--------thời gian êm đềm trôi đã được ba tháng từ ngày nó chuyển đến---------
Trong ba tháng qua anh cũng đã bắt đầu có chút cảm tình với nó không còn ghét nó như trước nữa .Mặc dù nói là có chút cảm tình nhưng vẫn cãi nhau như thường à ,đôi lúc còn đánh nhau nữa ,nhưng được cái là anh không nghĩ tới chuyện đuổi nó đi như trước.Với Thiên Tỉ bây giờ cũng đã thân thiết hơn bởi cái tính nói nhiều ,dễ gần của nó nên cũng không biết từ lúc nào nó với cậu trở nên gần gũi cởi mở với nhau hơn ,cậu đã xem nó đích thực là bạn thân chứ không phải ép buộc.Nhiều lần anh đi chụp hình khuya mới về nó trực tiếp sang nhà ăn bám còn ngủ chung với cậu (cái này cậu bị ép buộc nha..nhưng vấn trong sáng lắm mí pan ạ).Với Khả Nhã thì khỏi nói chuyện hai đứa cứ quấn lấy nhau như là chị em ruột ý mọi lúc mọi nơi.Còn Vương Nguyên ..khổ thân cậu cứ hai tuần một lần là phải đưa hai người “Bà Tám” của đời cậu đi chơi ,Mà lần nào như lần ấy đi chơi xong với hai bà là toàn thân mỏi nhừ,từng khúc xương khớp như muốn rã ra.
Hôm nay là ngày cuối tháng cũng là chủ nhật,từ khi sang Trùng Khánh tới giờ mặc dù được đi chơi nhiều nơi với Vương Nguyên và Khả Nhã nhưng đều là những nơi vắng vẻ ít người chưa khi nào nó được tới khu trung tâm với cả công viên nên hôm nay nó quyết định dụ dỗ ai đó đưa đi.Thiên Tỉ thì hôm nay có công việc gì đó gọi không nghe máy,Khả Nhã thì về ngoại..chỉ còn Vương Nguyên cậu
-Wây ….hôm nay rảnh không
-Rảnh ..sao?
-Đi trung tâm chơi
-Này cậu bị điên đấy à ,chưa tỉnh sao? – nghe đến từ “Trung Tâm” cậu giãy nảy
-Có đi không thì bảo
-À..à a mình quên mai có bài kiểm tra phải ôn trước đã không đi được – gì chứ cái vụ sân bay cậu còn nhớ như in (chap 2 nhá,ai không nhớ thì xem lại nhé!)
-Cậu được lắm qua cầu rút ván chớ gì,cái đồ vong ân bội nghĩa,ăn cháo đá bát,uổng công chị đây chăm lo chu đáo giờ báo đáp thế chứ gì?
-Mình bận thật, cậu bảo đại ca hay Thiên Tỉ đưa đi cũng được mà...bye nha!hẹn gặp lại
-Cậu đi chết đi – nó hét vào đt,bực tức ném nó xuống giường
“Không biết anh ta làm gì nhỉ? có chịu đi không ta?”nghĩ rồi nó lần mò đến phòng anh.Không cần gõ cửa nó thốc thẳng vào.
-Anh làm gì đấy?
-Này cô không có phép lịch sự sao?học chứ làm gì?
-Này Tuấn Khải à anh có thấy là ngồi ở trong nhà nhiều không tốt cho sức khỏe không,với lại hôm nay là cuối tuần anh không định đi chơi cho khuây khỏa à?
-Không cần phải dụ,muốn gì thì nói đi
-Hôm nay mọi người đều bận ,anh có thể dẫn tôi đi trung tâm không?
-Hơ..cái gì ..cô muốm tôi dẫn đi chơi lại còn là ở trung tâm sao?
-Ukm – khuôn mặt cún con
-Cô nghĩ tôi rảnh sao,đã vậy lại còn trung tâm.Nói cho cô biết từ khi debut đến giờ đi siêu thị mua đồ tôi còn biếng chứ nói gì trung tâm đi chơi,mà tôi cũng đâu thân thiết gì với cô ..trèo cao rồi đấy
-Biết rồi nhưng đi đi mà anh Tuấn Khải
-Thôi đừng rủ rê tôi nữa ra ngoài tôi còn làm bài tập
-Thế tôi làm bài tập hộ anh là được chứ gì?
-Cô đùa à?
-Thật đừng có khinh tôi nhá?
-Vậy tôi xem cô làm thế nào ,làm bài này đi,làm được tôi đưa đi
Anh đưa nó quyển vở mà anh đang làm đó là bài tập thuộc dạng nâng cao do thầy dạy kèm ra ,đến anh mày mò mãi vẫn chưa ra xem nó làm thế nàoAnh đâu hay biết nó đã phải làm những bài toán khó hơn vậy đến cả trăm lần để được thi đặt cách vào đại học chứ nên mấy bài này đối với nó chuyện dễ ợt.Khoảng 5 phút sau nó điềm đạm đưa hai mặt giấy bài làm ra trước con mắt ngơ ngác của anh.Không sai một định luật nào ,lí luận chặt chẽ ,đáp án cũng đúng
-Sao cô..
-Hôm qua lúc thầy giáo dạy kèm anh ra đề tôi lén nhìn đáp án để có dịp cần dùng đó mà – thấy con mắt anh tròn to nó đành bịa ra một chuyện để che dấu cái năng lực siêu phàm
-Chả trách
-Đi thôi ,anh bảo làm được bài này là đưa tôi đi mà,không định nuốt lời đấy chứ
-Nhưng cô là chép giải mà
-Không biết miễn sao tôi làm được là được,anh có thấy tôi chép không là nhớ mà.Không nói nhiều nữa mau thay đồ rồi đưa tôi đi ,tôi cũng về phòng thay đồ đây
“Cái quoái gì thế chứ?sao mày lại đưa ra cái điều kiện ngu ngốc như vậy được..trời ơi” Anh vừa nhảy lên giường lăn lộn mấy vòng vừa nghĩ.Nhưng là nam nhi đại trượng phu phải giữ lời nên cậu đành lết cái thân đi thay đồ
15 phút sau ở giữa nhà đang có một nàng công chúa và một tên ninja .Nó diện cái váy ren trắng nữ tính với dây đai nơ màu hồng ,trên đầu cài chiếc cài nơ cũng màu hồng,đi đôi dày cổ cao màu trắng .Còn anh khỏi nói một cây đen di động từ đầu đến chân
-Này các anh có truyền thống là đi đâu cũng nguyên một cây đen thế hả?
-Hả…ơ thì sao chúng tôi là người quần chúng chứ đâu phải như cô – câu hỏi của nó kéo anh về thực tại,hôm nay nó ăn diện thật đẹp nên từ lúc nó ra tới giờ anh chỉ mải ngắm nó.Thực chất là lúc nào đi chơi nó chả mặc thế chỉ tại anh không để ý thôi
-Mất cả hứng mà
-Ơ thế cô không muốn đi nữa chứ gì?
-Không …đi chứ ngu gì – nó rồi cô khoác tay qua tay anh kéo anh đi ,hành động vô tư của nó làm anh khá bất ngờ rồi mặt mày đỏ ửng bởi ngoài mối tình đầu thì nó là người đầu tiên làm thế với anh
Đến trước cửa trung tâm xe dùng lại mà anh vẫn phân vân không chịu xuống “Thật là anh em mà,giống nhau quá vậy” đợi mãi không thấy anh mò xuống nó nói trong tức tối rồi lại một lần nữa lôi người kia xuống.Nó kéo tay anh vào trong trung tâm ,khoác tay anh từ gian hàng này qua gian hàng khác vui vẻ dạo ngắm,anh thì không để ý đến là đang đi đâu làm gì mà chỉ chăm chú liếc ngang liếc dọc xem có ai để ý không .Dạo hết hàng thời trang,đến lưu niệm qua quầy trang sức rồi đến shop EXO nó mua bao nhiêu là đồ bắt anh cầm mặc cho anh luôn miệng than vãn …vậy là thành viên cuối cùng của nhóm chưa bị nó biến thành kẻ sai vặt bây giờ cũng đã chịu thua.
-Về thôi – anh chán nản nói
-Còn chưa đi hết mà đã về sao được
-Cô đi nguyên cả buổi sáng rồi không thấy mệt hả,cũng phải cho tôi nghỉ chứ
-Vậy cất đống này ta đi ăn đi
Cất xong đống đồ anh và cô cùng đi vào một quán ăn khá nổi tiếng ,chọn được góc khuất anh thoải mãi gỡ cái khẩu trang ,mắt kiếng đầy khó chịu phải đeo cả buổi sáng ra ung dung ngồi ăn.Ăn xong nó kéo anh đi đến khu giải trí,bây giờ đã gần 12h trưa nên hơi vắng đó cũng là lí do nó kéo anh tới đây
- Khỏi lo nha ,buổi này vắng lắm nên chơi tẹt ga đi
-Xem ra cô cũng có chút thông minh ,chơi thì chơi