Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Ba viên đạn linh bao vù một tiếng bay tới tay anh.

Anh tính toán một chút, hiện tại trên người đã có mười hai viên linh thạch loại xấu!

Đống này ở thời mạt pháp mà nói chẳng khác gì kho báu!

Đúng lúc này, Trần Y Nặc hơi sợ hãi hỏi:

“Lâm… Lâm Phong, lão ta bị sao vậy?”

“Chết rồi!”

Adv

“Anh giết lão ta ư? Vừa nãy anh đặt tay lên đỉnh đầu lão ta là để làm gì?”

“Dọa một chút mà thôi, không ngờ lão ta sợ tới thế, sợ chết luôn.” Lâm Phong không giải thích gì thêm.

Nghiêm túc mà nói, Sưu Hồn Thuật cũng là một dạng tà thuật, khó tránh khỏi khiến Trần Y Nặc suy nghĩ lung tung.

“Được… được rồi.” Trần Y Nặc cũng thông minh không hỏi nhiều.

Adv

Lúc này đã là nửa đêm, gió đêm nhẹ phất qua, mang tới cảm giác mát lạnh.

Hình như Trần Y Nặc hơi lạnh, cô túm chặt quần áo, hỏi:

“Lâm Phong, xe bị hỏng rồi, chúng ta quay về thế nào đây?”

Lâm Phong thu hồi kiếm bổn mạng, đầu ngón tay xuất ra một ngọn linh hỏa, đốt thi thể của Khô Tâm lão nhân thành tro tàn. Sau đó anh mới nói:

“Anh mang em và anh vợ bay về nhé.”

“Cái… cái gì?” Trần Y Nặc ngẩn ra.

“Bay về đi, không phải sợ! Ôm chặt anh.”

Lâm Phong mỉm cười, sau đó vung tay lên, chớp mắt ba người đã hóa thành những luồng sáng biến mất trong đêm đen.



Ngay sau khi ba người rời đi, có hai bóng dáng gần đó nhanh chóng lao tới.

Một người là trưởng lão của chi nhánh thương hội Bách Vân ở Kim Lăng – Phùng Hải.

Người còn lại bị cuộc chiến hấp dẫn, do dự một lát cuối cùng vẫn chạy tới xem.

“Trưởng lão Phùng, đây…”

Nghi trượng quan sát bốn phía, vẻ mặt khiếp sợ!

Mấy trăm mét vuông xung quang bị san thành bình địa, mặt đất có vô số vết nứt đường kính hơn mười xen-ti-mét.

Thế này thì kinh khủng quá!

Rốt cuộc là chiến đấu cấp bậc gì mà có thể tới mức này?

Phùng Hải không đáp lời, ông ta đi tới bên cạnh bộ khung của chiếc Mercedes đã bị đốt cháy, kiểm tra một chút, hai mắt nheo lại.

Ông ta nhớ rõ chiếc xe này của Giang Quân Lâm nhà họ Giang lái!

Đúng lúc này, nghi trượng hô lên một tiếng, nói:

“Trưởng lão Phùng ông xem này, ở đây có một đống tro và một vũng máu!”

Phùng Hải hơi giật mình, bước vài bước tới bên cạnh nghi trượng, nhìn thoáng qua đống tro tàn và vũng máu.

Ông ta lắc đầu nói:

“Cái lão quái vật kia không ngờ lại kinh khủng đến thế, còn tạo ra được cảnh tượng bậc này, vậy chắc chắn đã là Tiên Thiên Cảnh rồi! Xem ra Giang Quân Lâm đã chết!”

“Nhưng rõ ràng ở đây có hai người mà!” Nghi trượng khó hiểu nói.

“Có phải cậu bị đần không? Đám Giang Quân Lâm có ba người, hai nam một nữ! Hai dấu vết này nhất định là của hai người đàn ông rồi!” Phùng Hải không nhịn được mà nói.

“Cô gái kia đâu?”

“Cậu nói xem? Một lão già bắt cô gái đi thì có khả năng gì?”

Phùng Hải cạn lời.

Sao mình lại nhận người ngu thế này làm cấp dưới nhỉ?

Chuyện này rõ ràng tới thế cơ mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui