Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Lâm Phong thấy vậy thì nhíu mày.

Người đàn ông trung niên này là ba của Tiểu Khả sao?

Thì ra là một võ giả sơ kỳ Địa Cảnh!

"Ba cũng buồn cười thật đấy, người ta đã đi rồi ba mới chạy tới!"

Lý Tiểu Khả không nhịn được mà chế nhạo một câu.

Lúc nãy đúng là cô ấy cũng có thông báo cho người ba vô trách nhiệm này của mình, nhưng mà không ngờ rằng ba lại đến chậm như thế, điều này khiến lòng cô ấy càng căm tức hơn!

"Đi rồi?"

Vẻ mặt Lý Như Hải hơi giật mình.

Thật ra ông ta đã chạy đến đây bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nhưng mà nhà họ Lý ở tít bên phía tây thành phố, cách nơi này một quãng đường 50km, hơn

nữa trên đường còn kẹt xe, cho nên mới tới muộn!

"Đúng đó! May mà có ông chú cứu con! Chờ đến khi ba tới thì có khi con đã bị người ta đánh chết rồi!"

Lý Tiểu Khả lạnh lùng đáp.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.

Sao Tiểu Khả lại tỏ ra lạnh lùng với ba mình như thế chứ?

"Là cậu đã cứu con gái tôi sao?"

Lý Như Hải nhìn về phía Lâm Phong rồi hỏi.

Lâm Phong nhẹ nhàng gật đầu, không thể phủ nhận!

Lý Như Hải nghe vậy thì liền nháy mắt với cấp dưới đang đứng phía sau. Cấp dưới lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng ở trong túi ra.

"Cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, trong tấm thẻ này có năm trăm vạn, coi như là cảm ơn công lao của cậu!"

Lý Như Hải nói.

Lâm Phong nhìn thoáng qua tấm thẻ ngân hàng rồi cũng không nhận lấy.

"Sao? Cậu chê ít?"

Lý Như Hải nhíu mày.

"Không phải! Tôi nghĩ là những chuyện thế này không nhất thiết phải lấy tiền bạc ra tính toán! Một khi đã dùng đến tiền, thì nó sẽ biến chất! Hơn nữa quan hệ giữa tôi và Tiểu Khả cũng rất tốt, con bé gặp nguy hiểm đương nhiên tôi phải lo liệu."

Lâm Phong lắc đầu.

"Nghe giọng điệu này của cậu, chẳng lẽ cậu có ý gì với con gái tôi sao?" Lý Như Hải lại nheo mắt lại.

Tiểu Khả có mang trong mình dòng máu nhà họ Lý!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui