“Phùng Mục Trần, anh đừng quá đáng!”
Lâm Phong đột nhiên quay người, sắc mặt giận dữ, cũng ra một quyền phản công!
Nhìn thấy công kích của Phùng Mục Trần sắp đến gần, chỉ còn cách Lâm Phong một mét...
Kết quả ngay lúc này. Anh ta đột nhiên thu hồi công kích của mình,
Thay vào đó là một vẻ mặt giải thoát, dùng thân thể mình để đón nhận cú đấm của Lâm Phong!
“Bùm!” Cú đấm của Lâm Phong hung hăng nện vào người Phùng Mục Trần.
Cả người Phùng Mục Trần trong nháy mắt nổ tung thành một bãi sương máu...
Thấy cảnh này. Những người có mặt đều rơi vào trạng thái ngây ngốc, Lâm Phong cũng có vẻ mờ mịt.
Anh nhìn nắm đấm của mình, lại nhìn vệt máu trên mặt đất, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần...
Tại sao?
Tại sao thời điểm mấu chốt Lục sư huynh lại thu hồi công kích? Rõ ràng anh không muốn giết Lục sư huynh!
Lần va chạm này.
Nhiều nhất chỉ có thể cho Lục sư huynh một bài học, khiến anh ta tạm thời mất đi khả năng chiến đấu mà thôi...
Mà ngay lúc này. Bầu trời xa xa đột nhiên bay tới một bóng người.
Người đến là Ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh!
“Haizz! Sư đệ, những chuyện anh tính trước đây, cuối cùng cũng thành hiện thực!”
Gia Cát Tiểu Minh liếc nhìn hiện trường, thở dài nói.
“Em thật sự không muốn giết anh ấy!”
Vẻ mặt Lâm Phong phức tạp nói.
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Lục sư đệ còn cứu được!”
Gia Cát Tiểu Minh lắc đầu, từ trong túi lấy ra một pháp khí tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Anh ta nhẹ nhàng ném pháp khí lên không trung, sau đó miệng niệm chú ngữ!
Lập tức.
Gió âm u thổi mạnh qua sân.
Pháp khí giữa không trung rít lên!
Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tất cả những chuyển động này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
€ó một tia hắc khí thoang thoảng xuất hiện, bị pháp khí hấp thụ vào trong...
Thấy cảnh này.
Tâm Phật Tử không khỏi thất thanh gào lên:
“Đây... Đây là linh bảo cực phẩm thời thượng cổ Chiêu Hồn Phiên! Phật điển ghi chép, Chiêu Hồn Phiên đã biến mất trong dòng sông thời gian mênh mông, sao anh lại có được...”
Linh bảo cực phẩm thời thượng cổ Chiêu Hồn Phiên?
Long Soái, Trần Bắc Huyền và những người khác đều cau mày, không hiểu ý nghĩa của câu nói này!
Mà sắc mặt Lâm Phong lại hơi đổi. Tiên đạo có đủ loại vũ khít Được chia thành bốn cấp bậc.
Lần lượt là pháp khí, linh khí, pháp bảo, linh bảo, và tiên khí trong truyền thuyết!
Linh bảo cực phẩm gần như đã là cực hạn mà thế gian có thể đạt được! Ngũ sư huynh lấy bảo bối này từ đâu ra vậy?
Chẳng lẽ...
Không biết nghĩ đến điều gì, trong lòng Lâm Phong không khỏi chấn động. Lúc này đây.
Hiện trường bỗng chốc rơi vào trạng thái im lặng kỳ lạ.
Khoảng ba phút trôi qua.
Sau khi Gia Cát Tiểu Minh thu hồi Chiêu Hồn Phiên, mọi thứ mới trở lại bình thường.
“Ngũ sư huynh, anh muốn tái tạo lại thân thể cho cho Lục sư huynh sao?”
Lâm Phong lập tức lên tiếng hỏi. “Cậu quá coi trọng anh rồi, anh nào có bản lĩnh này!”
“Tóm lại, chuyện này cậu đừng quan tâm! Cậu cũng đừng hỏi anh, có hỏi anh cũng không thể nói!”
Gia Cát Tiểu Minh lắc đầu, lại nói: “Cái gọi là số mệnh cũng là kiếp nạn...
“Trong số mệnh của Lục sư đệ đã định sẽ có kiếp nạn này, bây giờ đã trải qua, cũng không tính là chuyện xấu!”
“Còn cậu... haiz!!”
“Mệnh cậu rất khổ...”
Gia Cát Tiểu Minh không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên thở dài một hơi. Đôi khi biết nhiều, cũng không phải là chuyện tốt...
“Ý anh là gì?”
Lâm Phong cau mày.
Gia Cát Tiểu Minh không trả lời, mà nhìn về phía Long Soái và những người khác nói:
“Chuyện Hoa Vân Phi không liên quan gì đến sư đệ của tôi, Hoa Vân Phi cũng không chết, chỉ là bị một cường giả khủng bố nào đó bắt đi...”
“Lúc đó hiện trường không phải còn sót lại tro cốt sao? Mấy người cứ chờ kết quả giám định gen, rồi đến tìm sư đệ của tôi gây phiền phức cũng không muộn!”
“Làm việc phải khéo léo một chút, gấp gáp làm quái gì chứ?”
Long Soái nghe vậy sắc mặt biến hoá không ngừng, đang định trả lời.
Kết quả ngay lúc này, đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ xa.
“Ha ha, sao ở đây lại có nhiều người vậy?”
“Sao vậy? Biết được Vu tộc sắp đến, nên cố ý ở đây đón tiếp sao?”