Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Giờ đây anh thực sự cảm thấy có một cái bóng tâm lý đối với lão già!

“Đúng vậy! Có một nhân vật lớn rất tán thưởng cậu….hy vọng cậu có thể dốc sức cho quốc gia!”

Triệu Vô Cực thẳng thắn nói.

Nghe thấy những lời này, những người của Tam Khẩu Đường trong lòng đều bị chấn động!

Không ngờ rằng Lâm Phong đã tài giỏi đến mức độ này, đến cả nhân vật lớn phía trên cũng phải lôi kéo anh!

Adv

“Ông vẫn nên đi đi! Nếu như ngày nào đó quốc gia cần đến tôi, tôi có thể cân nhắc giúp đỡ. Nhưng ông bảo tôi gia nhập bộ chấp pháp gì đó, đi chấp hành nhiệm vụ gì đó thì tuyệt đối không được đâu!”

Lâm Phong lắc đầu.

“Cậu quá trẻ tuổi còn bồng bột, không hề có lòng yêu nước!”

“Xem ra tôi phải tẩn cho cậu một trận ra trò. Để cậu hiểu được đạo lý núi còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn!”

Adv

Triệu Vô Cực lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, một cỗ áp lực vô hình từ trong cơ thể ông ta lan ra, khiến tất cả những người của Tam Khẩu Đường đều thở gấp, dường như không thể thở được!

“Nói thực lòng, tôi rất ghét giao thiệp với những người như các người, động một chút là lấy lòng yêu nước để ra vẻ đạo đức bắt cóc tôi!”

“Chẳng lẽ tôi cùng ông quay về là có nghĩa tôi yêu nước sao?”

Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị phẩy tay đánh bay Triệu Vô Cực.

Nhưng đúng lúc này, anh cảm nhận được điều gì đó nên liền dời ánh mắt về phía ngoài cửa, khẽ nhíu mày.

Giây tiếp theo.

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc~”

Một người đàn ông trung niên mặc một bộ võ sĩ màu đen, chân đi guốc gỗ, thân mang đao võ sĩ từng bước đi vào.

Người đàn ông trung niên cao khoảng một mét bảy, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt lại giống như mắt đại bàng, mang đến cho người khác một cái nhìn cực kỳ sắc bén!

Người nước Oa!?

Những người của Tam Khẩu Đường nhìn thấy người đàn ông trung niên thì vẻ mặt đều kinh ngạc!

Còn Triệu Vô Cực trong lòng nghiêm nghị, không khỏi âm thầm nắm chặt nắm đấm, cẩn thận đề phòng.

Vậy mà ông ta lại cảm nhận được một tia áp bức từ người đàn ông trung niên này!

Điều này rõ ràng không bình thường!

“Người này là một cao thủ! Mọi người mau lùi lại phía sau!”

Triệu Vô Cực lập tức lớn tiếng nói.

Đám người Đàm Thiên Hồng nghe thấy lời này đột nhiên cảm thấy dựng cả tóc gáy, lần lượt lùi vào trong góc, vẻ mặt ngờ vực bất định nhìn người đàn ông trung niên.

Có thể khiến cho nhân vật lớn như tổng bộ nghiêm túc như vậy, rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào?

Tuy nhiên Lâm Phong lại có vẻ rất dửng dưng, anh nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhặt hạt dưa trên bàn lên và bắt đầu cắn.

“Không ngờ lần này qua đây lại còn có được thu hoạch bất ngờ…”

“Tổ trường tổ 17 tổng bộ chấp pháp ở kinh đô, Triệu Vô Cực trung kỳ đỉnh phong tông sư võ đạo! Đúng không?”

Người đang ông trung niên dời ánh mắt như đại bàng về phía Triệu Vô Cực, khuôn mặt đầy vẻ trêu choc.

“Ông là ai?”

Triệu Vô Cục hơi nheo mắt lại

“Nhóm Bát Kỳ, cuồng nhân!”

Người đàn ông trung niên nhàn nhạt nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui