Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Vừa cất lời.

Đông đảo võ giả ở dưới đài lập tức ồn ào lên.

"Cuộn vải rách nát? Cái quái gì vậy chứ?"

"Đúng thế! Tôi đã tham gia không ít cuộc đấu giá rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy cuộn vải rách đó!"

"Không phải chỉ là rác rưởi thôi sao, thương hội Bách Vân cố tình dùng thứ này để điều chỉnh bầu không khí à?"

Adv

...

"Kỳ lạ! Sao mà thương hội Bách Vân có thể đem thứ như này ra đấu giá được? Trông chẳng có giá trị gì cả!"

Trong phòng riêng Thiên Tự số 3, Đàm Thiên Hồng cũng tỏ ra khó hiểu.

Vì màn hình chiếu lớn nên tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của cuộn vải.

Adv

Có vẻ như là một cuộn vải có một vết dầu loang lổ, phía trên không có một chữ nào, lấy ra làm khăn lau cũng chê bẩn.

Chỉ có Lâm Phong là nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cuộn vải này như suy nghĩ điều gì.

"Mọi người yên tĩnh một lát trước đã, nghe tôi giới thiệu là biết ngay thôi!"

Người đấu giá ở trên sân khấu vừa cười vừa nói.

Anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ trước phản ứng của mọi người.

Vì đến cả anh ta cũng cảm thấy món đồ này chẳng có giá trị gì, đơn thuần chỉ là một trò đùa mà thôi!

Nếu không phải vì người đem cuộn vải này ra đấu giá có quyền lực phi thường thì không thể nào có chuyện thương hội mang thứ này ra đấu giá, đúng là mất mặt mũi thương hội.

"Mặc dù trông thứ này vô cùng bẩn thỉu, nhưng chất liệu lại rất tuyệt vời."

"Dìm nước không thấm, hoả thiêu không cháy, cho dù dùng máy cắt kim loại thì cũng khó mà cắt nát được nó! Thương hội chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách mà vẫn không thể nào tách nó ra được!"

Người đấu giá cười giới thiệu.

"Thế thì sao? Nó làm được cái gì? Chúng tôi đem về nhà làm giẻ lau à?"

Lúc này có người hỏi chế nhạo.

Vừa cất lời, cả khán phòng bật cười ha ha.

Người đấu giá bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không giới thiệu nhiều thêm mà cất cao giọng:

"Món này giá khởi điểm một vạn! Nếu các vị thấy hứng thú có thể đấu giá!"

Thứ này mà cũng đòi một vạn sao?

Đông đảo võ giả nghe vậy thì đều tỏ ra không nói nên lời.

Đến một đồng bọn họ còn chê đắt!

Chỉ trong chốc lát, hiện trường lạnh ngắt.

Không có một ai sẵn lòng ra giá, dù sao thì chẳng có ai là kẻ ngu cả!

Cho dù bọn họ có tiền thì cũng không cần phải lãng phí.

Hơn nữa nếu bây giờ có ai bỏ một vạn ra mua thứ này thì có lẽ sẽ bị người ta chế giễu đến chết mất.

"Không có ai ra giá sao?"

Người đấu giá cười hỏi.

Mặc dù cảm thấy lúng túng, nhưng vẫn phải đi qua bước này!

Cứ như vậy, lại thêm mười mấy giây nữa, vẫn im lặng.

Cùng lúc đó.

Trong phòng riêng Thiên Tự số 1, có một ông già tiều tuỵ mặc đồ đen, chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ một chiều cao từ sàn đến trần, lặng lẽ quan sát tất cả trong hội trường.

Nếu như nhìn kỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui