vài tháng sau
-alo....a Khải anh đi đâu zậy??? _Tiếng cô thều thào bên đt
người đấu dây bên kia nhanh ý bk được điều j đó ....
-Di di e bệnh??>>
-á chỉ là cảm cúm thường thôi....sao sáng nay tỉnh dậy không thấy anh vs m.n đâu
-tụi anh qua đảo Hải Nam lưu diễn rồi ....chắc tầm 3..4 ngày mới về được ....cảm nhớ uống nha!
>>>>
tút ...tút ...
anh ấy lại bận r?...buông hôm nay lại phải đi học một mk ..._nó buồn hiu cái mặt mọi ngày tươi vui hôm nay thì ỉu xìu ,k sức sống
..
(7 ngày sau)
-Đi đi anh về rồi nè!!_hắn chảy vào nhà với một tâm trạng hết sức phức tạp ....không hiểu sao mà khi ở Hải Nam hắn lúc nào cũng có một cảm giác bấ an...cứ có một cảm giác là nó sẽ rời xa hắn .
không một tiếng trả lời ...không gian xung quanh chỉ một mảng yên lặng
-Di di ............_hắn vội bật tung cửa phòng nó
Vẵn như cũ giường như k có dấu vết của sự sống của con người
_em ấy đi đâu rồi ????
hắn chán nản nằm vật ra giường mệt mỏi mà nhắm mắt lại ....k hiểu sao mấy hôm nay hắn cứ lo lắng cho nó khiên ăn k ngon ngủ không sâu giấc cứ hễ chợp mắt là lại mơ nó rời xa hắn ..... mỗi lần như vậy là hắn lại gọi điện về cho nó nhưng trả lời vẫn là tiếng "máy bận"
_Đây là ???_khi vừa quay sang chỗ gối ngủ của nó .,đập vào mắt hắn là 1 phong bì thư trên đó là dong fchuwx viết ngay ngắn của nó ...gửi Khải khải
Vội mở phong thư ra ...bên trong chỉ là mảnh giấy với vẻn 5 chữ "chúng ta cchia tay đi!" dòng chữ lạnh lùng với nhưng nét chữ quen thuộc,đúng rồi đây là chữ nó ko thể sai...nhưng tại sao nó lại viết thế ...sao có thể nói bỏ là bỏ được .