Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối

Editor: White Silk-Hazye

“Không cần khẩn trương, chỉ là một bữa tiệc bình thường thôi.” Cố Sâm cười cười trấn an Doãn Tiểu Mạt, rồi nói: “Hơn nữa, anh nghe nói hoàng thất đang thông báo tuyển dụng bác sĩ vật lý trị liệu, nếu như em muốn nộp đơn, đây chính là một cơ hội tốt để hiểu biết thêm về thành viên của hoàng thất, không phải sao?”

Doãn Tiểu Mạt không khỏi động lòng.

Chuyện hoàng thất thông báo tuyển dụng bác sĩ vật lý trị liệu cô đã sớm nghe nói qua từ chỗ người hướng dẫn, hơn nữa cũng đã nộp sơ yếu lý lịch lên rồi.

Nếu như đã có cơ hội tiếp xúc một chút với hoàng thất, tất nhiên cô sẽ càng nắm chắc lấy cơ hội này.

Nhưng, trong lòng cô lại có băn khoăn: “Nhưng em không có lễ phục, hơn nữa những thứ lễ nghi hay nghi thức của bữa tiệc em cũng không biết.”

Đến lúc đó nếu như cô bị mất mặt cũng không sao cả, nhưng nếu là làm hại Cố tiên sinh cũng bị người ta cười nhạo thì không tốt.

“Nếu như anh đã mời em làm bạn gái của anh, chuyện về lễ phục tất nhiên là anh sẽ chuẩn bị.” Đèn đỏ phía trước đúng lúc bật lên, Cố Sâm dừng xe lại, nghiêng đầu nhướng nhướng mày với Doãn Tiểu Mạt, khẽ cười nói: “Về phần lễ nghi, càng không cần để tâm, Tiểu Mạt em chỉ cần làm theo bản tính là được rồi.”

Đèn xanh bật lên, xe lại lần nữa lăn bánh, quẹo cua một cái, cửa chính của đại học Ninh Quốc đã gần ngay trước mắt.

Doãn Tiểu Mạt còn đang rối rắm thì Cố Sâm đã dừng lại xe, mở cửa xe đi xuống, vòng đến bên ghế phụ lái, giúp cô mở cửa xe.

“Cám ơn, Cố tiên sinh quá khách khí.” Lần đầu tiên được người khác đối xử như vậy, Doãn Tiểu Mạt nhịn không được có chút tay chân luống cuống.

Cố Sâm hơi hơi mỉm cười nói: “ Không có nhìn ra sao? Anh là ở lấy lòng em nha. Như vậy chuyện tối nay cứ quyết định như vậy đi, được không?”

Anh cười vô cùng dịu dàng, không có một chút ý xấu nào, lại khiến cho người ta hoàn toàn không thể nào mở miệng nói từ chối được

Doãn Tiểu Mạt ngây ngốc gật đầu, mãi đến khi Cố Sâm đã lái xe đi xa, mới khôi phục lại tinh thần, nhịn không được ảo não vỗ vỗ đầu của chính mình.

Vừa rồi cô làm cái gì vậy chứ, lại có thể nhìn Cố tiên sinh đến ngây người, quả thực giống y như một hoa si mê trai.

“Tiểu Mạt.” Một người nữ sinh đột nhiên từ phía sau lưng Doãn Tiểu Mạt đi ra, ôm lấy bả vai của cô, vẻ mặt ái muội cười xấu xa nói: “Người đàn ông vừa rồi là ai, mau khai thật ra ngay.”

Doãn Tiểu Mạt bị hoảng sợ, lập tức đẩy cánh tay của cô ấy ra, tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Mạc Lam Lam đồng học, tớ cảnh cáo cậu đừng có mà suy nghĩ bậy bạ nữa. Cố tiên sinh chính là con trai của một khách hàng mà trước kia tớ quen biết mà thôi, vừa vặn gặp được nên thuận đường chở ta một đoạn đường mà thôi.”

Nữ sinh này đúng là bạn khuê phòng tốt của Doãn Tiểu Mạt —— Mạc Lam Lam, đi tới Ninh quốc du học sớm hơn Doãn Tiểu Mạt một năm.

“Cố tiên sinh sao.” Mạc Lam Lam kéo dài quá âm cuối, cười quái dị chọt chọt Doãn Tiểu Mạt một chút, nói: “Nếu chỉ là quen biết bình thường, Cố tiên sinh sẽ ân cần như vậy sao? Tớ thấy anh ta tám phần là có ý đối với cậu.”

Doãn Tiểu Mạt đối kết luận của cô ấy hết sức im lặng, chỉ vào mặt mìnhnói: “Cậu nhìn tớ đi, giống như là thiên tiên hạ phàm sao?”

Người giống như Cố tiên sinh làm sao có khả năng coi trọng một người bình thường lại không thể nào bình thường hơn như cô chứ?

“Hơn nữa, Cố tiên sinh đã sớm biết chuyện tớ có một đứa con rồi.” Mặt Doãn Tiểu Mạt không có biểu tình nhìn về phía Mạc Lam Lam nói từng chữ một.

Mạc Lam Lam vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ sâu xa nói: “Anh ta biết cậu có con trai còn theo đuổi cậu như vậy thì chỉ có hai khả năng. Một chính là muốn chơi đùa với cậu, hai chính là thật lòng yêu cậu nha. Cậu cảm thấy là loại nào?”

“Tớ cảm thấy cậu hết thuốc chữa rồi.” Doãn Tiểu Mạt tiếp tục trưng ra vẻ mặt không có biểu tình nào nói.

Mạc Lam Lam lại như cũ không buông tay, lôi kéo cánh tay của Doãn Tiểu Mạt bám riết không tha nói: “Tiểu Mạt à cậu có thể thử xem nha, thật đó, đàn ông chất lượng tốt như thế nếu như thả chạy, cậu không cảm thấy quá đáng tiếc sao?”

“Có tiền, đẹp trai, dịu dàng, thân sĩ……” Cô bẻ ngón tay, từng chút một liệt kê ra ưu điểm của Cố Sâm, vẻ mặt say mê: “Đúng là hoàn mỹ, đây là nam thần lý tưởng của tớ đó nha ta.”

Doãn Tiểu Mạt nhịn không được bị dáng vẻ khoa trương của cô ấy chọc cười, nhướng mày nói: “Cho nên, tớ nên nói cho Tống học trưởng là cậu tính hồng hạnh xuất tường nha, được không?”

“Cậu đi chết đi, tớ không phải là vì tốt cho cậu sao, chỉ biết ăn hiếp tớ.” Mạc Lam Lam giả vờ tức giận mà trừng to mắt lên, đẩy Doãn Tiểu Mạt một cái.

Doãn Tiểu Mạt thuận thế cười ha ha chạy đi: “Đi thì đi, không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi báo cáo đây.”

Thành phố Bandar Seri Begawan là trung tâm văn hóa kinh tế chính trị của toàn bộ Ninh Quốc, buôn bán hết sức phồn thịnh.

Trung tâm thương mại cách trường đại học Ninh Quốc chỉ có mất hơn nửa giờ đi xe mà thôi, từ lúc Hoàng thất  Ninh Quốc khống chế cổ phần của tổng bộ tập đoàn tài chính quốc tế NGM thì đã đứng vững ở đây.

Tòa cao ốc này cao 101 tầng, bên ngoài thiết kế cũng phi thường độc đáo và khéo léo, chính là một trong những tiêu chí kiến trúc của thành phố Bandar Seri Begawan.

Ở trong cao ốc, những nam nữ lui tới đều là nòng cốt tinh anh của các lĩnh vực.

Khi Cung Thiếu Thần bước vào cao ốc, tất cả những người nhìn thấy anh vẫn không nhịn được bày ra biểu tình sùng bái ngưỡng mộ.

Tuy rằng trước mắt  Cung Thiếu Thần chỉ là người thừa kế, cũng không có hoàn toàn tiếp nhận NGM, nhưng thành tích mà những năm nay anh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc đã lập nên lại rõ như ban ngày.

Ở trong mắt phần lớn của NGM, Cung Thiếu Thần chính là thần trong lòng bọn họ.

Mãi đến hi Cung Thiếu Thần đi vào phòng làm việc của mình, mới hoàn toàn cắt đứt tầm mắt của các công nhân viên.

“Chậc chậc, các công nhân viên của cậu thật là càng ngày càng cuồng nhiệt, cậu nói xem rốt cuộc cậu đã cho bọn họ uống thuốc gì rồi?” Hàn Tử Minh vừa vào cửa liền không có hình tượng mà nằm dài lên ghế mềm, trêu chọc Cung Thiếu Thần.

Cung Thiếu Thần chỉ là nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn cậu ta một cái, liền trực tiếp cầm lấy văn kiện nhìn vào, dứt khoát coi cậu ta là không khí.

Hàn Tử Minh đang muốn kháng nghị, liền thấy trưởng thư ký của Cung Thiếu Thần đi đến.

“Vương tử điện hạ, đây là sơ yếu lý lịch của ba vị được chọn vào vị trí bác sĩ vật lý trị liệu của Hoàng thất đã được sàng lọc ra, mời ngài định đoạt, quyết định người được chọn cuối cùng.

Mặt khác, đây là lịch trình hôm nay của ngài.

Buổi sáng 9 giờ có một hội nghị kế hoạch, thảo luận về hạng mục và phương án hợp tác của NGM và tập đoàn Cố thị.

Mặt khác, buổi chiều 3 giờ, có một cuộc phỏng vấn của tạp chí tài chính và kinh tế. Mà buổi tối 6 giờ, có một bữa tiệc do hoàng thất tổ chức.”

“Được rồi, tôi đã biết.” Cung Thiếu Thần tiếp nhận hai phần văn kiện, tùy tiện đặt ở một bên, cũng không có ý định mở ra xem.

Thư ký cũng không có nhắc nhở, hơi cung kính khom người rồi lui xuống.

Chờ thư ký rời khỏi, Hàn Tử Minh không nhịn được nhíu mày: “Lúc này, sao Hoàng thất lại đột nhiên tổ chức tiệc vậy chứ?”

“Cậu nói đi?” Cung Thiếu Thần trào phúng câu môi cười lạnh.

Trong lòng Hàn Tử Minh khẽ động, kinh ngạc nhướng mày nói: “Không phải chứ, mấy người anh em kia của cậu còn chưa chết tâm sao? Quốc vương bệ hạ vậy mà cũng dung túng cho bọn họ làm xằng làm bậy như vậy? Rốt cuộc bệ hạ muốn như thế nào chứ? Mặc dù cậu chưa kết hôn, nhưng Tiểu Hiên cũng đã sáu tuổi, cậu lại không phải là không có người thừa kế, còn gây sức ép giày vò người khác như vậy làm gì chứ? Nếu như mấy người anh em kia của cậu có chút bản lĩnh nào để nói cũng tốt đi, một đám đều là thứ bùn nhão không thể trét tường, Quốc vương bệ hạ sẽ không sợ chơi quá trớn đến lúc đó Hoàng thất thật sự không còn mặt mũi sao?”

“Ông ta đã già rồi.” Trào phúng trên mặt của Cung Thiếu Thần càng đậm.

Lúc còn trẻ cha của anh cũng là một nhân vật kiệt xuất, duy nhất khiến cho người ta lên án chính là quá phong lưu.

Hơn nữa, ăn xong còn không biết chùi miệng, dẫn đến nháo ra không ít con trai con gái riêng, khiến cho Hoàng thất bởi vì vậy mà vô cùng mất mặt, ở trước mặt lực công kích của dân chúng cũng là thờ ơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui