Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Không thể không nói, thanh niên áo trắng rất mạnh, mạnh hơn Nam Cung Vấn Thiên kia nhiều!

Đáng tiếc so với Lâm Phong thì vẫn còn yếu, dù đã phóng hết uy áp ra nhưng với Lâm Phong, nó vẫn yếu đến đáng thương.

“Dừng lại.” Lâm Phong nhẹ nhàng phẩy tay, uy áp kinh khủng lập tức tan ra.

“Quả nhiên có chút bản lĩnh!”

Adv

Đôi mắt thanh niên áo trắng lóe sáng, huy động chân khí trong cơ thể, đấm thẳng vào Lâm Phong.

Lâm Phong dễ dàng bắt được nắm đấm của hắn, tiện đà ném đi, thanh niên áo trắng nháy mắt đã bay ra hơn mười mét, cuối cùng lảo đảo trên đất thêm chừng vài chục bước nữa mới ổn định được thân mình!

“Cậu bày hàng ở đây không phải vì chờ tôi đấy chứ?”

Lâm Phong vừa nhặt linh thạch trên đất lên bỏ vào túi càn khôn, vừa điềm tĩnh hỏi.

Adv

Thực ra anh đã nhìn ra được cảnh giới của thanh niên này rồi, khoảng Hậu Thiên Cảnh tầng năm.

Thực lực như vậy xuất hiện trên người một thanh niên hai bảy hai tám tuổi cũng hơi bất ngờ.

“Không sai! Tôi vì giết anh mà tới!”

Thanh niên áo trắng nặng nề nói, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn.

Thực lực của Lâm Phong còn mạnh hơn hắn nghĩ, chỉ vài chiêu đã đánh tan đòn tấn công của hắn.

Điều này nghĩa là hắn phải ra tuyệt chiêu!

“Giết tôi? Chúng ta lần đầu gặp mặt đúng không?” Lâm Phong hứng thú hỏi.

“Tôi vì nhà họ Giang! Sư tỷ của tôi là tiểu thư nhà họ Giang, Giang Tịch Vũ! Anh vì một mối thù mà diệt cả nhà họ, đúng là làm hại cả thiên hạ.” Thanh niên áo trắng lạnh lùng nói.

Lâm Phong nghe vậy thì nhíu mày. Anh cho rằng mình đã diệt sạch cả nhà họ Giang, không ngờ vẫn còn mầm mống tai họa.

Anh nhớ trước kia Trần Thiên Hủ từng nói với mình nhà họ Giang có một nhân vật lớn, chính vì thế mà hai nhà Giang, Trần mới đính hôn với nhau…

Nói như vậy nhân vật lớn này chính là Giang Tịch Vũ rồi!

“Chậc, đúng là cháy rừng mãi không tắt, gió thổi chút thôi lại bùng lên.” Lâm Phong thở dài một hơi.

Lúc này, thanh niên áo trắng rút trường kiếm sau lưng mình ra.

Trong nháy mắt, một luồng kiếm khí bén nhọn xuất hiện, khiến không khí xung quanh xơ xác tiêu điều.

“Anh còn di ngôn nào không?”

“Vì sao sư tỷ của cậu không tự ra mặt? Lại phái cậu tới đây tìm chết?” Lâm Phong hỏi.

“Buồn cười, sư tỷ của tôi là người thế nào chứ, sao lại tự tới tìm anh được? Vừa nãy cho anh ba phần, anh nghĩ mình thật sự là đối thủ của tôi sao?” Thanh niên áo trắng cười khẽ, đưa kiếm chỉ Lâm Phong, lạnh lẽo nói:

“Nhỡ kĩ, tối nay, người giết anh là Bạch Vũ của Huyền Linh Môn!”

“Ong!”

Bạch Vũ không hề do dự, bổ luôn hai phát ra.

Hai luồng kiếm khí nhanh chóng lao ra, chém nát mấy hàng cây xung quanh, nhưng khi vọt tới trước mặt Lâm Phong, vẫn bị Lâm Phong dễ dàng đón được.

“Không hổ là đệ tử tông môn, biết cách rót linh lực vào kiếm, có thể nói, mấy nhát kiếm này của cậu, ở phàm thế này, võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng sáu hay thậm chí là tầng bảy cũng không phải đối thủ của cậu!” Lâm Phong giương mắt nhìn về phía Bạch Vũ, rồi thản nhiên nói: “Đáng tiếc là cậu gặp tôi!”

Dứt lời, Lâm Phong giơ tay phải lên nhẹ nhàng chộp lấy Bạch Vũ.

Vẻ mặt Bạch Vũ thay đổi, cơ thể không chịu khống chế nhanh chóng bay về phía Lâm Phong, dù hắn giãy dụa thế nào cũng không được!

Trong lòng hắn cực kì hoảng sợ.

Bởi vì coi như là sư phụ của hắn cũng không thể cách không túm hắn được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui