Nhị vương tử bước về lều của mình liền cho hạ nhân mang nước nóng vào. Hắn nhanh chóng cởi bỏ bộ binh phục lẫn giáp thân rồi bước vào bồn tắm gỗ, vừa ngồi xuống liền vốc một vốc nước to vỗ lên mặt. Nước tắm trong quân rất đơn giản, chỉ là nước giếng đun lên chứ không có thêm thảo mộc hay hoa khô gì để tạo mùi thơm. Gió biển và cát nơi đây làm mái tóc và cơ thể hay bị cảm giác dấp dính khó chịu, tắm rửa thế nào cũng không hết.
Ngọc Huyên của hắn làm thế nào mà lúc nào cũng thơm, tóc lúc nào cũng suôn mượt còn da thì mịn màng như lụa thế nhỉ?
Đến tận bây giờ trống ngực của Thống lĩnh Nhạn Quân vẫn còn vang lên dồn dập. Dường như mọi tâm cơ tính toán, mọi kỹ năng đóng kịch giả vờ của hắn đều đem ra dùng hết vào cuộc hội thoại vừa rồi.
"Đại ca, huynh đưa Ngọc Huyên về Vương Đô ngay lúc này chưa phải là thượng sách đâu. Trong một năm qua đệ phát hiện Ngọc Huyên rất có năng khiếu việc trồng trọt, hạt chà là từ ngoại tộc mà y cũng làm cho nảy mầm được. Đệ muốn giữ y lại đây một thời gian để giúp cho việc trồng rừng. Ngoài ra, Kinh Lạc có thủy binh, kỹ thuật đóng thuyền chắc chắn tốt hơn chúng ta nhiều. Đệ muốn lợi dụng y mà moi thông tin một chút."
"Ngọc Huyên tuy thuần lương nhưng đâu có ngốc. Làm sao mà y chịu giúp đệ chứ?"
"Haha, y dĩ nhiên không giúp đệ, thế nhưng y sẽ giúp bá tánh. Đó chính là điểm yếu của y mà đệ phát hiện ra. Chỉ cần tạo việc làm cho dân du mục trên Đại Mạc bằng cách yêu cầu họ trồng rừng lấy gỗ cho quân Lam Thủy, cuộc sống của họ chẳng phải sẽ đỡ phải nay đây mai đó mà có thể ổn định hơn sao? Ngọc Huyên sẽ không nỡ nhìn bá tánh chịu khổ đâu!"
"Cho dù là thế, y cũng không thể cứ ở đây mãi. Y là nhân tố quan trọng cho việc nam tiến, không thể không cẩn thận canh chừng. Phải đem y về Vương Đô thì ta và phụ hoàng mới an tâm."
"Dĩ nhiên đệ hiểu. Cho đệ ba tháng nữa thôi. Bây giờ đang cuối xuân, tới cuối mùa hạ đệ sẽ đích thân đưa y về Vương Đô."
"Hừm... tới cuối mùa hạ chẳng phải cũng là lúc đội quân chinh tây lên đường sao? Lúc ấy đệ cứ đưa quân đi đi, ta sẽ cho thân tín đến đây đưa Ngọc Huyên về."
Khung Dực đưa hai tay lên ôm mặt, thở ra một hơi nặng nề. Hơi nước nóng trong bồn bốc lên thảng hoặc, mờ mờ ảo ảo.
Vậy là hắn còn ba tháng.
Thật ra Khung Dực cũng không rõ hắn có lừa được đại ca hay không. Mặc dù không đủ tâm cơ, lần này hắn cũng hiểu việc đại ca đẩy hắn đi tiễn đoàn quân chinh tây rồi đích thân cho người đến rước Ngọc Huyên về Trích Nguyệt là để chắc chắn hắn lại không viện cớ giở trò. Nếu nói như vậy thì có lẽ đại ca đã nghi ngờ gì đó cũng nên. Tuy nhiên giờ phút này hắn chẳng còn quan tâm. Đầu óc Nhị vương tử chỉ bị một ý nghĩ duy nhất cắn nuốt.
Lát sau Khung Dực bước ra khỏi bồn gỗ, quấn một chiếc khăn dày ngang hông rồi đi đến phía đầu giường. Từ ngày Ngọc Huyên ngủ riêng, hắn bèn đem chiếc vòng lam ngọc về, đêm đêm lấy ra mài. Trước đó hắn chỉ dám giấu ở một góc bí mật trong lều Thống soái, ngày ngày sau khi xong việc đều nán lại mà mài tầm nửa canh giờ.
Bắt đầu mài từ mùa thu năm trước, đến cuối mùa xuân năm nay chiếc vòng đã ra dáng thon thon tròn tròn, bây giờ chỉ việc giũa thêm cho sắc nét và đánh bóng.
Những tưởng sẽ được ở bên y trọn hai năm còn lại, giờ đây chỉ còn có một mùa hạ cuối cùng.
Hai ngày sau, Đại vương tử Khung Tuấn lên đường quay về Vương Đô. Chỉ có Khung Dực và Ngọc Huyên ra tiễn với tư cách "người nhà." Trên cương vị Thống lĩnh Nhạn Quân, mỗi lần Khung Dực đi đến hay rời khỏi quân doanh đều phải có ít nhất một vị tướng soái ra nghênh đón hoặc đưa tiễn theo đúng quy củ trong quân, thế nhưng Khung Tuấn thì không trực thuộc quân đội Đại Thương mà chỉ là hoàng tộc. Sáng nay vị tướng quân nào cũng "vô tình" có việc, người thì luyện quân, người thì đi kiểm tra tiến độ trồng rừng, người thì đi gặp trưởng thôn Lam Thủy bàn việc lấy mảnh đất nào trồng vườn cam, vườn bưởi và chà là. Khung Dực thừa hiểu bọn họ không thích đại ca hắn nên tìm cách trốn, thế nhưng hắn cũng không ép buộc.
Nhân tâm phải thắng về chứ không phải được bố thí, cũng như việc thuần cho được một con chiến mã ngông cuồng của Đại Mạc thì cần nửa phần cứng rắn, nửa phần ôn nhu.
Khung Tuấn không ngốc, hắn cũng hiểu được sau lần gặp mặt đầu tiên này đám tướng sĩ trong quân vẫn chưa dành nhiều hảo cảm cho mình. Nhưng mà vậy thì đã sao? Một ngày không xa bọn chúng cũng phải khuỵu gối khom mình tung hô khi hắn đội vương miện sắt và vàng, ngồi trên ngôi cao trong hoàng cung Trích Nguyệt đăng cơ Hoàng đế. Thích hay không thích chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ cần tuân mệnh phục tùng.
"Được rồi, ta đi đây. Tới cuối mùa hạ sẽ cho người quay lại đây đón Ngọc Huyên, đệ chuẩn bị thu xếp đi nhé." Khung Tuấn bước lên xe ngựa rồi quay lại nói với Khung Dực và Ngọc Huyên.
Khung Dực cứng người. Việc cuối mùa hạ phải đưa Ngọc Huyên về kinh đô hắn vẫn chưa nói với y. Đang lo lắng không biết phản ứng của Ngọc Huyên thế nào, Khung Dực đã nghe tiếng người kia vui vẻ đáp:
"Vâng em biết rồi, em cũng rất nhớ Tiểu Huyền. Ba tháng nữa là gặp được em ấy rồi. Anh Khung Tuấn đi đường bình an nhé!"
Nhị vương tử hết cách, đành phải thuận theo mà diễn cho tròn vai:
"Đệ biết rồi, đại ca đi đường cẩn thận."
Hai người đứng nhìn theo cho đến khi bóng chiếc xe ngựa khuất hẳn, chỉ còn để lại một đám bụi mịt mù xa xa, lúc này Khung Dực mới quay sang nhìn Ngọc Huyên, đoạn ấp úng nói:
"Việc đó... ta không cố ý giấu em."
Nụ cười trên gương mặt Ngọc Huyên đã tắt. Y lạnh lùng nhìn hắn rồi đột ngột xoay lưng bước thẳng về hướng lều của mình, chẳng buồn nói với hắn nửa lời. Thống lĩnh Nhạn Quân há hốc miệng nhìn theo bóng lưng mảnh mai đó đang xa dần, lát sau mới sực tỉnh mà đuổi theo.
"Ngọc Huyên! Ngọc Huyên! Em làm sao thế? Em trách ta à?"
Vừa vào đến lều của Ngọc Huyên, Khung Dực đã sốt ruột mà ôm lấy người ta từ sau lưng rồi xoay lại. Đập vào mặt hắn là gương mặt Ngọc Huyên đang bặm môi đến đỏ bừng, trông cực kỳ khổ sở.
"Đừng khóc! Em sao vậy? Nói ta nghe đi!" Khung Dực gần như cuống quýt. Hắn đã nhiều lần tự nhủ sẽ không để y phải khóc nữa... chí ít là cho đến lúc đưa y về Kinh Lạc.
Phụt.
Ngọc Huyên đã không nhịn nổi, bật cười giòn giã, vừa cười vừa vòng tay ôm lại hắn.
"Hahahahaha... Em lừa anh đấy! Em ghẹo anh thôi!"
Nhị vương tử sau một hồi ngây ngẩn thì đã vỡ lẽ ra mình vừa bị lừa. Hắn gầm gừ một tiếng, không nói không rằng lại xốc Ngọc Huyên vác lên vai rồi vứt lên giường.
Chiếc giường của Ngọc Huyên cũng chỉ là giường bình thường trong quân đội hay dùng, thế nhưng Khung Dực đã đặc biệt căn dặn Kỷ Phong lót thêm chăn bông, lại còn có tấm chăn lông cáo của phiên bang tiến cống mà phụ hoàng từng ban thưởng cho hắn nữa, thế nên giờ đây nó cực kỳ ấm áp và mềm mại.
Ngọc Huyên vẫn cười khanh khách, đưa tay nghịch nghịch những bím tóc nhỏ lẫn trong mái tóc nâu dài của Khung Dực.
"Ai bảo hôm trước anh chuốc say em?"
Nhị vương tử lúc này đã nhớ ra ý đồ định làm chuyện xấu của mình hôm trước, thế là xấu hổ chột dạ, bèn cúi xuống gặm gặm hai gò má hồng hồng của Ngọc Huyên, ấm ức phân bua:
"Ai bảo em lạnh nhạt với ta? Bây giờ cũng vậy! Rõ ràng chỉ còn ba tháng nữa là đại ca sẽ cho người mang em về Vương Đô, thế mà em còn tỉnh như không và cười vui như vậy!"
Ngọc Huyên dịu dàng nhìn Khung Dực rồi xoa xoa đầu hắn như đang dỗ một đứa trẻ lớn xác. Y nhỏ giọng thì thầm:
"Được như thế này đã vượt quá mong đợi của em rồi. Ban đầu em còn không bao giờ dám nghĩ anh sẽ..."
Ngọc Huyên đưa tay lên nhéo nhéo má của Khung Dực, đoạn tươi cười nhưng đáy mắt lại long lanh nước:
"Trong ba tháng này, ngày nào em cũng sẽ cười với anh, ngày nào chúng ta cũng thật vui vẻ, có được không?"
Trong đáy mắt long lanh nước của Ngọc Huyên, Khung Dực thấy phản chiếu chính mình đang đau xót. Hắn cúi xuống vùi mặt vào hõm vai Ngọc Huyên, im lặng không đáp lời.
Bên ngoài, mùa xuân lặng lẽ trôi qua. Vịnh biển trong xanh này chuẩn bị bước sang mùa hạ với những trận nắng cháy da cùng những cơn mưa rào bất chợt.
Từ ngày danh sách đội quân chinh tây được thành lập, Lăng Kỳ Anh bận rộn hẳn. Đội quân này không phải là mũi nhọn trong kế hoạch mở cõi của Thống lĩnh, bởi vì rõ ràng Thống lĩnh cùng dàn tướng soái đã chọn đông khởi làm nơi dốc sức đầu tư. Các tướng quân chủ chốt của Lam Thủy và cả dải Chinh Sa đều không tham gia chinh tây mà ở lại đây tập trung vào việc làm thuyền, trồng rừng, chiêu mộ thợ mộc làm xưởng đóng tàu để sau này thành lập hải quân. Hơn nữa ai cũng hiểu viễn chinh nguy hiểm như thế nào, huống hồ nơi họ sắp đến trước giờ đều gắn liền với bốn chữ: không ai sống nổi. Mặc dù mỗi binh chủng đều có người ghi danh, thế nhưng nhìn chung đội quân này không phải tinh hoa gì. Quay đi ngoảnh lại, chỉ có mỗi cái tên Lăng Kỳ Anh là sáng chói nhất, thế nên rất nhiều việc nghiễm nhiên đổ lên đầu hắn. Bàn bạc cùng Thống lĩnh rồi chỉnh lại kế hoạch huấn luyện cho quân chinh tây, thư từ trao đổi với Lê Quảng Mục về việc hậu cần, thuốc men, vũ khí, chạy đi Đại Mạc tìm tộc du mục nào gần vịnh Lam Thủy mà có thể thuần và cung cấp hai ngàn ngựa tốt trong thời gian ba tháng. Chưa kể có khi còn phải mượn sách của Hoàng tử Ngọc Huyên để tìm hiểu trước về cây dại nào ăn được, chữa thương được trên đường đi.
Bận rộn là thế, Lăng Kỳ Anh vẫn không than thở tiếng nào. Hắn cứ vậy phăm phăm làm việc đến gần như đốt mình. Một mặt hắn hiểu đây là cơ hội rèn giũa bản thân cực tốt, một mặt hắn phải tìm quên.
Lúc biết hắn ghi danh, Đinh Đại Đồng, Bàn Minh Sơn và Lý Tao Niên đều sửng sốt.
"Nhóc con háo thắng, ngươi muốn tìm chết cũng không phải gấp rút như vậy chứ?" Đinh Đại Đồng đập bàn rồi chỉ thẳng mặt hắn trong thực đường của quân doanh mà nói.
"Lão Đinh!" Lý Tao Niên quát rồi bưng mâm cơm ngồi xuống cùng bàn với Kỳ Anh:
"Nào, nói rõ bọn ta nghe. Sao lại vội vội vàng vàng mà ghi danh như vậy?"
"Phải đó! Dù ngươi không đi thì tương lai trong Nhạn Quân lẫn quân đồn trú dải Chinh Sa cũng không tệ mà! Thậm chí ngươi còn biết bơi, sau này vào hải quân cũng được." Bàn Minh Sơn cũng tán đồng.
Lăng Kỳ Anh hấp háy mắt cười, đưa một cái bánh thịt chiên nhồi nấm lên cho vào miệng cắn rồi nói: "Đi chinh tây đúng là nguy hiểm thật, thế nhưng nếu sống sót thì chẳng phải tiền đồ vô lượng sao? Các vị đại ca, sau này có khi tiểu đệ lại được phong chức tước gì ở vùng đầm lầy phía tây đó đấy! Hahahaha!"
"Rồi sống ở đó cùng rắn rết, thằn lằn khổng lồ răng nhọn à? Thôi thôi, có cho ta cũng chẳng thèm!"
Kỷ Phong ngồi một góc lẳng lặng ăn cơm, không nói một tiếng nào, cũng không buồn ngước mắt lên. Nếu hắn chịu ngẩng đầu lên một chút thì sẽ bắt gặp ánh mắt Kỳ Anh thỉnh thoảng lại lướt qua người hắn, vương vấn, ngập ngừng.
Một hôm nọ, sau khi bàn bạc và thống nhất kế hoạch huấn luyện riêng dành cho đội quân chinh tây xong, Lăng Kỳ Anh bị Khung Dực giữ lại.
"Không phải Thống lĩnh cũng như các tướng quân kia mà tra hỏi hay khuyên can thuộc hạ đó chứ, haha!" Lăng Kỳ Anh trước giờ luôn cảm thấy khá thoải mái khi ở cạnh Khung Dực, thế nên lời ăn tiếng nói cũng chẳng mấy kiêng dè. Trực giác của người thiếu niên nói cho hắn biết, Thống lĩnh lưu tâm đặc biệt đến hắn, có một chút gì đó giống như mối quan hệ giữa sư phụ và đệ tử.
"Hừ, ta mà làm chuyện phí sức phí lời như vậy sao?" Khung Dực nói rồi lúi húi lục lọi gì đấy trong hộc tủ cạnh bàn Thống soái, khi tìm được rồi thì vứt cho hắn một chồng sách dày cộp.
Kỳ Anh hấp tấp đón lấy, đôi mắt sáng rỡ như bắt được vàng.
"Đây là cái gì vậy, Thống lĩnh?"
"Ghi chép về những đội quân viễn chinh trong quá khứ, từ đời các vị vua đầu tiên của Ly Quốc, Bắc Hùng Quốc, có cả đội quân viễn chinh Đồ Bàn nức tiếng ba trăm năm trước. Ngoài ra, còn có thương pháp bí truyền của các chiến sĩ Đại Mạc đời đầu."
Lăng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Khung Dực. Khỏi cần phải nghĩ cũng biết những quyển sách này lấy từ Thư Các trong Trích Nguyệt, giá trị liên thành không gì sánh được, nếu không phải thuộc dòng dõi hoàng tộc hoặc các tướng lĩnh hàng đầu của Đại Thương thì đừng mong có cơ hội sờ vào.
"Thống lĩnh, vì sao ngài..."
"Kỳ Anh." Khung Dực đi đến bên người thiếu niên, ngập ngừng một chút rồi đặt tay lên vai hắn. "Việc hai năm sau Kỷ Phong cần làm là do ta... Ta nghĩ..."
"Thống lĩnh không cần phải nói, thuộc hạ biết." Lăng Kỳ Anh lên tiếng ngắt lời, ánh mắt buồn rười rượi. "Y vẫn sẽ luôn chọn ngài, trung thành với ngài."
Khung Dực nén tiếng thở dài. Xưa nay an ủi người khác không phải là sở trường của hắn. Mãi một lúc sau, Nhị vương tử Đại Thương mới cất lời:
"Kỳ Anh, ta không thể thay Kỷ Phong quyết định, cũng không thể thay đổi lựa chọn của ngươi. Ai cũng có những quyết định của riêng mình. Cái ta có thể làm cho ngươi, cũng là làm cho Kỷ Phong, là giúp ngươi trở nên mạnh hơn. Trong ba tháng tới, mỗi ngày luyện thương với ta hai canh giờ, đồng thời nghiên cứu hết đống sách này. Đọc xong ta lại cho người về Trích Nguyệt lấy thêm. Có rất nhiều thứ ngươi phải rèn luyện, nhất là kỹ năng sinh tồn. Thậm chí ngươi còn phải biết trị thương sơ cứu, săn bắn, nấu ăn, trồng trọt. Đi hai năm trời, lương thảo và thuốc men ban đầu đem theo chỉ có hạn, sau khi dùng hết các ngươi phải tự lực cánh sinh. Có hiểu không?"
Lăng Kỳ Anh lập tức gật đầu: "Thuộc hạ hiểu."
"Lăng Kỳ Anh, ta lệnh cho ngươi, bằng mọi giá phải cố gắng sống sót quay về."
"Tuân lệnh, thưa Thống lĩnh."
Khi những ngày hạ gõ cửa, ánh nắng bắt đầu nóng rát hơn, làn nước ở vịnh Lam Thủy cũng đã không còn lạnh giá như hồi đầu xuân mà đã trở nên mát rượi, trong suốt thấy rõ cả đáy cát trắng phau. Đây là thời điểm hoàn hảo để bắt ai đó xuống nước học bơi.
Nơi họ chọn là bãi biển ở cuối vịnh, gần với phiến đá cao nhô ra chắn ngang đường đi hôm nào. Đoạn này vừa kín đáo ít người vừa chắn gió, mặt nước lăn tăn nhẹ chứ cũng chẳng gợn nổi sóng, vô cùng an toàn. Ngọc Huyên rất giữ lời, cực kỳ kiên nhẫn mà dạy Khung Dực. Thế nhưng y không rõ Nhị vương tử đang thật sự sợ nước hay đang bày trò làm nũng với y nữa. Hễ cứ xuống nước chưa được bao lâu là anh lại ôm cứng lấy y không chịu thả. Dưới nước trọng lượng nhẹ, cả thân hình cao lớn của Thống lĩnh Nhạn Quân đeo bám lên bộ dáng mảnh mai của Ngọc Huyên vẫn không hề hấn gì, thế là anh lại càng làm tới. Ngọc Huyên thấy mình há miệng mắc quai, bỏ cũng không được mà dạy thì mãi không xong, thế là y bèn nảy ra một ý.
"Đúng rồi, bây giờ em lùi ra xa một tí nhé, anh bơi về phía em nhé?"
Khung Dực xuống nước thì không mặc áo mà để trần nửa thân trên, còn Ngọc Huyên thì ngượng nên vẫn mặc một tấm áo lụa màu lam nhạt.
"Không, xa lắm ta không bơi ra đâu! Em lại đây đi." Khung Dực đứng nơi nước ngang hông lắc đầu, còn Ngọc Huyên thì đang lùi dần ra chỗ nước cao đến ngực.
"Bơi ra đây, cứ làm đúng động tác em chỉ anh đấy. Em đỡ cho mà, không s..."
Chữ "sao" còn chưa nói hết, Ngọc Huyên chợt hụt chân lọt thỏm xuống nước.
Khung Dực lập tức biến sắc, chưa kịp định thần thì đã thấy tay chân mình lao ra biển nước.
Ùm. Dòng nước mát bao bọc lấy toàn thân. Ánh nắng mùa hạ rực rỡ trên đầu soi sáng rõ mọi vật, dưới nước là Ngọc Huyên đang nhoẻn miệng cười rồi từ từ vươn tay về phía hắn, tóc đen bồng bềnh, áo lụa mỏng lững lờ trôi như mây thoảng. Khung Dực thấy tim đập nhanh như ngựa phi nước đại, đầu óc bưng bưng không thể suy nghĩ rõ ràng, trước mắt chỉ có một bóng hình duy nhất. Lo lắng, hồi hộp, kích thích, mê man. Mọi cảm xúc tấn công dồn dập chẳng khác nào men say bốc lên tới não.
Khi tay hắn chạm được vào tay Ngọc Huyên, người kia khẽ cười qua làn nước rồi cùng hắn nhẹ bơi vào bờ.
Vừa nhô lên khỏi mặt nước, Khung Dực đã thở hồng hộc rồi đè Ngọc Huyên vào một tảng đá được nước biển mài cho nhẵn mịn.
"Em... thật hư! Làm ta lo muốn chết." Hắn ôm ghì lấy thân hình bé nhỏ giờ đây đang ướt sũng nước của Ngọc Huyên, đứt quãng nói.
Ngọc Huyên cười, vòng tay ôm lấy hắn rồi hỏi: "Anh bơi được rồi đấy, em thưởng cho anh nhé?"
Thưởng? Khung Dực mắt sáng rỡ suýt nữa là rú lên: "Chẳng phải... chẳng phải em nói mười tám tuổi mới được viên phòng sao?"
"Anh... anh chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó thôi sao!" Ngọc Huyên xấu hổ quát lên.
"Ơ... vậy em thưởng ta cái gì?"
Dưới ánh nắng chói chang mùa hạ, Ngọc Huyên tóc tai ướt đẫm, môi đỏ má hồng, dịu dàng rướn người lên hôn vào mũi hắn.
"Anh Khung Dực, em thương anh."
Hôn lên trán.
"Nhị vương tử, em thương ngài."
Mãi một lúc thật lâu sau mới nghe giọng Nhị vương tử nghèn nghẹn vang lên đầy lúng túng:
"Ngọc Huyên... đây không phải thưởng, mà là phạt..."
Vào giữa mùa hạ, những cơn mưa rào bắt đầu trút xuống. Đoàn thợ mộc từ Vương Đô đến được tầm hai mươi người, thế nhưng những chiếc thuyền họ đóng ra hoặc là quá hao gỗ, hoặc là ghép gỗ không khít để nước tràn vào. Tuy không đến nỗi vỡ đôi như chiếc thuyền lần đầu tiên thử nghiệm, Khung Dực và dàn tướng soái Lam Thủy quân đều hiểu với chất lượng này thì chưa ra khơi được bao xa có khi thuyền đã chìm xuống đáy biển.
Lần trước Khung Dực và Kỷ Phong đã tìm đến phiên họp chợ của tộc du mục để gặp Kháp Tư thuyết phục hắn ta giúp đóng thuyền, thế nhưng người nam nhân Đại Mạc đó đã từ chối thẳng thừng.
"Sao các ngươi lại muốn đi ra cái chỗ nước độc không lành đó? Không làm không làm, bọn ta không làm!" Kháp Tư xua tay, kiên quyết không là không.
"Vậy giúp chúng ta tìm tộc du mục khác chịu đóng thuyền đi, có được không?" Kỷ Phong cố kỳ kèo.
"Khỏi phải phí sức! Phàm là tộc du mục trên Đại Mạc thì chẳng có ai thích đi ra chỗ nước độc đó cả!"
Vì không muốn vịn vào uy danh hoàng tộc hoặc đem vũ lực ra ép buộc dân du mục, Khung Dực và Kỷ Phong đành quay về nghĩ cách thêm. Vào một hôm nọ, khi Khung Dực đang đen mặt đứng nhìn một mớ thuyền đóng ra lại lần nữa thất bại thì chợt có rất nhiều tiếng lao xao phía sau lưng vang lên. Ngoảnh đầu lại đã thấy Lăng Kỳ Anh dẫn một nhóm người du mục tiến vào xưởng gỗ, trong đó hiển nhiên có cả Kháp Tư.
Kháp Tư không biết Khung Dực là Nhị vương tử Đại Thương, thêm vào việc khi ở trong quân thì Khung Dực cũng ít đội vương miện trán mà chỉ vận binh phục, thế nên hắn cũng chẳng màng hành lễ chào hỏi gì mà chỉ phăm phăm đi lại chỗ đám thuyền mà nhóm thợ mộc Vương Đô vừa đóng.
Sau khi nhìn bản vẽ rồi xem xét thành phẩm, Kháp Tư đứng dậy cười ha hả, quay sang nói với Kỳ Anh:
"Này chàng trai, nếu bọn ta đóng ra được thuyền tốt thì ngươi thua cuộc đấy, khi đó nhớ giữ lời!"
Kỳ Anh gật gù, cười cười khích tướng: "Kháp đại ca, thắng thua còn chưa biết đâu!"
"Hừ, chờ đấy!"
Nhóm của Kháp Tư không nhiều lời nữa, lập tức chia nhau khuân thêm vài súc gỗ mới đến rồi bắt tay vào việc, trong khi nhóm thợ mộc của Vương Đô, Khúc Băng và dải Chinh Sa thì mắt tròn mắt dẹt mà nhìn những con người du mục của Đại Mạc thành thục, khéo léo cắt gỗ, đo đạc rồi bắt đầu đóng thuyền.
"Kỳ Anh, ngươi làm thế nào đấy?" Bàn Minh Sơn vừa đến, trông thấy bèn kéo Kỳ Anh lại hỏi.
"Khích tướng!" Lăng Kỳ Anh và Khung Dực gần như lập tức bật ra cùng một lúc. Khung Dực hài lòng đi lại gõ lên trán Kỳ Anh một cái:
"Ngươi cũng khá đó, nghĩ ra chiêu này. Tuy hơi láu cá nhưng mà được việc. Thế nào, rốt cuộc đã cược với bọn họ cái gì?"
"Thống lĩnh, thuộc hạ cược rằng nếu thuyền của nhóm Kháp Tư đóng ra nổi được đi được, tốt hơn thuyền hiện giờ các thợ mộc giỏi nhất của chúng ta làm ra thì chúng ta sẽ cho bọn họ hạt giống ngô ngọt của Khúc Băng và Vương Đô, chưa kể sau này vườn cây ăn trái lớn lên tươi tốt thì chúng ta sẽ còn mang nào táo nào cam nào bưởi đến tặng họ nữa."
"Hử? Lỡ họ trồng không được ngô ngọt trên Đại Mạc thì sao?" Bàn Minh Sơn nhíu mày thắc mắc.
"Việc đó tùy duyên, thuận theo ý trời." Khung Dực mỉm cười rồi nói. "Cũng giống như việc chúng ta có thuyền vậy. Thuyền chỉ là phương tiện, giong buồm ra khơi mới là mục đích. Có thuyền không có nghĩa là sẽ đạt được mục đích mà còn phải xem thời tiết, nắng mưa, xem con sóng ngọn gió có thuận theo hay không, mà việc đó thì người du mục không giúp được. Họ chỉ giúp chúng ta ở bước đầu đó là đạt được phương tiện, cũng giống như chúng ta tặng họ hạt giống thôi, còn cây có ra hoa kết quả hay không thì thiên nhiên mới là người định đoạt."
Thế là từ đó, quân doanh Lam Thủy nhiều thêm một nhóm người du mục tính tình hào sảng, giản đơn. Xưởng gỗ nhỏ mới dựng không lâu nhưng đã bắt đầu nhộn nhịp, ngày đêm đều có người ra kẻ vào, tiếng cưa tiếng bào, tiếng đóng gỗ rầm rập hòa cùng tiếng nói cười không ngớt vang lên cơ hồ át cả tiếng những cơn mưa rào ngoài hiên.
Khi mùa hạ dần đi về cuối cũng là lúc những chiếc thuyền đầu tiên của dân du mục trên Đại Mạc đóng xong rồi lần đầu hạ thủy. Lần này có hẳn năm bảy chiếc thuyền hạ thủy cùng lúc vào một sáng mùa hạ nắng chói chang. Đoàn người hồ hởi cùng nhau chèo một vòng quanh vịnh, Khung Dực cũng đi cùng. Thuyền con sóng sánh, gió lặng nắng to, đến khi gần quay vào bờ thì cả người chèo thuyền lẫn người được chở đều vã mồ hôi ướt đẫm cả áo. Khung Dực cởi phăng áo ngoài, nhảy ùm xuống làn nước mát rồi bơi vào bờ trước bao con mắt kinh ngạc của ba quân tướng sĩ.
Nỗi sợ biển sâu vẫn còn đó, thế nhưng khi ở dưới làn nước mát, trái tim luôn giục giã hối thúc phải quay về bên người nọ.
Về nhà.
Tối đó, toàn bộ tướng sĩ và thợ mộc trong xưởng gỗ kéo nhau ra trảng cỏ phía xa sau lưng doanh trại, đốt lửa nướng thịt ăn mừng. Sau ba tuần rượu, Kháp Tư đứng dậy mở màn cho việc ca hát rồi nhảy múa theo những làn điệu của dân du mục. Tiếng đàn tính tình tang vang lên dưới trời đêm thảo nguyên, hòa cùng tiếng hát của những con người từ Đại Mạc, từ dải Chinh Sa, từ Lam Thủy lẫn Vương Đô, hòa cùng tiếng vỗ tay reo vui hồn nhiên như ngày hội.
Trong khung cảnh rộn rã đó, Lăng Kỳ Anh lẳng lặng đứng dậy đi tìm Kỷ Phong, mãi sau mới bắt gặp y đang ngồi một mình uống rượu nếp mật Kỉ Di trên một đồi cỏ cao nhìn ra biển. Bóng lưng của y đêm nay cô đơn quá. Kỳ Anh ngần ngừ một lúc rồi bước lại gần, ngồi xuống cạnh y. Từ sau khi Kỷ Phong từ chối cùng lên đường chinh tây với hắn, hai người chưa ở riêng với nhau bao giờ, cũng chưa hề nhắc lại việc đó.
"Kỷ đại ca."
Giọng Kỳ Anh nhẹ như gió thoảng bên tai, thế nhưng Kỷ Phong lại thấy lòng nặng trĩu. Thiếu niên cúi đầu vùi mặt vào vai Kỷ Phong, mớ tóc dài của hắn ngập tràn mùi nắng gió. Kỷ Phong cười buồn, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hắn, nhỏ giọng thì thầm:
"Ngày mai đi rồi."
"Ừ, là ngày mai."
Một đêm cuối cùng này, không ai ngủ được.
Ngọc Huyên cũng thức cả đêm cùng Khung Dực, ngồi trên bãi cát mát rượi đêm hè rồi kể chuyện về Kinh Lạc cho Khung Dực nghe. Họ nướng khoai cùng ăn, họ lại uống một chút rượu, họ cười, họ ôm nhau, hôn nhau và âu yếm nhau tận cho đến khi tia nắng đầu tiên ló dạng.
Hôm nay là ngày cuối cùng của mùa hạ.
Đại vương tử Khung Tuấn không nói ngoa, đoàn người đưa Hoàng tử Ngọc Huyên về kinh đã đặt chân đến vịnh Lam Thủy từ ngày hôm trước. Lúc Ngọc Huyên và Khung Dực bước ra khỏi quân doanh, vị thân vệ của Đại vương tử đã đứng chờ sẵn bên xe ngựa, đoạn cung kính cúi mình.
"Nhị vương tử, Hoàng tử. Thời gian không còn sớm, thỉnh Hoàng tử mau chóng lên đường."
Hôm nay Ngọc Huyên vấn khăn chỉnh tề theo kiểu Kinh Lạc, chỉ vận áo lụa hai lớp chứ không mặc thêm áo choàng. Còn Khung Dực thì một thân binh phục lẫn giáp bạc oai phong, hông đeo trường kiếm. Hôm nay cũng là ngày hắn khởi hành về lại Khúc Băng, sau đó tiến thẳng lên sườn tây Tuyết Nhạn để đưa đoàn quân chinh tây lên đường thi hành nhiệm vụ.
Dưới nắng sớm, hai đoàn quân đứng im lìm đợi lệnh. Một đoàn chỉ chừng hơn trăm người, theo lệnh Đại vương tử chờ đưa Hoàng tử Kinh Lạc về Vương Đô. Một đoàn hơn ngàn người, mũ giáp sáng loáng, trường giáo nắm chắc trong tay, hướng về phía Nhị vương tử chờ lệnh xuất quân lên phương bắc.
"Nhị vương tử bảo trọng, Ngọc Huyên xin cáo từ."
Ngọc Huyên chắp tay cúi mình hành lễ, khi ngẩng lên nhìn vào mắt Khung Dực, y nhoẻn miệng cười. Đây là một nụ cười thật tâm.
Khung Dực bình tĩnh gật đầu, bình tĩnh nhìn y bước lên xe ngựa rồi vén rèm vào trong. Tất cả những lời tâm tình mật ngọt, những ước hẹn cháy nồng đêm qua giờ đây vang dội lại trong tâm khảm.
Anh nhớ về Trích Nguyệt thăm em.
Được, ta sẽ về.
Khi về mang theo một ít lá vàng của gốc ngân hạnh trước biệt viện của anh ở doanh trại Khúc Băng nữa.
Được.
Anh nhớ phải bảo trọng, chạm trán sơn tộc phải cẩn thận, không được để xảy ra chuyện. Đến Tết em sẽ gói bánh nhung sẵn, giao thừa anh về ăn nhé.
Ngọc Huyên... Ngọc Huyên...
Đừng buồn, em thương anh mà. Em thương anh lắm.
Ngọc Huyên...
"Xuất phát đi!" Khung Dực lên ngựa, phất tay về phía trước.
"Rõ, thưa Thống lĩnh!" Toàn quân hô vang trời.
Lam Thủy quân quỳ một gối, chống giáo xuống đất gõ vang ba tiếng đưa tiễn. Khung Dực nghiêm mặt gật đầu rồi thúc ngựa dẫn đầu, tiến về phương bắc. Đi được một đoạn, hắn ngoái đầu nhìn lại phía sau. Đoàn xe ngựa của Ngọc Huyên cũng đang nhắm về hướng tây mà đi, bây giờ chỉ còn để lại một vệt bụi mờ nhạt. Từ vịnh Lam Thủy chỉ cần băng ngang qua Đại Mạc, đi mải miết về hướng tây thì sau năm ngày sẽ về đến Vương Đô, sẽ thấy Trích Nguyệt phồn hoa xinh đẹp.
Khung Dực càng đi càng thấy đầu óc trống rỗng, tay chân dường như nhẹ hẫng còn trái tim thì đập liên hồi. Ánh nắng buổi sớm vẫn rực rỡ, soi rõ chặng đường trải dài trước mắt, soi rõ cả ước muốn cháy bỏng của bản thân.
"Chết tiệt! Mẹ nó!"
Khung Dực bật ra một tiếng chửi thề, gót chân thúc mạnh làm Tiểu Hổ hí vang trời.
Trong xe ngựa, Ngọc Huyên đang ngồi thẫn thờ, dòng nước mắt trên mặt vẫn chưa khô. Những tháng ngày cuối cùng ở bên anh, y đều luôn luôn cố gắng vui vẻ, cố gắng tươi cười thật nhiều và cũng chọc cho anh cười thật nhiều. Y bạo gan hơn, y nén xuống xấu hổ mà nói ra những lời đầy yêu thương, y không còn rụt rè trốn tránh những ve vuốt thân mật của anh nữa. Y biết anh buồn, và nhìn thấy anh buồn làm y xót xa không chịu nổi.
Trên hết, y biết thời hạn sáu năm sắp trôi qua. Bây giờ đã là cuối hạ, tức là còn một năm rưỡi nữa thôi y sẽ tròn mười tám tuổi rồi quay về Kinh Lạc. Chí ít một năm rưỡi sắp tới, thỉnh thoảng anh sẽ quay về kinh đô thăm y. Đợi đến lúc thật sự rời khỏi Đại Thương, muốn nhìn thấy nhau sẽ là không thể, thậm chí viết thư thôi cũng không biết có hợp quy củ hay không, có được cho phép hay không, có gây ra phiền toái gì cho anh hay không.
Anh còn một chặng đường rất dài phải đi, và y cũng thế.
Giấc mộng đẹp này đã quá hoàn mỹ rồi, cũng đến lúc phải tỉnh dậy mà thôi.
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, mỗi lúc mỗi gần. Chiếc xe ngựa của Ngọc Huyên ban đầu còn di chuyển với tốc độ bình thường, sau một lúc chợt tăng tốc rõ rệt làm cả xe chao nghiêng rung lắc. Loáng thoáng bên ngoài có tiếng người, tiếng roi quất vào mông ngựa, cả tiếng hí vang trời cùng tiếng bánh xe quay cuồng trên nền đất.
Trong mớ âm thanh hỗn tạp đó, Ngọc Huyên sững sờ nghe thấy anh gọi tên mình.
"Ngọc Huyênnnnnnnn! Ngọc Huyênnnnnnnn!"
Ngọc Huyên gần như nín thở, trái tim nhảy nhót trong lồng ngực hòa cùng một nỗi kinh ngạc vô bờ. Y vén rèm xe, loạng choạng bước ra ngoài.
Từ xa xa, Khung Dực đang cưỡi Tiểu Hổ áp sát lại, mái tóc nâu vàng của anh bị gió hất rối tung, ánh nắng chói chang mùa hạ phản chiếu lên giáp bạc sáng loáng khiến Ngọc Huyên lóa mắt cơ hồ nhìn không rõ. Đây là mơ hay là thật?
"Nhị vương tử! Ngài có ý gì? Ngài muốn cướp người hay sao???" Vị tướng quân thân vệ của Đại vương tử Khung Tuấn ngoái lại rồi gầm lên. Người binh sĩ đánh xe của Ngọc Huyên cũng vô cùng căng thẳng, lập tức quất roi cho ngựa tăng tốc, nhất quyết không dừng lại.
"Ngọc Huyên!"
Khung Dực một lần nữa áp sát, Tiểu Hổ chỉ cần hai lần sải vó đã dễ dàng bắt kịp chiếc xe ngựa kia. Khi thấy khoảng cách đủ gần, Khung Dực dang hai tay ra chờ đợi. Trong một tích tắc, ánh mắt họ chạm nhau.
Ngọc Huyên chỉ kịp nhìn thấy chính mình tung người nhảy khỏi xe, chiếc khăn truyền thống của Kinh Lạc bị gió tạt rớt lại phía sau làm mái tóc đen dài của y xổ ra trong gió. Khung Dực chuẩn xác nhoài người đón lấy y rồi ôm lên yên ngựa, một tay giữ chặt người trong ngực, một tay cầm cương kéo Tiểu Hổ rẽ ngang, quay về hướng chính bắc mà đi. Hắn nhìn cũng chẳng buồn nhìn, nói cũng chẳng buồn nói với toán quân của Đại vương tử một câu, cứ thế ôm chặt Ngọc Huyên mà phóng ngựa lao đi mất dạng.
Trên thảo nguyên cỏ vàng, một bóng chiến mã màu nâu đỏ sải những nước chạy đầy cao ngạo, vụt đi như một mũi tên.
Giữa tiếng vó ngựa phầm phập ghim xuống đất, giữa những xóc nảy, nắng cháy trên đầu và gió táp bên tai, Ngọc Huyên vòng tay ôm chặt lấy Khung Dực, nghe rõ tiếng con tim anh đập dồn. Anh cúi xuống khẽ hôn lên trán y, bờ môi hơi khô nhưng lại ấm áp, dịu dàng.
Vào đúng giây phút đó, y cuối cùng nhịn không được mà òa khóc nức nở.
- --------------------------------------------
(Chương sau: Nhị vương tử đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu!)