Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Vệ Tử Húc nghiêm giọng đáp.



Mười phút sau.

Cả nhóm đi tới một ngọn núi thấp.

Ngọn núi này cao khoảng năm sáu mươi mét, cây cối tươi tốt, một màu xanh ngắt nhìn thích mắt vô cùng.

Adv

Trên đỉnh núi thậm chí còn có mây mù thưa thớt lượn lờ, trông rất kỳ diệu.

Vệ Tử Húc cầm bản đồ nhìn thoáng qua, sau đó đi một vòng quanh ngọn núi kiểm tra kỹ càng, thi thoảng trong đôi mắt sâu thẳm còn lập loè những tia sáng vàng.

“Chú ơi, sao rồi ạ?”

Vệ Cẩm Luân hồi hộp hỏi.

Adv

Những người khác cũng tò mò.

Vệ Tử Húc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc ít thấy, chậm rãi đáp:

“Lần này chúng ta giàu to rồi!”

“Nếu chú đoán không sai thì rất có thể bên dưới ngọn núi này là một mỏ linh thạch!”

Lời vừa dứt.

Con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại.

Mỏ linh thạch?

Trong giới đổ thạch, có thể nói linh thạch là thứ có giá trị nhất!

Bởi vì cả một nghìn khối đá thô cũng chưa chắc có thể cắt ra được một viên linh thạch!

Ấy thế mà chủ tịch đại nhân lại bảo bên dưới ngọn núi này có một mỏ linh thạch, như vậy giá trị của nó phải là bao nhiêu?

Nếu miêu tả bằng hai từ “vô giá” còn sợ không xứng nữa kìa!

“Chú… Chú à, lời này của chú có thật không vậy?”

Giọng Vệ Cẩm Luân run rẩy, hắn khó kìm được sự kích động trong lòng.

“Đương nhiên là thật rồi! Nhưng có một điều khiến chú khó hiểu, đó là nếu trong ngọn núi này có mỏ linh thạch thì tại sao chú không cảm nhận được chút linh khí nào nhỉ?”

“Chú dùng kim nhãn cũng không nhìn ra được gì!”

Vệ Tử Húc nói với vẻ mặt ngờ vực.

Ông ấy tạm dừng một lát rồi lắc đầu nói tiếp:

“Thôi bỏ đi! Không quan tâm vấn đề này nữa… Chúng ta mở đường vào trong núi xem sao cái đã!”

“Tiểu Văn, Tiểu Vũ, lấy Khoan Xuyên Núi ra đây!”

“Vâng ạ!”

Hai võ giả trẻ của Thương hội Ngọc Thạch lập tức lấy ra một món bảo khí bằng kim loại, bắt đầu hì hục khoan theo chỗ mà Vệ Tử Húc đã chỉ.

Có thể thấy thứ dụng cụ được gọi là Khoan Xuyên Núi này không tầm thường chút nào, nó dùng linh thạch làm nguồn năng lượng…

Dưới mũi khoan cứng cáp, ngọn núi trở nên mềm oặt như đậu hũ.

Chỉ sau một lát, bề mặt ngọn núi đã bị khoan thủng một lỗ to,.

Tiếp đến, một lối vào hang động đen kịt xuất hiện trước mắt mọi người.

“Bên trong ngọn núi này là rỗng á?”

Tiểu Vũ kinh ngạc thốt lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui