Vương Tử Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

Đúng như tôi đã đoán, quả nhiên bên dưới là một mỏ linh thạch!”

“Linh khí trong mỏ linh thạch nồng đậm, chất khí bay lên sẽ dồn nén tạo thành một không gian rỗng bên trong núi…”

Vệ Tử Húc giải thích, một tia sáng xẹt qua trong mắt ông ấy.

Lúc này đây ngay cả ông ấy cũng khá kích động.

Adv

Đây là mỏ linh thạch đấy!

Nó đã biến mất từ lâu và chỉ tồn tại trong sách cổ!

Chưa kể đến việc trị giá bao nhiêu, chỉ riêng việc được nhìn thấy nó đã là vinh dự tối cao đối với một bậc thầy đổ thạch rồi!

“Đi thôi! Mọi người cùng đi vào xem…”

Adv

Vệ Tử Húc dằn sự kích động trong lòng, nói.

Nghe vậy, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều trở nên hào hứng, chuẩn bị đi vào hang động.

Nhưng đúng lúc này, một giọng khàn trầm thấp chợt vang lên từ phía sau lưng mọi người.

“Không ngờ vị trí được đánh dấu trên bản đồ lại là một mỏ linh thạch! Làm người ta bất ngờ thật đó!”

Lời này vừa dứt.

Tất cả võ giả Thương hội Ngọc Thạch đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

Không biết từ khi nào đã có mười bảy, mười tám người mặc áo đen lặng lẽ xuất hiện đằng sau lưng họ.

Đi đầu là một ông lão có chiều cao khiêm tốn chưa tới một mét sáu, trông ông ta tràn đầy năng lượng, có vẻ rất lão luyện.

Rõ ràng câu vừa rồi là do ông ta nói.

Bên cạnh ông ta là một bà lão tóc bạc.

Bà lão tóc bạc nhắm mắt, để hai tay sau lưng, trông bà ta cứ như không khí, nếu không phải do đang đứng cạnh ông lão thì sẽ chẳng có ai chú ý tới bà ta.

“Là ông! Nguyễn Hồng Minh!”

Vệ Tử Húc chau mày.

Ông ấy vung tay lên, các võ giả Thương hội Ngọc Thạch lập tức đứng thành hàng vào thế phòng thủ, cảnh giác nhìn đối phương.

Tất cả những người này đều đến từ nước Thạch!

Nước Thạch là hàng xóm của nước Đại Hạ, võ đạo ở nước họ cũng cực kỳ phát triển, chỉ tính Võ Hồn Cảnh thôi mà trong số mười mấy người trước mặt này đã có đến mấy người, thực lực không thể coi thường!

“Đừng căng thẳng như vậy chứ! Chúng ta đều là bạn cũ mà.”

Nguyễn Hồng Minh mỉm cười.

“Đừng giả ngu với tôi, ông đến đây bằng cách nào?”

“Ông nói gì thế! Ông tới đây được còn tôi thì không được hả?”

Nguyễn Hồng Minh cười cợt.

“Nếu ông có bản lĩnh này thì sao có thể bán bản đồ cho tôi?”

Vệ Tử Húc cười mỉa mai nhưng trong lòng lại loáng thoáng hơi bất an.

Rõ ràng ông ấy đã bị cài bẫy…

Nguyễn Hồng Minh biết tấm bản đồ này có gì đó nên mới cố tình bán cho ông, lợi dụng ông để tìm đến chỗ ngọn núi thấp này


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui