“Người anh em, chúng tôi đường đột quá! Tôi là Đỗ Tử Đằng của nhà họ Đỗ ở Vân Xuyên, tôi xin lỗi cậu trước.”
Đỗ Tử Đằng mỉm cười, lời nói cũng rất có thâm ý.
Đầu tiên là chỉ ra lai lịch của mình, cảnh cáo Lâm Phong, tôi không phải người cậu có thể trêu vào! Sau đó lại nói một câu xin lỗi hời hợt, ý rằng tôi đã cho cậu mặt mũi, cậu cũng nên nể mặt tôi, mọi người cứ vậy cho qua thôi!
Hắn ta tin rằng Lâm Phong nhất định có thể nghe hiểu ý mình.
Adv
“Đau bụng?”
Lâm Phong giương mắt nhìn, đá thẳng một cái vào bụng Đỗ Tử Đằng.
“Rầm!”
Đỗ Tử Đằng không phản ứng kịp, bị đá bay ra ngoài, cơ thể cong như con tôm, cuối cùng nặng nề đập xuống đất.
Adv
“Phụt!”
Đỗ Tử Đằng ôm lấy bụng, trong miệng phun ra máu tươi, cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã thay đổi cả vị trí, một lúc lâu sau không đứng lên nổi!
Nhìn thấy vậy, đám người có mặt đều tê rần cả da đầu.
Thanh niên này to gan quá nhỉ?
Giết Nam Cung Tầm thì thôi, ngay cả Đỗ Tử Đằng cũng dám đánh? Chẳng lẽ cậu ta không biết đây là Vân Xuyên sao? Đánh người của nhà họ Đỗ trên đất Vân Xuyên, chẳng khác nào đánh nhau trên đầu Thái Tuế, không biết chữ chết viết thế nào! .
||||| Truyện đề cử: Phá Quân Mệnh |||||
“Một lời không hợp là đánh! Con mẹ nó quá hung tàn, còn ác hơn cả anh Thiên Hủ!” Trần Thiên Hành không nhịn được mà nói.
“Thật lợi hại! Anh trai này rất bạo lực! Em thích!” Trần Y Thủy nắm chặt nắm đấm nhỏ, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, kích động nói.
“Cậu Lâm ơi cậu Lâm! Bất kể là ở Kim Lăng hay Vân Xuyên đều kiêu ngạo như một!”
Vương Nhạc Hiên cảm khái không thôi, trong lòng bỗng nhiên được an ủi không ít.
So sánh với Nam Cung Tầm và Đỗ Tử Đằng thì cậu Lâm đã đối xử với mình nhẹ nhàng lắm rồi!
Ông ta âm thầm đi ra ngoài, nhưng cũng không khiến mọi người chú ý vì hiện tại ánh mắt mọi người đều đang dồn vào Lâm Phong rồi.
Đúng lúc này, Lâm Phong đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Phi Hồng, lão ta căng thẳng, vội vàng tự giới thiệu mình:
“Chàng trai, tôi là…”
“Rầm!”
Lâm Phong lại tát bay Thượng Quan Phi Hồng ra ngoài.
Nhìn thấy thế, những người khác trong sân tỏ vẻ rất bình tĩnh, nói đúng hơn là đã chết lặng.
Đỗ Tử Đằng đã bị đánh, Thượng Quan Phi Hồng cũng bị đánh là chuyện bình thường. Lâm Phong nhìn hai người bọn họ, suy nghĩ chốc lát rồi lạnh nhạt nói:
“Hai người các người, mỗi người chuẩn bị cho tôi một trăm viên đạn linh bạo, chuyện này coi như bỏ qua!”
“Một trăm viên đạn linh bạo?” Vẻ mặt Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng thay đổi.
Một viên đạn linh bạo có giá hơn một tỷ, một trăm viên là một trăm tỷ! Hơn nữa đạn linh bạo có tiền cũng khó mua, trong khoảng thời gian ngắn muốn mua được một trăm viên, ba trăm tỷ chưa chắc đã mua nổi!
Lâm Phong đúng là dám dùng công phu sư tử ngoạm!
“Có phải cậu hơi quá đáng không, trưởng lão nhà chúng tôi chỉ giễu cợt cậu mấy câu mà thôi, cậu lại vơ vét tới mức ấy? Một trăm viên đạn linh bạo là gì cậu biết không?”
“Trào phúng vài câu thôi à?” Lâm Phong nhìn võ giả của nhà họ Đỗ.
“Chẳng lẽ không đúng ư? Trưởng lão nhà tôi chỉ chế nhạo một câu mà thôi! Bây giờ tốt nhất cậu nên dừng tay, nhà họ Đỗ chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu!” Tên võ giả kia cứng rắn nói.
Gã nhận định rằng Lâm Phong không dám giết mình, cùng lắm chỉ đánh mình một trận thôi! Mình có thể tạo ấn tượng được với trưởng lão Đỗ Tử Đằng là rất có lời!
Nhưng một giây sau…