“Mau mang đến Nguyệt Lâm, đặt lên cây Tiên hồng đơn, dùng tâm của người hồi sinh chúng con!”
Tiếng nói non nớt của trẻ con phảng phất vang vọng, như thành khẩn muốn cầu xin. Vương Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhìn xung quanh tìm kiếm giọng nói. Nhưng lại không thấy ai cả, giọng nói lại vang lên:
“Trước khi trăng tàn, nhất định đem thứ người đang cầm đặt lên cây Tiên hồng đơn, dùng tâm của người, hồi sinh hết thảy… !” Tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất vào hư không.
“Hồi sinh thế nào? Này, đợi đã, ta phải làm thế nào? Này? Mau lên tiếng đi chứ!” Không nghe thấy giọng nói nữa, Vương Tuyết Nghi lo lắng trong lòng, mang theo hồng quả ra khỏi nhẫn không gian.
Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng đến Nguyệt Lâm, từ nơi này đến đó phải mất nửa ngày, lúc này đã không còn sớm, nàng dùng cái gì để đi đây? Mà có đến đó trời cũng đã chạng vạng tối, ma thú của nàng phải làm thế nào? Ây da! Làm thế nào?
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Kì lạ, nàng rõ ràng không có nghe thấy tiếng bước chân?
Vương Tuyết Nghi cẩn thận tiến đến mở cửa, lại khiến nàng suýt nữa hô thành tiếng.
“Này! Tam… vương gia… người sao lại đến đây?” Trước mặt nàng không ai khác chính là tam vương gia Tư Đồ Tư, hắn mang ý cười tà tà đứng ở cửa, rồi từng bước từng bước tiến vào. Vương Tuyết Nghi sợ hãi lui ra sau.
“Tam vương gia, không biết ngài đến là có việc gì? Đây là phòng của ta, mong ngài tự trọng!”
“Ồ! Ta có làm cái gì sao?” Vẫn ánh mắt mang ý cười dị thường đó, khiến nàng thật khó chịu. Chạm phải cái bàn phía sau, nàng đã không còn chỗ lui. Tư Đồ Tư cũng dừng bước.
“Ngươi! À không, vậy không biết ngài là có chuyện gì tìm đến tận phòng của thuần thú sư Ngân Thủy quốc ta?”
Tư Đồ Tư nhất thời nhíu mày, nàng là đang dùng thân phận này để hù dọa hắn sao? Nàng thật sự không muốn ở cùng hắn đến vậy sao? Nàng chán ghét hắn? À không, nàng chỉ là gặp được đối tượng tốt hơn thôi, hắn là thái tử kia mà, tương lai nhất định là lên vua rồi! Hừ!
“Ngươi làm gì vậy?” Hắn bất chợt chộp lấy cổ tay nàng, khiến nàng hoảng sợ kinh hô, nhìn ánh mắt của hắn lúc này mang đầy hận ý cùng dục vọng chiếm giữ. Vương Tuyết Nghi trong lòng hoảng loạn, nàng biết mình không phải đối thủ của hắn.
“Vương Tuyết Nghi ta nói cho nàng biết, nàng không thoát được khỏi ta, từ bỏ cái ý định đi theo tên Thái tử của nàng đi!” Hắn gần như rống lên, khuôn mặt lúc này gân xanh nổi lên giận dữ, hại nàng suýt nữa rớt tim. Này, hắn đã phát hiện? Nàng che dấu rất kĩ mà?
“Ngài đang nói cái gì vậy? Ta với ngài chỉ mới lần đầu gặp mặt, ngài như thế nào vô lễ với ta như thế?” Vương Tuyết Nghi cố gắng trấn định, lại nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Chẳng lẽ, đây là cách các ngài đón tiếp sứ giả Ngân Thủy quốc sao?”
Nhất thời hắn thoáng sững người, rồi rất nhanh lại nhíu chặt mày tức giận nhìn nàng, cổ tay lại bị hắn nắm chặt hơn.
“Được lắm Vương Tuyết Nghi, nàng đã muốn diễn…” Thoáng chốc trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện nụ cười tà ác: “Vậy! Để ta cùng nàng diễn cảnh tam vương gia Ngân Kim quốc cướp đoạt vị thiên tài thuần thú sư Ngân Thủy quốc nàng cảm thấy thế nào?”
Lời vừa nói ra giống như nện một búa vào tim nàng, hắn điên cuồng lao vào ôm nàng thô lỗ mặc cho nàng ra sức dãy dụa. Ôm mỹ nhân trong lòng, hắn lần nữa cảm nhận cảm giác mềm mại đến tận xương của nàng, hương thơm dịu nhẹ bay vào chóp mũi, khiến hắn gần như sa vào tình mê ý loạn, điên cuồng đụng chạm nàng. Miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Tiểu Nghi, nàng có biết ta nhớ nàng đến phát điên không, một ngày không có tin tức của nàng khiến ta đau khổ thế nào nàng có biết không? Tiểu Nghi nàng lấy ta đi, ta sẽ không bao giờ để cho nàng chịu khổ nữa! Tiểu Nghi…!”
“Mau buông ra cái tên điên này! Buông ra! Người đâu? Người đâu cứu ta!” Dãy giụa không ngừng nàng cũng điên cuồng kinh hô, liều mạng chống cự không có tác dụng, mặt nạ bạc rơi xuống đất phát ra tiếng, tâm nàng hoảng sợ đến mức cào rách cả lưng của hắn, hắn vẫn không có một chút buông lỏng.
“Vô ích thôi, không có ai nghe đâu. Ta đã an bài cả rồi, nàng nên ngoan ngoãn cùng ta tận hưởng đi!” Hắn vui sướng nói bên tai của nàng, nghĩ đến nàng sắp thuộc về hắn, lại không khỏi thương tiếc hôn nhẹ lên tai nàng.
Vương Tuyết Nghi gần như đứng hình. Hắn hôn nàng, hắn dám hôn nàng, cái gì cùng hắn tận hưởng? Ghê tởm, chưa từng có kẻ nào vô lễ với nàng như vậy! Nhục nhã cùng giận dữ lúc này đã chiếm trọn tâm trí nàng, nhất thời nàng không dãy dụa nữa, đứng yên một chỗ.
Nhận thấy hành động lạ bất chợt của nàng, Tư Đồ Tư cũng nghi ngờ dừng động tác, nhìn nàng một cái, rồi mỉm cười mãn nguyện.
“Ngoan lắm! Nàng nên sớm như vậy không phải tốt sao?” Cho rằng nàng đã cam chịu, hắn mới buông lỏng xoay người định ôm nàng đến phía giường. Lại không ngờ nàng thế nhưng động một cái đầu gối nện mạnh vào hạ bộ của hắn, khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm nơi mới bị nàng đá dựa vào tường rên rỉ đau đớn.
Lợi dụng thời cơ, Vương Tuyết Nghi thật nhanh vơ lấy túi hành lý đã chuẩn bị từ trước, cúi người lượm cái mặt nạ, xoay người chạy đi như ma đuổi. Để lại Tư Đồ Tư thê thảm oán hận nhìn theo.
“Vương…Tuyết…Nghi, nàng tốt nhất đừng để cho ta bắt gặp!” Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ rống to. Chết tiệt, hắn đã lợi dụng Thủy Nhan công chúa ghen ghét nàng mà mua chuộc, để cho hắn đến phòng nàng. Bọn người kia đã đi hết, hắn kiếm cớ mệt mỏi xin được ở lại, kế hoạch đã đâu vào đó, cư nhiên lại để nàng chạy mất. Đáng chết, chỗ này của hắn, nếu không phải hắn nhanh tay cản được một chút, với lực đá kia của nàng, không phải đã phế đi của hắn rồi sao? Chết tiệt! Hắn tức giận dùng tay đánh vào tường, khiến nó nứt ra những đường lan rộng.
Chạy được một lát, Vương Tuyết Nghi lại đụng phải Bạch Thủy Nhan, nhìn thấy nàng quần áo xốc xếch, ánh mắt hoảng loạn bên trong mặt nạ, Bạch Thủy Nhan liền khoái chí trong lòng, không biết Tam vương gia đã xong chuyện chưa?
Nàng không thích tam vương gia dùng ánh mắt thâm tình nhìn ả Vương Tuyết Nghi, nhưng khi chàng chủ động đến tìm nàng, nói rằng rất ngưỡng mộ nàng, rồi nhờ nàng giúp hắn trả thù cái ả tiện nhân kia. Hắn nói ả ta là thuần thú sư rất lợi hại, phải là hắn ra tay mới được. Biết rằng hắn không có tình ý với ả Vương Tuyết Nghi, nàng liền vui vẻ đồng ý giúp hắn, ở đại lục này, chuyện nam nhân có nhiều nữ nhân rất là bình thường, nàng sẽ không ngu ngốc vì một chút ghen tuông mà chọc chàng không vui.
“A! Vương Tuyết Nghi, ngươi như thế nào quần áo lại như vậy? Không cẩn thận bị hổ chộp hay sao? Ta quên nói cho ngươi a, phía sau hậu viện hình như có nuôi hổ đấy! Không cẩn thận thì rất là nguy hiểm nha!” Giọng nói lả lướt cố ý nâng cao thanh âm chọc giận Vương Tuyết Nghi. Thế nào? Ta xem ngươi sau này còn mặt mũi gì ở lại.
Nhìn ánh mắt cùng điệu bộ của Bạch Thủy Nhan, Vương Tuyết Nghi liền nhíu mày nghi ngờ. Nàng kêu cứu lớn như vậy, lại không có ai nghe! Thì ra…
“Thủy Nhan công chúa yên tâm, ta đã may mắn thoát khỏi con hổ đó rồi! Còn cho nó một cước thật lợi hại, người đáng thương bây giờ có lẽ là nó đấy! Mà con cọp cái thông đồng sau lưng con hổ, hừ…ta cũng xin hứa cho nó một cước càng lợi hại hơn.” Vương Tuyết Nghi nhếch mép cười, ánh mắt khinh thường liếc nàng ta một cái rồi chạy đi! Nàng tin tưởng, một cước kia có thể khiến Tư Đồ Tư chưa thể đuổi kịp nàng.
Bạch Thủy Nhan đờ người đứng đó, ánh mắt vừa rồi của nàng ta…thật đáng sợ…như thế nào ánh mắt đó lại khiến nàng vô thức cảm giác như bị Diêm vương ghi tội, chờ ngày xét xử?
Lắc đầu, không. Nàng ta chỉ là một ả tiện nhân nghèo hèn, còn lâu mới dám động đến nàng. Khoan đã! Nàng ta nói cái gì? Con cọp cái? Thông đồng? Á! Dám mắng nàng là con cọp cái, còn nói cho ta một cước thật lợi hại. Được lắm Vương Tuyết Nghi, ngươi chờ xem bổn công chúa xử lý ngươi thế nào? Mà đợi đã, nàng ta mang túi hành lý theo, muốn bỏ đi sao? Còn nữa… A! Tư Đồ ca ca của ta, có phải bị ả tiện nhân đá cho bị thương, chờ muội Tư Đồ ca ca, muội đến giúp huynh…
Nếu Vương Tuyết Nghi có ở đây, nàng nhất định sẽ nổi da gà, mắng cô công chúa này là đồ ngốc háo sắc chậm tiêu, nàng ta thật rất chậm tiêu a!