. Vũ Miên và Chu An nhìn thấy, lập tức biết ý mà ngừng trận đấu rồi gọi nữ thân vệ kia vào.
"A Châu, có việc gì?"
"Vua chủ, Công chúa, có tin từ phương bắc."
Vũ Miên đón lấy tấm giấy, Chu An cũng bước đến đọc cùng con gái. Vừa đọc xong hai câu ngắn ngủi trong thư, Chu An lẫn Vũ Miên đều lặng người.
"Cha, việc này..."
"A Chiêu liệu có nhầm lẫn không?" Chu An khàn giọng hỏi.
"Cha, con không nghĩ việc này A Chiêu chưa điều tra kỹ mà đã báo về." Vũ Miên cắn môi.
Chu An không nói gì nữa, vứt thương sang một bên rồi ngồi xuống thềm đá, gương mặt trầm tư. Vũ Miên cũng bước lại ngồi cạnh cha, tay vân vê tờ giấy truyền tin nọ. Vua chủ và Công chúa Kinh Lạc đều có cùng một mối suy tư trong lòng.
Quẻ bói năm xưa đang dần ứng nghiệm rồi.
- ------------------------
(Chương sau sẽ hé lộ tâm tư tình cảm của em bé Huyên, vì sao bé thích anh Dực nha!)