Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Một kiếm!

Chỉ một kiếm!

Cậu ta phá tan được Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ mà mình vốn kiêu ngạo!

Giờ khắc này, Huyền Trần nhận được cú sốc lớn nhất từ trước đến nay.

Ba tuổi tập võ, mười lăm tuổi đã lên Địa Cảnh, hai mươi tuổi đặt chân vào Tiên Thiên Cảnh, ba mươi tuổi đã là Tông Sư!

Adv

Gần ngay sau đó, bước một chân vào Võ Hồn Cảnh, trở thành yêu nghiệt gần bằng với sư tổ Huyền Linh chân nhân của Huyền Linh Môn!

Mà bây giờ, ông ta lại thua trong tay một thanh niên chừng ba mươi tuổi!

“Cứ tiếp tục như vậy, tâm đạo của ông sẽ bị phế.”

Lúc này, giọng nói đầy lạnh nhạt của Lâm Phong truyền vào tai Huyền Trần.

Adv

Huyền Trần nghe vậy, giật mình, đôi con ngươi nguội lạnh dần tỉnh táo lại, nhưng không nói gì.

“Ông không cần nghĩ nhiều, vì ông chênh lệch quá nhiều với tôi, thua cũng là bình thường.”

Lâm Phong chân thành nói.

Anh phát hiện, ngoại trừ vài người khác thì người ở Huyền Linh Môn cũng không tệ!

Hoặc là vì núp trên rừng núi lâu để tu võ, nên trong đầu mấy người này cũng có chút gì đó khôn ngoan hơn.

“Phù!”

Huyền Trần thở phào một hơi, ổn định tâm trạng.

Ông ta biết nếu không phải vừa nãy Lâm Phong nói một câu đúng lúc quan trọng thì mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Vì vậy chắp tay nói:

“Tại hạ thụ giáo!”

“Một nghìn viên linh thạch, mau đưa cho tôi! Chuyện giữa chúng ta coi như xong!” Lâm Phong nói.

Huyền Trần gật đầu, nhìn trưởng lão canh kho.

Ông ta hơi giật khóe miệng, tuy rất tiếc nhưng vẫn quay người vội vã đi lấy linh thạch…

Nhìn thấy vậy, ánh mắt các trưởng lão đều rất phức tạp!

Huyền Linh Môn bọn họ thật mất mặt!

Bị một người đánh tan!

Việc này nếu truyền ra ngoài, sau này người của bọn họ phải cúi đầu mà đi.

“Đạo hữu, đã đưa linh thạch cho cậu rồi, không biết có thể đồng ý một yêu cầu quá đáng của tôi không?”

“Nói!”

“Tuy rằng Huyền Linh Môn chúng tôi xuống dốc, không được huy hoàng như ngày đó, nhưng dù sao cũng là một tông môn hàng đầu. Cho nên… chuyện ngày hôm nay có thể không nói ra ngoài không?”

Huyền Trần cẩn thận hỏi.

“Có thể!”

Lâm Phong gật đầu.

Anh không phải người thích khoe mẽ, không truyền chuyện này ra ngoài, anh cũng không để ý.

Huyền Trần nghe xong, thở phào một hơi, cảm kích nói:

“Lâm đạo hữu, rất cảm ơn cậu!”

“Sau này đừng nói mấy chữ cảm ơn, cứ cho tôi linh thạch là được.”

Lâm Phong đáp.

Đúng lúc này, có hai người đang lao tới.

Chính là Triệu Vô Cực và Hoàng lão từ tổng bộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui