Hoàng đế Khung Vũ đặt hai tay lên tường đá nham nhám, lành lạnh của Trích Nguyệt, mắt nhìn theo bóng lưng Khung Tuấn đang dẫn đầu đội kị binh tiến ra bên ngoài cổng tây. Sáng sớm hôm nay, theo lệnh của ngài truyền xuống trước đó, Hoàng Cảnh đang chuẩn bị dẫn binh ra khỏi thành thì người trưởng tử này của ngài đột nhiên xuất hiện. Nó kề thanh trường kiếm của mình lên cổ Hoàng Cảnh, sau đó mặt không đổi sắc mà lôi hắn xuống khỏi ngựa, ném lại vào trong thành rồi tự mình dẫn quân đi.
Khi Hoàng Cảnh hộc tốc chạy lên tường thành rồi bẩm lại với ngài, cảm giác đầu tiên trỗi dậy trong lòng ngài không phải giận dữ, cũng không phải lo lắng điên cuồng.
Ngài chỉ thấy... xót xa.
Tối qua, sao ngài lại có thể không nhận ra tâm tư của nó. Dù gì ngài cũng nhìn nó lớn lên kia mà. Giây phút nó bảo chúng ta nên ra ngoài đánh cận chiến với Kinh Lạc, ngài đã biết nó muốn gì. Ngài cũng biết thừa Ngọc Huyên còn sống, lại còn quay về Trích Nguyệt lần nữa, thế nhưng nó cũng không báo cho ngài.
Khung Vũ ngẩng đầu, hướng ánh mắt ra xa hơn, rọi đến chỗ nàng Công chúa phương nam. Gương mặt nàng ta rất giống Chu An, thế nhưng vẫn có vài nét ngoan cường mà Chu An không có.
Trưởng tử của ngài ấy à, nó muốn quang minh chính đại mà đánh bại người ta. Nếu đây là lựa chọn của nó, nghiệt duyên của nó, thì cũng đành chịu.
Mà chính ngài cũng thế.
"Bệ hạ! Phải... phải làm sao bây giờ?" Đứng bên cạnh, Hoàng Cảnh đã gấp muốn chết rồi. Đại vương tử làm ra chuyện động trời như vậy, thế mà nãy giờ Hoàng đế cứ lặng thinh.
"Hừ." Khung Vũ phất tay. "Nếu Tân đế có thể vượt qua ải này, xem như ý trời đã định, cơ nghiệp của nó sẽ bền vững trăm năm! Dân chúng Đại Thương sẽ mãi ngợi ca nó, hát về nó, còn dân chúng Kinh Lạc thì khiếp sợ nó!"
Hoàng đế quắc mắt nhìn sang, đoạn trỏ tay xuống dưới: "Ngươi gấp cái gì? Lo chuẩn bị đón tiếp đội quân kia của Kinh Lạc đi!"
Buổi sáng, không khí trong lành, sạch sẽ. Gió thổi từ dòng Vạn Kiếp cũng mang theo hơi thở tinh khôi của đất trời. Thế nhưng chỉ chốc nữa thôi, khung cảnh này, cảm giác này sẽ hoàn toàn biến mất.
Khung Vũ và Hoàng Cảnh cùng nhìn xuống bên dưới tường thành. Kể từ đêm qua, kế hoạch tác chiến cho sáng hôm nay đã được vạch ra tỉ mỉ. Lúc bấy giờ, cả hai phe đều chia quân của mình làm hai đội lớn. Một đội đánh cận chiến dưới chân thành, ngay trên khoảnh đất trống cạnh rừng Lá Bạc. Đội quân này sẽ gồm Bộ Binh, Kị Binh và Tượng Binh. Đội thứ hai phụ trách thủ thành và công thành, gồm cung thủ, Thủ Vệ Quân của Trích Nguyệt và Nữ Binh của Kinh Lạc.
Sáng nay, nhìn cách Kinh Lạc bày binh bố trận cho đội quân công thành này, Hoàng đế Khung Vũ đã lờ mờ đoán được họ sẽ làm gì. Ấy vậy mà, khi mọi chuyện thực sự diễn ra, nội tâm của ngài vẫn không khỏi cảm thán.
"Tre già măng mọc. Thời hoàng kim của Đại Thương ta đã qua rồi."
Lúc bấy giờ, những cỗ Tam Nhân Xa của Kinh Lạc đã có thay đổi. Dàn thiết tiễn đã bị dỡ ra hết, thay vào đó là một cơ quan đơn giản làm bằng thép, được ghim cứng lên giữa sàn xe. Cơ quan này chỉ là những trụ rỗng, có nhiệm vụ giữ chặt lấy một đầu của thanh sào tre dài. Sào tre này dài hơn chục thước, được ghép lại từ ba thân tre đực to, mỗi thân tre phải cỡ bắp tay một nam nhân trưởng thành.
Thân tre xanh mướt, lên nước bóng loang loáng. Từ trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy một mảng tre xanh ngăn ngắt ken dày. Đứng sau thành lũy tre xanh cao vút đó là đội cung thủ của Liêm Thanh và Nữ Binh của Tống Thị Thạch Lan.
Dưới hiệu lệnh của Liêm Thanh, đội cung thủ nọ đồng loạt tung ra một loại móc sắt, chuẩn xác quắp vào đầu kia của sào tre, sau đó vận sức kéo xuống. Giống tre phương nam dẻo dai đồng loạt ưỡn cong lưng, oằn mình xuống thấp. Khi thân tre đã căng ra hết cỡ, đội cung thủ tay vẫn giữ chắc sợi dây móc sắt, chân thì khuỵu một gối xuống, để cho một người Nữ Binh bên cạnh nhẹ nhàng nhảy lên đùi mình. Nữ Binh túm chặt lấy đầu tre, đoạn quấn vào đó một tay nắm bằng da chắc chắn.
Thạch Lan xỏ tay vào vòng da, đoạn khẽ vận sức kéo nó một chút để ướm thử lực đàn hồi. Ở bên cạnh nàng, Liêm Thanh đích thân giữ dây, đích thân khuỵu gối cho nàng làm bàn đạp.
"Lan, vạn sự cẩn thận." Hắn căng thẳng nói.
Thạch Lan đáp lại hắn bằng một ánh nhìn khó hiểu. Nàng không trả lời mà chỉ siết chặt dây da, mắt nhìn thẳng về phía trước, đoạn hít vào rồi hô vang:
"Nữ Binh! Lênnnnnnnnnnnn!"
Nữ Binh bọn họ đã tập luyện rất nhiều năm, đều là cho khoảnh khắc này.
"Lênnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!"
Đội cung thủ lắc cổ tay, xích sắt tuột ra. Gần như ngay tức khắc, thân tre bật thẳng dậy, mang theo người Nữ Binh bay vút lên cao. Khoảnh khắc thân tre theo quán tính đập về phía trước, người Nữ Binh thả tay ra khỏi vòng dây da, lao về phía tường thành.
Hàng trăm dáng dấp nữ nhân vẽ thành những vòng cung vô cùng đẹp mắt trên không trung, áo lụa phấp phới nằm dưới chiến giáp bọc da. Sau lưng họ, lá cờ hiệu màu hồng cánh sen rực rỡ bên trên có thêu một đóa lan trắng muốt kiêu hãnh tung bay.
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Tre xanh nâng bóng hồng.
Bắc thành đón nam phong.
Đứng trước cảnh tượng vừa hùng tráng vừa mỹ miều trăm năm mới gặp kia, Hoàng đế Khung Vũ vẫn không quên nheo mắt thầm tính toán.
Khoảng cách xa quá, bọn họ không thể đáp tới tường thành.
Thế nhưng cũng chính vào giây phút đó, ngài giật mình nhớ ra. Họ... họ đã có sẵn điểm trợ lực rồi!
Hấpppppppp.
Quả nhiên, tốp Nữ Binh này không đáp xuống tường thành. Nơi họ nhắm đến là dưới chân thành, giờ phút này đang có hàng loạt súc gỗ to bọc thép chất thành những đống cao, vô tình hay hữu ý mà tạo nên một loạt những bệ phóng vững chắc cực kỳ hữu dụng.
Nữ Binh khuỵu gối nhún chân, đạp lên điểm trợ lực rồi tiếp tục dùng khinh công phóng lên. Suốt cả chiều hôm qua bắn phá, loạt đạn công thành này sau khi rơi xuống đã chất thành đống cao đến lưng chừng đoạn giữa tường thành. Thân thể nữ nhi nhẹ hẫng, gọn gàng, dễ dàng nương nhờ sức bật của giống tre dẻo dai phương nam, kết hợp với điểm trợ lực chắc chắn và khinh công tập luyện nhiều năm mà bay lên. Vào cái sáng mùa xuân năm ấy, binh chủng đặc biệt này của Kinh Lạc đã thành công đặt chân lên tường đá trăm năm của Trích Nguyệt như thế đó.
Lúc Khung Vũ và Hoàng Cảnh ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt họ là hàng loạt nữ chiến binh Kinh Lạc như đang từ trên trời đáp xuống. Trước đôi mắt mở to của toàn bộ nam nhân thủ thành, tốp Nữ Binh đầu tiên nhẹ nhàng tiếp đất rồi nhanh chóng tuốt gươm đứng vững.
"Tống Thị Thạch Lan, Chủ quản Nữ Binh, Loa Thành, Kinh Lạc."
Nàng nữ tướng rút lá chiến kỳ màu hồng cánh sen ra, đoạn khảng khái ném nó cho Hoàng Cảnh, thế nhưng ánh mắt lại ghim chặt vào Khung Vũ.
"Trong hai vị đây, ai sẽ xưng danh?" Thạch Lan nghiêng đầu, cao giọng hỏi lớn.
Bẵng đi vài giây im lặng trôi qua, Hoàng Cảnh mới giật mình.
"Hoàng... Hoàng Cảnh! Thủ Vệ Quân Vương Đô, Đại Thương." Hắn vội vàng ném lá cờ mà mình vừa đón lấy trong vô thức kia đi rồi rút gươm, vào tư thế sẵn sàng. "Quân đâu! Lập tức hộ thành, lập tức hộ thành!!!"
"Hahahahahahaha!" Đúng lúc này, Khung Vũ chợt ngửa mặt cười vang.
"Ranh con ngạo mạn!" Vị Hoàng đế phương bắc giật phăng lấy thanh trường thương của mình đang gác bên cạnh, đoạn quay sang ra lệnh cho Hoàng Cảnh:
"Ngươi lo đón đầu tốp Nữ Binh thứ hai đi! Nhớ, kể từ tốp thứ hai trở đi, bọn họ đã mất đi yếu tố bất ngờ rồi, nghe rõ chưa?"
"Tuân lệnh Bệ hạ! Cung thủ đâu, chuẩn bị sẵn sàng cho ta!"
Khung Vũ hừ mạnh một tiếng, đoạn vừa vung thương đâm tới chỗ Thạch Lan vừa gầm lên:
"Cung thủ??? Hoàng Cảnh, ngươi cũng thương hoa tiếc ngọc quá rồi đó!"
Thạch Lan nghiến răng đỡ một ngón đòn thương hiểm, thế nhưng sau khi nghe Khung Vũ nói nốt nửa câu sau, nàng nữ tướng trẻ tuổi mới tái mặt.
"Đem bẫy chông ra mà nghênh đón! Nữ nhân hay nam nhân cũng thế thôi! Cho bọn chúng đáp xuống chông nhọn, thịt xương bị xuyên qua, đau đớn mà bỏ mạng ngay trên tường thành cho ta!"
Nhìn thấy một tia hoảng hốt vụt qua trong mắt Thạch Lan, Khung Vũ cười gằn:
"Nhóc con, các ngươi muốn chiến tranh? Lại đây, nếm một chút nào!"
Chẳng mấy chốc, chiến trường bước vào giai đoạn giao tranh kịch liệt. Hai đội quân cận chiến bên dưới, đội quân công thành và thủ thành phía trên đều lao vào nhau, dùng máu mà tự thiêu đốt chính mình.
Tên đi ngược gió, người tung mình bay lên cao, kẻ bị đao chém ngã xuống, kẻ cắn răng kéo xích sắt, người nâng khiên chống cự đến cùng. Voi chiến gầm rú, mặt đất rung lên theo trăm ngàn vó ngựa, đao gươm loang loáng va vào nhau tóe lửa. Hồng nhan bỏ mình trên giáo nhọn, nam nhân cũng vùi thây dưới thành.
Mùi vị của chiến tranh xộc lên hừng hực, cơ hồ thấu tận trời xanh.
Khung Dực rạp mình trên lưng Tiểu Hổ, giục cho con ngựa chiến lâu năm của mình phải tung ra những bước sải vó dài nhất, nhanh nhất. Đúng ra hắn và Lâm Sách có thể quay về sớm hơn, song một phần do Lâm Sách còn mang trọng thương, một phần hai người bọn họ phải vừa đi vừa xác định những địa điểm then chốt, hiểm yếu dọc tuyến đường dẫn về kinh thành để bố trí hỏa dược, cho nên mãi khi mặt trời đã lên cao kha khá, hắn mới về đến nơi.
Mặc dù nhìn bề ngoài, Khung Dực vẫn mang vẻ trầm ổn và bình tĩnh của người làm tướng, thế nhưng không ai biết nội tâm hắn đang rối bời.
Em có sao không? Em thật sự không sao chứ?
Em sẽ không trở thành con tin một lần nữa, anh đừng lo. Tin em.
Lúc đại ca ngỏ lời dẫn Ngọc Huyên quay về Trích Nguyệt, cảm giác đầu tiên trỗi lên trong lòng Khung Dực là mừng vui. Trong một giây ngắn ngủi, hắn đã nghĩ, liệu có phải đại ca thật lòng muốn giúp hắn và em hay không? Thế nhưng chỉ lát sau, hắn lại bừng tỉnh.
Đại ca đã gạt hắn một lần. Đại ca cũng từng dồn em vào hiểm cảnh.
Thế mà... sao hắn vẫn chưa khôn ra, vẫn ngu ngốc y như vậy kia chứ???
Vào đúng giây phút đó, có lẽ em cũng nhìn ra sự hoảng hốt đang lan dần trong đáy mắt hắn. Em đã nhân lúc nhón chân lên ôm từ biệt hắn mà thì thầm vào tai hắn câu nói chắc như đinh đóng cột kia.
Tin em.
Em không hiểu, không phải hắn không tin em, mà là hắn không dám tin đại ca mình.
Trước khi đại ca và em đi, thật ra lời mà hắn muốn nói với theo chính là... chính là đại ca, đừng gạt đệ nữa. Song không hiểu sao khi thốt ra lại biến thành hai chữ "bảo trọng" đầy sượng sùng kia.
Khung Dực ngoái đầu lại phía sau. Lúc này Lâm Sách đã bị tụt lại gần giữa đoàn, sắc mặt còn hơi tái, chắc chắn là do vết thương lại rỉ máu khi phải giục ngựa phi nước đại nãy giờ. Khung Dực cắn môi, toan ghìm Tiểu Hổ lại một chút thì chợt trông thấy một sắc cờ quen thuộc vụt thoáng qua dư quang.
Hắn lập tức quay phắt lại nhìn về hướng nông trại ven đường.
Xuyên qua ruộng ngô xanh mởn, trên nóc ngôi nhà gỗ đằng xa kia có một lá chiến kỳ đang khẽ lay mình trong gió sớm. Sau khi nhìn kỹ lá chiến kỳ đó rồi, Khung Dực càng siết chặt dây cương, ra chân thúc Tiểu Hổ mạnh hơn khiến nó hí lên một tràng dài đầy bất mãn.
Vậy ra mọi chuyện đều là sự thật!
Đại công chúa Vũ Miên, cũng là chị vợ hắn, đã kéo quân tập kích Vương Đô, đánh thẳng vào Trích Nguyệt. Chắc hẳn giờ này nàng đang cho vây thành, thế nên mới cử người đi chiếm nông trại ở vùng ngoại ô trước. Hừ, Khung Dực thầm tặc lưỡi, nếu đổi lại hắn là tướng công thành, hắn cũng làm như vậy.
"Lâm Sách!"
Khung Dực xoay nửa người, hét lên với đội quân đi sau. Sau khi bắt được ánh nhìn của Lâm Sách rồi, hắn dùng ngón tay cái chỉ vào ngực mình, sau đó lại dùng ngón trỏ chỉ về phía trước hai cái, miệng thì dùng khẩu hình nói ngắn gọn:
"Ta đi trước."
Lâm Sách hiểu ý ngay, lập tức gật đầu rồi khẽ giơ tay để Khung Dực thấy rõ là mình đã biết.
Vút. Tiểu Hổ sải vó lao đi như tên bắn.
Sao hắn lại không nhớ ra kia chứ!
Khung Dực vô thức cắn chặt răng, ruột gan nóng như lửa. Trước khi có thể bố trí thành công thiên la địa võng để đánh bại sơn tộc, hắn vẫn còn một cửa ải rất lớn phải vượt qua.
Đó chính là người tướng quân phe Kinh Lạc cử ra để phụ trách vây thành!
Khung Dực một mặt giục Tiểu Hổ chạy nhanh hết sức, một mặt đưa tay lên hông, chạm hờ vào thanh trường kiếm. Con đường dẫn về kinh thành càng lúc càng ngắn lại, rừng cây hai bên thu hẹp dần rồi từ từ lùi lại phía sau. Lúc này, hắn đã hoàn toàn bỏ xa đại quân, cứ thế một mình lao về phía trước.
Càng gần đến nơi, tim Khung Dực càng đập nhanh, máu cũng chảy rần rật trong huyết quản. Lẫn trong gió đã bắt đầu nghe được tiếng đao kiếm va vào nhau, tiếng thùm thụp của bầy voi giậm chân tung hoành trên mặt trận, tiếng vó ngựa rầm rập của Kị Binh, tiếng khiên sắt và giáo mác đập vào nhau chan chát. Khi đến gần hơn nữa, Khung Dực còn nghe rõ tiếng quân reo, tiếng ai đó hét lên lạc giọng.
Và rồi thứ mùi đó xộc tới.
Đúng vào khoảnh khắc Tiểu Hổ vọt ra khỏi cung đường có những tán cây che khuất tầm nhìn, kinh thành Trích Nguyệt sừng sững hiện ra trọn vẹn. Khung Dực bàng hoàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía tây bốc khói đen cuồn cuộn, ánh lửa cũng liếm vàng cả một góc trời.
Thứ mùi vừa rồi... chính là mùi da thịt bị cháy khét trong lửa đỏ!
Tim Khung Dực thắt lại, cổ họng như bị ai bóp nghẹn.
Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!
Tiểu Hổ chợt chồm lên, hai vó trước khoắng loạn giữa không trung.
"Ai????"
Khung Dực định thần, tay nắm chặt trường kiếm, đoạn đưa mắt nhìn về phía trước.
Xa xa tầm hơn trăm thước là đội quân vây thành của Kinh Lạc, cờ xí rợp trời. Lẫn trong chiến kỳ của Đại công chúa Vũ Miên là cờ hiệu của Bộ Binh thêu hình kị sĩ cầm giáo.
Bộ Binh!
Khung Dực nhớ lại lúc hắn đưa theo Ngọc Huyên mà vượt rừng mận, chạy về phía quân đồn trú Mạc Bắc của Quảng Ngân Trình, hai vị Đại soái đang đứng ngay bìa rừng mận chính là Tống Cơ Long và Trần Lượng. Nếu vậy, người tướng quân phụ trách vây thành chính là...
"Truyền lời với tướng quân Tống Hàn, bảo rằng có Khung Dực đến!" Hắn bỏ tay ra khỏi trường kiếm để người lính trinh sát phe Kinh Lạc thấy rõ mình không có sát ý, đoạn hô to.
Người này cau mày ngần ngừ một chút, thế nhưng sau cùng vẫn quyết định bẩm báo về. Sau khoảng thời gian chung sống cùng Ngọc Huyên ở Nam Biên, Khung Dực ít nhiều gì cũng được quân đội Kinh Lạc biết tới, chưa kể đến câu chuyện truyền kỳ về việc hắn từ chối dẫn binh nam tiến mà bị kết tội phản quốc rồi đem ra xử tử đã lan truyền rộng khắp ra sao.
Trong khi chờ đợi, Khung Dực lại ngẩng đầu lên nhìn khói lửa cuồn cuộn phía cổng tây.
Quê nhà của hắn, kinh thành của hắn...
Không biết... đại ca và phụ hoàng sao rồi? Nhìn tình hình này, cuộc chiến đang ở hồi khốc liệt. Lửa này đang thiêu ai? Cổng tây là cổng yếu nhất hoàng cung, liệu cổng tây đã thất thủ hay chưa? Thủ Vệ Quân Vương Đô đã hưởng cảnh thái bình quá lâu, kỹ năng thực chiến đều mai một cả. Nói thẳng ra, bọn họ chỉ là binh sĩ tuần thành, bảo dưỡng... Nếu nói về thao lược trên chiến trường, họ không thể sánh với bất kỳ cánh quân nào của Đại Thương, từ Nhạn Quân, quân đồn trú dải Chinh Sa đến quân Lam Thủy, quân đồn trú Mạc Bắc.
Bọn họ...
"Khung Dực!!!"
Hắn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu nhìn lại. Người đến cưỡi trên một con chiến mã lông trắng phớt nâu, thân vận chiến giáp Kinh Lạc, tay cầm một thanh trường đao màu xám.
"Tống Hàn!"
Khung Dực thở ra một hơi rồi nhảy xuống khỏi ngựa, đoạn bước vài bước về phía hắn. Hai tay hắn cố ý buông thõng bên hông, cách xa thanh trường kiếm của mình. Thế nhưng, thân hắn vẫn đang khoác chiến bào tướng lĩnh cấp cao của Nhạn Quân, vai phủ áo choàng nhung dày đỏ thẫm, lưng giắt cờ phướn của chính mình ngày xưa.
Tống Hàn ghìm cương, đăm đăm nhìn Khung Dực.
Hóa ra đây chính là phong thái của Nhị vương tử uy vũ, ngang tàng ngày trước. Dù bây giờ Khung Dực không đội vương miện hoàng tộc, giáp thân cũng đơn giản hơn, giỏi lắm chỉ đạt tám phần uy phong lúc xưa, thế nhưng dáng dấp đó, khí thế đó vẫn tuôn chảy cuồn cuộn từ chân tơ kẽ tóc trên người hắn, trong từng bước đi, từng hơi thở.
Hai người cứ thế đứng nhìn nhau, kẻ trên ngựa, người dưới đất. Dù Tống Hàn đang ở vị thế cao nhìn xuống Khung Dực, thẳm sâu trong lòng hắn vẫn biết, mình không phải là đối thủ của cái tên kia.
Sau cùng, Khung Dực ngập ngừng lên tiếng hỏi:
"Chiến trường bên kia... thế nào rồi?"
Tống Hàn trầm mặc một lúc, không rõ đang suy nghĩ điều chi. Mãi sau hắn mới nói:
"Đang đánh cận chiến dưới thành rồi. Kinh Lạc vẫn đang cho người công thành, Đại Thương vẫn thủ, tạm thời thành chưa đổ."
Khung Dực nghe xong, sững ra mất vài giây. Lát sau, hắn không giấu giếm mà thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm.
Như vậy nghĩa là... Ngọc Huyên quả thật không bị lấy ra làm con tin lần thứ hai. Em nói tin em, quả nhiên em đã đúng.
Sao vợ mình giỏi thế!
"Ai... ai dẫn binh ra đánh cận chiến với Kinh Lạc vậy?" Khung Dực lại nhịn không được, lần nữa nhìn Tống Hàn mà hỏi.
Tống Hàn rõ ràng không vui, cặp mày nhăn tít lại, gương mặt đen sì, thế nhưng sau cùng cũng phun ra đáp án:
"Là đại ca của ông chứ ai!"
Lần thứ hai, Khung Dực lại sững ra.
Đại ca ư?
Đại ca tự mình đối đầu với Đại công chúa Vũ Miên?
Một hình ảnh trong quá khứ chợt lướt qua. Hai mắt Khung Dực như bị phủ sương, tâm trí thì nhẹ nhàng trôi về rừng mận mùa hè năm đó.
Sáng hôm ấy tại Vân Trung Cổ Trấn, hắn thức dậy đã không thấy đại ca đâu. Vừa mở cửa bước ra ngoài, hắn đã đụng ngay Ngọc Huyên cũng vừa tỉnh dậy. Hai người bọn họ nắm tay nhau bước ra sân, nhìn quanh một lúc thì chợt trông thấy bóng áo trắng của Vũ Miên đứng trên tòa tháp cao cao giữa lưng chừng núi.
Có lẽ đại ca cũng đang ở trên kia.
Khi Khung Dực và Ngọc Huyên bước lên cầu thang dẫn đến đỉnh tháp, hình ảnh họ nhìn thấy là bóng lưng của Khung Tuấn và Vũ Miên. Trong ánh bình minh buổi sớm, hai người bọn họ đứng sóng đôi nhau, cùng nhìn xuống khu rừng mận xanh ngăn ngắt của mùa hè, xa xa là núi non Mạc Bắc trùng trùng điệp điệp.
Thời gian như ngừng lại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Khung Dực thực sự nghĩ rằng, giữa bốn người bọn họ sẽ có hòa bình, có hạnh phúc, có những ngày vui vẻ bên nhau, an nhiên, không lo nghĩ. Mọi việc sẽ diễn ra đúng như những gì Ngọc Huyên của hắn hằng mong ước.
Thế nhưng chỉ vài giây sau đó, sự việc đã xoay vần như ngọn gió phút chốc đổi chiều.
Khung Dực nuốt xuống vị đắng chát nơi cuống họng, lặng lẽ cúi mặt nhìn xuống mảnh đất dưới chân.
"Khung Dực!"
Khung Dực bừng tỉnh khỏi dòng ký ức năm nào. Cảnh vật trước mắt vẫn là Trích Nguyệt cuồn cuộn khói lửa, hắn có đại quân sơn tộc sau lưng, còn trước mắt là cánh quân Kinh Lạc cử ra vây thành.
Tống Hàn nhảy xuống ngựa, sầm mặt bước tới quát:
"Hoàng tử đâu? Sao ông chỉ đi có một mình thế này?"
"Ngọc Huyên quay lại Trích Nguyệt rồi." Khung Dực nhỏ giọng bảo. "Giờ phút này chắc em ấy đang ở bên trong với tam đệ của ta."
"Cái gì???"
Tống Hàn khựng lại vài giây rồi chợt bước nhanh tới thộp cổ áo Khung Dực rồi siết chặt:
"Tại sao ông lại để Hoàng tử quay về? Ông... ông điên rồi à???"
Khung Dực nhíu mày. Trước giờ chưa từng có ai dám làm thế này với hắn. Vẫn biết trong triều đình Kinh Lạc, cấp bậc tôn ti có vẻ không cần phải câu nệ quá, thế nhưng làm đến mức này thì hắn cũng hơi khó chịu.
"Ngọc Huyên chạy theo ta trên chiến trường sơn tộc cũng chẳng an toàn gì hơn!" Khung Dực đưa tay lên gỡ nắm đấm của Tống Hàn ra, đoạn từ tốn nói:
"Em ấy không còn là một đứa trẻ yếu đuối nữa. Em ấy mạnh mẽ hơn các ngươi nghĩ nhiều."
"Nhảm nhí! Ông..."
"Tống Hàn!" Khung Dực chợt quát. "Còn chuyện khác khẩn thiết hơn nhiều, ngươi im miệng mà nghe ta nói được không???"
Tống Hàn sững người ra, thế nhưng sau cùng cũng ngậm miệng lại rồi nhìn Khung Dực.
Khung Dực hít vào một hơi, đoạn thở hắt ra rồi ném xuống một câu chấn động:
"Ta cần vào thành."
"Cái gì cơ?" Tống Hàn trợn mắt, thoạt tiên còn tưởng mình nghe nhầm.
"Ta nói, ta cần vào thành. Ngươi có để ta qua hay không?" Khung Dực kiên nhẫn lặp lại lời mình vừa nói.
Tống Hàn nhìn Khung Dực thật lâu, ban đầu gương mặt hắn còn lộ ra chút mờ mịt, thế nhưng chẳng mấy chốc mọi cảm xúc đã dần dần lắng xuống rồi tụ lại trong một ánh nhìn lãnh đạm.
"Khung Dực, tôi hỏi ông." Tống Hàn lên tiếng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
"Ông đang đứng đây với tư cách gì?"
Không hiểu sao mọi âm thanh khác trên chiến trường gần như im bặt. Khung Dực chỉ nghe lao xao mơ hồ, ngay cả mùi vị chiến tranh cũng như bị gió cuốn bay sạch sẽ. Đọng lại chỉ là âm vang của câu hỏi vừa rồi cùng tiếng thở phập phồng trong lồng ngực.
Thật ra, Khung Dực chẳng ngạc nhiên chút nào.
Đây cũng chính là câu hỏi hắn vẫn luôn tự vấn trong suốt bao ngày qua.
Từ lúc nhảy lên lưng con chiến mã Khoát Oa rồi mang theo Ngọc Huyên lao thẳng ra chiến trường Mạc Bắc, Khung Dực đã hiểu rất rõ ràng. Chuyến này hắn quay lại Vương Đô, chứ không phải quay về. Đời này kiếp này, có lẽ hắn sẽ không bao giờ "quay về" Vương Đô được nữa. Thậm chí là, theo sắc lệnh trước đó của phụ hoàng và đại ca, lẽ ra hắn đã bị xử tử từ lâu. Dĩ nhiên bây giờ đang là lúc nguy cấp, không ai nhớ tới việc này. Song, điều đó cũng không thể che mờ đi sự thật rành rành rằng, ngày hôm nay Khung Dực đứng đây, danh không chính, ngôn không thuận.
Hắn là ai mà đòi quay về kinh thành? Cho dù Tống Hàn cho hắn qua, vậy binh sĩ Trích Nguyệt thì sao? Họ sẽ mở cổng thành cho hắn vào ư?
"Khung Dực! Trả lời mau!" Tống Hàn lại gầm lên. "Nếu hôm nay ông đứng đây với tư cách Nhị vương tử Đại Thương, Thống lĩnh Nhạn Quân, vậy thì tôi không thể nào cho ông qua được. Còn nếu ông đứng đây với tư cách người trong lòng của Hoàng tử nước tôi, con rể của Vua chủ nước tôi, thì ông càng không có lý do để vào thành!"
Khung Dực chậm rãi nâng mắt lên nhìn Tống Hàn, xuyên qua hắn, xuyên qua đội quân vây thành chính là kinh thành Trích Nguyệt. Vào đúng lúc Khung Dực định mở lời, tạo hóa lại khéo trêu ngươi. Lẫn trong tiếng gió reo xào xạc, phía xa đang truyền đến những đợt âm vang mơ hồ. Nghe như là tiếng vó ngựa rầm rập, lại dường như có cả tiếng quân reo.
Tống Hàn sững người, lập tức lùi ra vài bước rồi rút phăng thanh trường đao màu xám ra khỏi vỏ. Ánh nhìn của hắn rọi vào Khung Dực cũng dần dần chuyển sang sắc màu thịnh nộ.
Từ sau lưng Khung Dực, đất bụi mịt mù bốc lên. Chiến mã đi như vũ bão. Cờ phướn rợp trời. Hắn vẫn bình tĩnh đứng đó, sừng sững như núi. Đại quân phía sau chẳng mấy chốc dâng lên, cuối cùng hiện rõ ra sau lớp cát bụi quấn vó ngựa phi.
Lâm Sách và Nhạn Quân về đến rồi.
"Khung Dực!" Tống Hàn tức giận vứt phăng vỏ đao, đoạn lia thanh thép màu xám tro đó về phía Khung Dực rồi dừng lại khi cách lồng ngực hắn đúng hai phân.
Mà Khung Dực trước sau vẫn im lìm đứng đó.
Lâm Sách từ xa phi ngựa đến, khi thấy Khung Dực bị Tống Hàn chĩa đao vào người thì thảng thốt kêu lên một tiếng rồi lập tức nhảy xuống ngựa, vừa chạy đến vừa tuốt gươm ra sẵn sàng tương trợ.
"Thống lĩnh!"
"Lão Lâm, dừng lại!" Khung Dực vẫn ghim chặt ánh mắt vào Tống Hàn, đồng thời đưa tay ra ngăn cản.
Tống Hàn liếc mắt nhìn đại quân phía sau lưng Lâm Sách và Khung Dực, trong mắt ánh lên một chút đắn đo. Đội quân của hắn cũng nhận ra sự căng thẳng giữa tướng quân mình và cái người được gọi là "con rể" của Vua chủ Chu An, không ai bảo ai, tất cả đồng loạt căng mình ra thủ thế. Chỉ cần một hiệu lệnh của Tống Hàn, bọn họ sẽ xông vào ngay. Tuy là vậy, phía Bộ Binh của Tống Hàn cũng hiểu, đứng trước mặt họ chính là Nhạn Quân huyền thoại của Đại Thương. Nếu bây giờ xung đột nổ ra, phần thắng chưa chắc nghiêng về phía họ.
"Tống Hàn, ngươi hỏi ta đứng đây với tư cách gì." Khung Dực bình tĩnh tiến sát lại trước mũi đao, chậm rãi cất lời. "Sự thật là, ta hoàn toàn không có tư cách gì cả."
Khung Dực nhích nửa bước chân, mũi đao đã ấn vào chiến giáp.
Hôm nay hắn là một kẻ mà ngay cả việc cất lời hỏi thăm tình hình của phụ thân, của huynh trưởng cũng phải ngập ngừng thật lâu. Trên người hắn là chiến bào mượn tạm, chiến kỳ sau lưng cũng là thứ còn sót lại từ đội quân chinh tây. Những tư cách mà Tống Hàn nói, hắn hoàn toàn không có.
Song, hắn biết rõ một điều.
"Ta đứng đây vì huynh đệ của ta gặp nạn, sơn tộc tràn xuống, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Phía sau lưng ta là Nhạn Quân, nhưng ta không phải về đây để đối đầu với Kinh Lạc."
Khung Dực nhìn Tống Hàn, từ tốn bảo: "Ta ở đây là để giúp Nhạn Quân đánh tan đại binh sơn tộc. Con đường dẫn về kinh thành này chính là nơi ta chọn chôn thây bọn chúng."
"Cái gì???" Tống Hàn thảng thốt giật mình. "Ông còn... dụ cả đại quân sơn tộc về đây???"
"Đúng thế. Bởi vậy ta cần vào thành, lấy một thứ quan trọng ra. Thứ này bắt buộc phải có để tiêu diệt chúng."
"Là thứ gì?"
"Hỏa dược."
Tống Hàn chau mày trầm ngâm. Kinh Lạc không tự chế được hỏa dược, muốn dùng thì phải mua của ngoại tộc, thế nhưng Vua chủ Chu An cũng không có chủ trương dùng nó hay lệ thuộc vào nó. "Thứ đó trái với tự nhiên, vô cùng tàn khốc." Vua chủ đã từng nói như thế khi cha hắn là Tống Cơ Long đề xuất trang bị hỏa dược cho Bộ Binh.
Thấy Tống Hàn trầm ngâm, người phó tướng kế bên bèn đánh bạo lên tiếng:
"Tướng quân! Làm sao chúng ta biết được... Nhị vương tử đây không lấy hỏa dược ra mà tiêu diệt chúng ta, giúp Đại Thương thắng trận kia chứ?"
Tống Hàn nhíu mày, đoạn ngước lên nhìn vào mắt Khung Dực. Từ nãy đến giờ, hắn vẫn luôn nhìn thẳng vào Tống Hàn, ngực tì vào mũi đao, chân không lui một bước. Câu hỏi kia bị ném ra giữa mọi người, thế nhưng Khung Dực cũng chẳng hề nao núng.
Lát sau, Tống Hàn mới từ từ cất tiếng:
"Tôi cũng có huynh đệ, tôi cũng hiểu. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ quay về, sát cánh kề vai cùng bọn họ."
Tống Hàn giữ vững thanh đao, thậm chí còn hơi nhích lên một chút, mũi đao cũng ấn vào chiến giáp Khung Dực mạnh hơn.
"Nhưng mà Khung Dực, quá khứ là quá khứ. Tư cách ngày xưa của ông coi như bỏ, được! Vậy còn tương lai thì sao? Rốt cuộc ông phụng sự ai, ông thờ chủ nào?"
Khung Dực trụ vững thân người, lưỡi đao ấn vào làm lồng ngực hắn hơi nhoi nhói.
"Hoàng tử là người Kinh Lạc, là Vua chủ tiếp theo của chúng tôi! Nếu ông quyết đi theo Hoàng tử, ông nhất định phải trung trinh với Kinh Lạc, một lòng phò trợ Kinh Lạc chiến thắng!"
Khung Dực chợt nhoẻn miệng cười.
Hắn đưa hai tay lên nắm lấy thanh đao của Tống Hàn, vận sức bóp chặt lưỡi đao, thế nhưng giọng nói lại lộ ra sự mềm mại không hề giấu giếm:
"Thứ Ngọc Huyên theo đuổi không phải là chiến thắng của Kinh Lạc, mà là hòa bình. Thứ em ấy theo đuổi, là lưỡng triều thịnh thế."
"Ngươi hỏi ta phụng sự ai?"
Khung Dực đột ngột dùng sức, hất văng thanh đao của Tống Hàn ra làm vị tướng quân kia cũng phải lùi lại hai bước.
"Ta phụng sự Ngọc Huyên."
"Là em ấy, không phải Kinh Lạc!"
Khung Dực đưa tay ra sau lưng, rút lá cờ hiệu đỏ thẫm của mình ra rồi chợt cúi đầu ngắm nghía một hồi. Lát sau, hắn quay sang Lâm Sách, cài ngọn cờ đó vào sau lưng y.
"Đánh xong trận này, coi như ta đã đền xong nợ nước. Từ nay về sau, Đại Thương là Đại Thương, Khung Dực là Khung Dực."
Một lời nói ra cho những hai người nghe.
"Thống lĩnh..." Lâm Sách nghiêng mặt sang, đoạn nhíu mày khẽ kêu lên.
Khung Dực không để ý lời Lâm Sách nói. Hắn ngước nhìn sắc trời để ước chừng thời gian, sau đó quay lại nhìn Tống Hàn thúc giục:
"Không còn nhiều thời gian đâu! Tống Hàn, rốt cuộc ngươi có cho ta vào thành hay không?"
Tống Hàn trừng mắt nhìn Khung Dực, sau cùng vẫn thu đao vào rồi quay sang hỏi người phó tướng:
"Phía Đại công chúa thế nào? Việc này ta cần bẩm báo."
"Bẩm tướng quân, bên kia đang đánh rát lắm." Người phó tướng liếc nhìn Khung Dực và Lâm Sách một cái, đoạn bước lại gần rồi hạ thấp giọng nói riêng với Tống Hàn:
"Nữ Binh đã lên được tường thành, đang giao tranh với đội quân thủ thành, tuy nhiên phía Hoàng Cảnh cũng đang chống trả dữ dội. Phía Đại công chúa thì đang đến hồi ác chiến với kỵ binh phe địch, nghe bảo hai bên đều có thương vong, vẫn đang trong thế giằng co."
Tống Hàn lại nhíu mày, tay còn đưa lên bóp trán vài cái. Khung Dực dĩ nhiên nhìn thấy hết. Hắn không sợ phải giáp mặt Vũ Miên, thế nhưng cũng không mong sự xuất hiện của mình gây ra ảnh hưởng gì tới cục diện trận đánh. Từ đầu chí cuối, hắn đều muốn đứng ngoài cuộc chiến giữa Đại Thương và Kinh Lạc.
Đúng lúc này, phía sau lưng Khung Dực và Lâm Sách nổ ra một tiếng pháo hiệu, kèm theo đó là làn khói trắng bốc lên nơi chân trời phía xa. Nhìn phương hướng thì có vẻ như viên đạn khói đó được bắn lên từ ngoại ô Vương Đô.
Khung Dực và Lâm Sách đồng thời quay phắt lại nhìn, sau đó cùng lúc thốt lên:
"Là lão Đinh!"
"Đinh Đại Đồng?" Tống Hàn nhíu mày. Hắn nhớ người này, đây chính là vị tướng quân đã tặng cho Trần Vũ một đao lúc còn ở chiến trường Mạc Bắc.
"Là khói lệnh của hắn, báo tin đã dụ địch thành công. Giờ phút này chắc hẳn đại binh sơn tộc đã bắt đầu kéo về đây rồi." Lâm Sách lên tiếng giải thích.
"Tống Hàn, không kịp mất!" Khung Dực sốt ruột bước tới chộp lấy cánh tay Tống Hàn, đoạn không nói không rằng lôi hắn đi về phía tường thành cổng đông, Lâm Sách cũng hiểu ý mà đi theo sát nút. Họ đi tới đâu, binh sĩ Kinh Lạc dạt ra hai bên tới đó, chẳng mấy chốc cả ba người đã đến trước cổng thành sừng sững.
Lúc này, binh sĩ thủ thành của Đại Thương cũng đã nhận ra Khung Dực và Lâm Sách. Tướng lĩnh cấp cao đều đã được huy động cho trận đánh phía cổng tây, ở đây chỉ còn lại phó tướng của Thủ Vệ Quân Trích Nguyệt canh giữ.
"Nhị vương tử và Nhạn Quân về rồi! Chúng ta sắp được cứu rồi!" Trên thành, binh sĩ mừng rỡ kháo nhau.
Khung Dực nhìn thấy hết những biểu cảm đó, hắn chỉ lẳng lặng cúi đầu.
"Khoan đã." Tống Hàn chợt dừng bước rồi bất ngờ vung tay kề thanh trường đao của mình lên cổ Lâm Sách. Tuy đao vẫn nằm trong vỏ, hành động này cũng mang theo hàm ý rõ ràng.
"Tên này phải ở lại làm tin. Khung Dực, ông đừng hòng giở trò."
Khung Dực bình tĩnh quay sang nhìn Tống Hàn đăm đăm, gương mặt thoáng chút suy tư. Vài giây sau, hắn thình lình nói:
"Không cần. Đổi lại đi, ta ở ngoài làm con tin, Lâm Sách vào thành."
Lâm Sách toan mở miệng phản đối thì Khung Dực đã đưa tay ngăn lại, đoạn nhìn y mà từ tốn giải thích:
"Tống Hàn sẽ không làm gì ta đâu. Bây giờ ngươi mới là Thống lĩnh Nhạn Quân, Thủ Vệ Quân Trích Nguyệt vẫn sẽ nghe theo ngươi. Ta... vốn không nên vào thành."
Nói xong, Khung Dực gỡ thanh đao của Tống Hàn ra khỏi cổ Lâm Sách, sau đó lại cầm lưỡi đao kề lên cổ mình. Xong xuôi, hắn nhìn Lâm Sách rồi thúc giục:
"Đi mau! Hỏa dược nằm trong kho vũ khí ngay sau cổng đông đó."
Khi Lâm Sách đi rồi, Khung Dực và Tống Hàn còn mãi đứng nhìn theo. Trái với ánh mắt Tống Hàn đầy tập trung và cảnh giác, ánh mắt Khung Dực lại cực kỳ mông lung. Hắn còn quay đầu nhìn về phía cổng tây bên kia. Đứng bên này không thấy được cục diện bên đó, chỉ thấy khói đen vẫn bốc lên mù mịt, tiếng binh khí va nhau, tiếng voi gầm ngựa hí vẫn vang lên rất rõ.
Hai tai Khung Dực như ù đi, trong đầu lại nghe thấy âm vang của câu nói mình vừa thốt ra lúc nãy.
Từ nay về sau, Đại Thương là Đại Thương, Khung Dực là Khung Dực.
"Tộc chủ!" Phù A Xán phi ngựa lên phía trước, cho con chiến mã của mình áp sát Hồ Kha và Hồ Nhất Niệm. Trên trán hắn có một vết cắt khá sâu, máu chảy ròng ròng ướt gần nửa gương mặt, vậy mà hắn cũng chẳng buồn để tâm.
"Chúng ta có đuổi theo không?" Phù A Xán vừa hỏi vừa nhìn theo hướng Đinh Đại Đồng đang rút quân dần.
Hồ Kha nhíu mày. Nhạn Quân đang lùi binh về hướng Trích Nguyệt.
Lĩnh Khâm cũng vừa trờ tới, vừa thở hồng hộc vừa ném cho Phù A Xán một chiếc khăn để bịt vào vết cắt trên trán. Thủ lĩnh của liên quân sơn tộc bây giờ chỉ còn lại bốn người. Cả bốn người nhìn về đám bụi mờ mà đại quân của Đinh Đại Đồng để lại, ai nấy đều trầm ngâm.
"Ta nghĩ là có bẫy." Phù A Xán là người lên tiếng trước.
"Đúng vậy. Đừng đuổi theo nữa. Chúng ta chạy xuống đồng cỏ của bọn chúng đi, xuống Đại Mạc." Lĩnh Khâm cũng gật đầu nói thêm.
Trong bốn bộ tộc, Hồ là mạnh nhất, lớn nhất. Dù hai vị tộc chủ của Kỉ Di và Nùng đều đã lên tiếng rồi, quyết định sau cùng vẫn phải xem Hồ tộc nói gì. Dao Tán mất đi tộc chủ là Chênh Ka Đai, tục lệ của họ lại không cho phép con cái dưới mười sáu tuổi lên thay cha nắm quyền. Chênh Ka Đai chỉ có một người con trai năm nay vừa tròn mười tuổi, thế là Dao Tán tạm thời vô chủ, sáp nhập vào Kỉ Di cho Phù A Xán dẫn dắt thay.
"Nghĩa phụ." Hồ Nhất Niệm đột nhiên lên tiếng. "Chúng ta đã tới được tận đây rồi."
Hắn nói, ánh mắt ghim chặt về hướng Vương Đô, hướng kinh thành Trích Nguyệt.
"Chuyện mà Đại Thương có nằm mơ cũng không ngờ đến, chúng ta đã làm được."
Hồ Kha rủ mi, hai tay khẽ siết dây cương. Phù A Xán và Lĩnh Khâm nhìn nhau, trong đầu cùng bật ra ý nghĩ: lẽ nào Hồ Kha... muốn đánh chiếm kinh thành???
Hồ Nhất Niệm liếc mắt, biểu cảm trên gương mặt Hồ Kha đều được hắn thu vào trong. Hắn biết Hồ Kha đang suy tính, thế nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Lát sau, Hồ Kha chợt chỉ tay về hướng Đại Mạc, đoạn nghiêm giọng mà nói:
"Sắp vào hè rồi. Ban ngày ở Đại Mạc nóng khô, các hồ nước sẽ cạn."
Nghe xong câu đó, Hồ Nhất Niệm vẫn giữ nguyên nét mặt, thế nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng.
Khi con đầu đàn mạnh nhất đã quyết, các thành viên khác yếu hơn sẽ phải nghe theo. Nếu không phục, chỉ còn cách tách đàn, tự sinh tự diệt.
"Về Vương Đô, về Trích Nguyệt." Hồ Kha phất tay, ra hiệu cho đại quân tiến về phía trước.
Hồ Kha vốn không thích nhiều lời. Một khi ý đã quyết, hắn sẽ không thay đổi. Phù A Xán và Lĩnh Khâm đều hiểu rõ, thế nên sau khi thấy tộc Hồ đã bắt đầu di chuyển, hai người bọn hắn cũng đành tặc lưỡi rồi ra hiệu cho cánh quân của mình đi theo.
Tách đàn, nguy cơ bị diệt chắc chắn cao hơn so với việc đi cùng nhau.
Đại quân sơn tộc bắt đầu rùng rùng di chuyển. Bọn họ hành quân chậm, thế nên hiện giờ đang cách đội quân của Đinh Đại Đồng một khoảng xa. Đường về Vương Đô chuyển từ rộng sang hẹp dần, từ bình nguyên bằng phẳng đất chắc sang nông trại nhấp nhô đất mềm, từ tầm nhìn thoáng đãng sang tầm nhìn chật hẹp.
Qua hết những nông trại ở ngoại ô sẽ vào đến một con đường nhỏ, hai bên có rừng thưa. Đi hết con đường này là đến Trích Nguyệt.
"Cờ phướn gì của Đại Thương thế kia? Nhìn lạ quá!" Lĩnh Khâm phi ngựa đi bên cạnh Phù A Xán, vừa chỉ tay về phía một trang trại nhỏ ven đường vừa hỏi.
Phù A Xán cũng nhìn theo, đúng là lạ thật. Bọn họ quanh năm chỉ sống trên Tuyết Nhạn, chưa từng đặt chân xuống tận đây, trước giờ chỉ nhìn quen mắt cờ phướn của Nhạn Quân, của Nhị vương tử, cùng lắm là của hoàng tộc họ Khung. Lá cờ màu vàng kia... quả thật lần đầu tiên mới thấy.
Hồ Kha đang phóng ngựa đi đầu nên không nghe được, hắn cũng chả nhìn dọc nhìn ngang làm gì, trước sau vẫn luôn dõi ánh mắt về phía trước. Hồ Nhất Niệm đi sau Hồ Kha một quãng ngắn, tuy đang cách Phù A Xán và Lĩnh Khâm tầm hai thân ngựa, thế nhưng hắn vẫn nghe không sót một lời.
Hồ Nhất Niệm không nhìn theo tay Lĩnh Khâm chỉ, cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm gì, tuy nhiên hai chân lại thúc bụng ngựa một cái rõ mạnh, giục cho nó chạy nhanh hơn.
Từ địa hình trống trải chuyển sang địa hình chật chội, đại binh sơn tộc phải thu hẹp đội hình. Càng tiến gần đến con đường hai bên có rừng thưa nọ, liên quân sơn tộc càng đi chậm. Trước khi bắt đầu đặt chân lên con đường đó, Hồ Kha đã dừng cương rồi quay lại căn dặn:
"Chắc chắn sẽ có bẫy trên con đường này. Chúng ta sẽ dồn lực hành quân thần tốc, lấy khí thế của một cơn lũ tràn xuống quét sạch mọi vật cản. Lĩnh Khâm, Phù A Xán, nhớ chú ý đến trung quân, đừng để họ bị tụt lại phía sau."
"Được rồi." Lĩnh Khâm và Phù A Xán gật đầu.
Hồ Kha liếc mắt nhìn Hồ Nhất Niệm, sau đó khẽ ra lệnh:
"Nhất Niệm, con theo sát nghĩa phụ."
"Dạ."
Lát sau, đại quân bắt đầu tiến vào con đường dẫn về kinh.
Theo chiến lược của Hồ Kha, đoàn quân phải băng qua đoạn đường này càng nhanh càng tốt, thế nên mũi quân tiên phong đã giục ngựa phi nước đại. Đường nhỏ hẹp, hai cánh quân trái phải phải dàn mỏng ra để chừa chỗ cho trung quân đi vào. Vó ngựa liên minh sơn tộc rầm rập chạy, mặt đất cơ hồ cũng rung lên, chẳng mấy chốc mà mũi quân tiên phong của họ đã tiến hẳn vào trong. Đúng lúc trung quân luôn được hai cánh quân trái phải bảo bọc chuẩn bị bước vào con đường kia, những vị tướng lĩnh đi đầu chợt nghe có tiếng ngựa hí vang kinh hãi, tiếng quân lệnh hô vang trời, thậm chí... còn có một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, nghe như là tiếng hổ gầm.
"Cấp báo! Tộc chủ, cấp báo!!!"
"Trung quân bị thọc sườn rồi! Có phục binh thọc sườn!!!"
"Cẩn thận! Đại Thương cài phục binh rồi!!!"
Hồ Kha, Hồ Nhất Niệm, Phù A Xán và Lĩnh Khâm đang đi đầu, nghe thấy tiếng cấp báo sau lưng bèn giảm tốc độ, tuy nhiên không thể dừng lại hẳn hay cho đại quân quay đầu. Họ đã lường trước Đại Thương sẽ gài bẫy, thế nhưng không ngờ Đại Thương lại mạo hiểm cho quân thọc sườn ngay từ đoạn này.
Nếu thọc sườn bất cẩn, đội quân nhận nhiệm vụ này chắc chắn sẽ lâm vào hiểm cảnh. Sơn tộc có thể vây họ lại rồi tiêu diệt từ từ.
"Tiếng hổ gầm, là quân của Lăng Kỳ Anh!" Phù A Xán thốt lên. "Hồ Kha, để ta quay lại yểm trợ, các ngươi cứ đi đi, chúng ta không thể dừng lại được!"
Nếu dừng lại, ai biết trong cánh rừng này sẽ còn điều gì chờ đợi nữa.
"Như vậy sẽ bị tách đoàn mất!" Lĩnh Khâm hét lên.
"Còn đỡ hơn là bị chúng xé đôi đoàn quân!" Phù A Xán vừa nói vừa kéo cương cho ngựa quay đầu, trước khi đi còn ngoái lại nói: "Ta biết rõ Lăng Kỳ Anh, để ta đi cho. Ta sẽ giải quyết tên tiểu tử đó nhanh chóng rồi quay lại đuổi theo các ngươi!"
Thấy Phù A Xán đã phóng đi, Hồ Kha khẽ nhíu mày. Thấy vậy, Hồ Nhất Niệm ở bên cạnh hắn bèn nói: "Nghĩa phụ, để con đi theo giúp Phù A Xán. Không thể khinh thường cánh quân thọc sườn này đâu. Khung Dực đã tin tưởng giao cho tên Lăng Kỳ Anh đó, chắc chắn năng lực của hắn không tệ."
Hết cách, Hồ Kha đành gật đầu, đoạn dặn dò với theo:
"Cẩn thận, nhớ đừng để Phù A Xán ham đánh mà bỏ trung quân!"
"Dạ nghĩa phụ, con biết rồi."
Khi Phù A Xán và Hồ Nhất Niệm ngược dòng người quay trở lại, Lăng Kỳ Anh và đội quân chinh tây đã sắp thành công vượt qua cánh quân bọc ngoài. Cánh quân này vốn đã bị dát mỏng đi khi đại binh sơn tộc dồn lại bước vào địa hình chật hẹp, hơn nữa giờ đây lại thiếu Chênh Ka Đai và Lĩnh Khâm chỉ huy, đội quân của Lăng Kỳ Anh chính vì vậy mà đang chiếm ưu thế.
"Kỷ đại ca! Huynh vào đi, ta canh chừng vòng ngoài cho!" Lăng Kỳ Anh vừa hét vừa vung trường thương gạt phăng một mũi tên bay tới.
"Không được. Kỳ Anh, còn một chút nữa thôi là đến trung quân rồi, chúng ta đi cùng nhau!" Kỷ Phong tả xung hữu đột trên lưng ngựa, nhất quyết không rời khỏi hắn.
Bất thình lình, một ngọn roi dài phóng tới như con mãng xà ngoác miệng lao ra đớp mồi. Kỷ Phong cả kinh quay lại toan lật người né tránh, thế nhưng thanh trường thương của Lăng Kỳ Anh đã nhanh hơn.
Vụt.
Ngọn roi dài quấn quanh đầu thương, Lăng Kỳ Anh vận sức giữ lại, trên gương mặt từ từ nở một nụ cười.
"Tộc chủ! Bao năm rồi, ngón đòn roi da của ngươi vẫn dũng mãnh như xưa ha!"
Phù A Xán bên này cũng kéo đầu roi, gương mặt thì trang nghiêm không cười. Hắn nhìn xuống cánh tay phải bị cụt mất một nửa của Kỳ Anh, lúc này mới thở hắt ra rồi cảm khái nói:
"Kỳ Anh, cánh tay phải của ngươi cũng lắm gian truân quá."
Lăng Kỳ Anh không đáp, chỉ giục con bạch hổ tiến tới chắn trước Kỷ Phong. Hắn nghiêng nửa sườn mặt qua, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng mà bảo y:
"Huynh đi mau, đừng làm lỡ việc của Thống lĩnh. Phải tin ta, Kỷ đại ca."
Kỷ Phong nghiến chặt răng, hắn biết Kỳ Anh nói đúng. Lát sau, Kỷ Phong kéo dây cương cho con chiến mã lao đi, thế nhưng hắn vẫn quay lại mà hét thật to vào bóng lưng thẳng tắp của người thiếu niên năm nào:
"Kỳ Anh, đừng quên chúng ta đã hẹn cái gì!"
Đánh xong trận này, chúng ta không chia ly nữa.
Thế nhưng chẳng mấy chốc sau, Hồ Nhất Niệm đã đuổi tới nơi.
Lăng Kỳ Anh khẽ nhíu mày, đoạn nhìn Phù A Xán và Hồ Nhất Niệm rồi thầm xem xét tình hình. Nếu chỉ phải đối phó với một mình Phù A Xán thì tuyệt đối không lo, thế nhưng nếu có thêm một gã Hồ Nhất Niệm nữa, mọi việc sẽ khác.
Lăng Kỳ Anh nhuần nhuyễn nhả lực ở tay, sợi roi da lập tức tuột ra sau đó liền được Phù A Xán kéo về. Hắn nhìn cả hai người bọn họ, xoay trường thương một vòng rồi chĩa thẳng về phía trước:
"Lên đi!"
Đúng lúc Lăng Kỳ Anh cứ ngỡ Phù A Xán và Hồ Nhất Niệm sẽ nhất tề xông tới, Phù A Xán chợt quay sang bên cạnh nói với Hồ Nhất Niệm:
"Đương gia đuổi theo Kỷ Phong đi, chỗ này để cho ta!"
Hồ Nhất Niệm nghe vậy cũng không nhiều lời, gật nhẹ đầu rồi giục ngựa phóng đi. Phù A Xán lúc này mới quay lại nhìn Kỳ Anh mà thủng thẳng nói:
"Chúng ta một chọi một, ta không ức hiếp ngươi đâu đấy nhé!"
"Đa tạ tộc chủ." Lăng Kỳ Anh cười nhẹ, đoạn múa thương lao đến.
Dù chỉ còn một tay, Lăng Kỳ Anh đấu với Phù A Xán vẫn không rơi vào thế hạ phong, thậm chí còn có phần lấn lướt vị tộc chủ Kỉ Di. Bên trái vốn là bên không thuận của rất nhiều người, Phù A Xán đánh không quen, mấy lần suýt bị trường thương đâm trúng. Thêm vào đó, Lăng Kỳ Anh còn tự luyện ra những ngón đòn kỳ lạ mang đậm phong cách ngoại tộc, có lẽ đã học được trong lúc bôn ba ở vùng đầm lầy phía tây. Hai bên đánh nhau vần vũ, chẳng mấy chốc đã qua hơn trăm chiêu.
Lăng Kỳ Anh liếc mắt về hướng trung quân địch, cũng là hướng mà Kỷ Phong rời đi và Hồ Nhất Niệm đuổi tới, đoạn nhẩm tính thời gian.
Đã qua gần hai khắc rồi. Hắn phải nhanh lên thôi.
Lăng Kỳ Anh vừa né một ngọn roi của Phù A Xán vừa vung trường thương lên, lại nhắm vào bên sườn trái của hắn mà đâm tới. Phù A Xán đoán được, lập tức nghiêng người tránh đi. Chỉ chờ có thế, Lăng Kỳ Anh thụp người, áp sát vào lưng con bạch hổ rồi thúc mạnh gót chân vào sườn nó, miệng thì rủ rỉ một câu gì đó.
"Ha! Lên nào!" Hắn thu trường thương lại, đoạn dang rộng bàn tay nắm chặt dây cương.
Con bạch hổ chợt gầm lên một tiếng vang trời. Thanh âm của nó vang vọng khắp rừng, xuyên thẳng vào màng nhĩ khiến đầu óc cũng ong lên. Vào giây phút đó, tất cả mọi người trên chiến trường như chết điếng. Thế nhưng mục đích của Lăng Kỳ Anh không phải là dọa người, hắn muốn dọa lũ ngựa chiến cơ.
Quả nhiên, lũ ngựa đều bị hoảng. Con thì hí lên bấn loạn, con thì thụt lùi, vùng vẫy không nghe theo lệnh chủ nhân. Đội quân chinh tây vô cùng hiểu ý Lăng Kỳ Anh, lập tức nhân cơ hội này mà vùng lên áp đảo.
Lăng Kỳ Anh cũng thế. Hắn thúc chân thêm một cái, con bạch hổ chợt chồm lên rồi tát vào phần cổ của con ngựa chiến Phù A Xán đang cưỡi. Vết cào để lại năm vạch sâu hoắm, máu tứa ra đỏ thẫm. Con ngựa chồm lên hí vang, bốn vó khua loạn xạ, vô tình hất Phù A Xán ngã ra sau. Lăng Kỳ Anh lập tức nhân cơ hội, nhắm trường thương thẳng vào vùng eo của Phù A Xán rồi đâm tới. Phù A Xán xoay mình né đi, thế nhưng lại mất đà rơi xuống khỏi lưng ngựa.
Trong những lúc như thế này, ai rơi khỏi ngựa trước xem như nắm chắc bảy phần thua.
"Gràooooooooo!!!"
Con bạch hổ sấn tới Phù A Xán, ngũ trảo xoẹt ngang qua nhanh như cắt, trước ngực hắn đã bị năm vết cắt dài từ bả vai xuống tận bụng. Phù A Xán lảo đảo ngồi dậy, toan dùng roi quất vào con bạch hổ kia thì chợt nghe lồng ngực nhói lên, lạnh toát.
Phập.
Mũi thương của Lăng Kỳ Anh đã xuyên qua giáp da rồi cắm ngập vào trong.
"Tộc chủ, xin thứ lỗi..."
Lăng Kỳ Anh nhảy xuống khỏi lưng hổ, đoạn đưa tay ra đỡ lấy Phù A Xán đang từ từ gục xuống. Máu tứa ra từ miệng hắn, từ lồng ngực nhầy nhụa. Phù A Xán ngửa đầu, cố hớp vào những đợt không khí cuối cùng. Hắn run run đưa tay lên bấu vào vai Kỳ Anh, hai mắt nhìn sâu vào Lăng Kỳ Anh trân trối.
"Kỳ Anh... ngươi... hạ thủ... lưu tình..."
Lăng Kỳ Anh nghe xong những lời đứt quãng đó, vừa đau xót vừa mờ mịt không hiểu ý.
"Tộc chủ, ta... xin lỗi. Ngươi nhắm mắt đi, ta kính trọng ngươi."
"Không phải... Là... trung quân... trung quân..."
Phù A Xán không kịp nói tiếp, chỉ nấc lên một tiếng rồi gục hẳn.
Trung quân?
Lăng Kỳ Anh thở gấp, kính cẩn đặt Phù A Xán nằm ngay ngắn xuống đất rồi mới nhảy lên lưng bạch hổ của mình. Hắn vội vã nhắm về hướng Kỷ Phong đã đi, về hướng trung quân của sơn tộc mà lao đến.
Kỷ đại ca, chờ ta!
Cùng lúc đó, Kỷ Phong kinh hãi thắng ngựa, gương mặt hiện rõ vẻ hãi hùng khi nhìn vào trung quân của địch. "Đối phương" cũng nhìn hắn không kém phần thảng thốt. Có người sợ hãi chạy dạt ra xa, có người hoang mang như không tin được, lại còn có tiếng khóc ré lên đâu đó.
Thật không thể tin được!
Thống lĩnh... đoán đúng cả rồi! Trung quân của địch... trung quân của địch thực chất chỉ toàn người già, phụ nữ và trẻ em của bốn bộ tộc hợp thành!
Kỷ Phong bàng hoàng hiểu ra, đó cũng chính là lý do vì sao trước giờ trung quân chưa hề lộ mặt, còn đại binh sơn tộc thì luôn chia quân bảo bọc hai bên, những chiến tướng hùng mạnh nhất thì dồn lên mũi quân tiên phong đi đầu. Nanh vuốt đều phô hết ra bên ngoài để bảo vệ thành phần yếu đuối bên trong! Điều này cũng giải thích được sự điên cuồng bất chấp không lùi bước của địch. Bọn họ vốn không thể lui! Phía sau là mẹ già con thơ vợ dại, họ chỉ có thể tiến lên phía trước.
Đây... đây không phải là xâm lược hay xua binh quấy phá! Đây là di dân! Sơn tộc đang tháo chạy khỏi Tuyết Nhạn!
- ------------------------------------------
Chương sau: trùm cuối lộ diện.