Vương Tuyết Nghi

Huyết ma vương thấy vậy, thần sắc nhất thời trở nên thâm trầm. Hắn lúc trước khi giao đấu với Nguyệt vương nữ, đã hạ huyết chú ở trên người của nàng. Loại huyết chú này, chính là do hắn hạ xuống, làm sao có thể đơn giản? Nhưng mà, cái này chỉ phát tán mỗi khi nàng mất khả năng kiểm soát chính mình, đau thương vô hạn, nhất là khi nàng động tâm, oán niệm quá nặng. Mà bây giờ mục đích của hắn, cũng chính là muốn khiến cho nàng động tâm, Nguyệt vương nữ một khi đã động lòng phàm, huyết chú sẽ hoàn toàn phát tán, chiếm lấy toàn bộ tâm trí, biến nàng thành một đại ma nữ khủng bố nhất đại lục. Lúc đó, hắn sẽ lợi dụng nàng cùng tàn phá khắp nơi, biến thiên hạ này thành địa ngục, yêu ma quỷ quái sẽ thống trị mọi ngõ ngách, toàn bộ Nguyệt Linh đại lục sẽ là của hắn. Nghĩ đến đây, gương mặt Huyết ma vương không hề che giấu hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Hắn khẽ đưa một ngón tay ra, tay còn lại làm động tác nhỏ, một đường máu lập tức xuất hiện ở trên ngón tay của hắn.
Đối mặt với ánh mắt như ma quỷ của Vương Tuyết Nghi, Huyết ma vương nâng lấy cằm nàng, nhỏ giọt máu của mình vào miệng nàng, máu tươi như có sinh mạng chạy thẳng vào bên trong.
Máu của hắn, vừa có thể khiến huyết chú trong người nàng thức tỉnh ngay lập tức, lại vừa có thể làm cho nàng lấy lại ý thức. Tất nhiên, đây là việc chỉ có hắn biết được.
Chỉ thấy sau đó, sát khí dày đặc xung quanh Vương Tuyết Nghi dần tan biến, đôi mắt đỏ thị huyết của nàng cũng dần chuyển sang màu đen sâu thẳm vốn có.
Nàng mơ hồ nhìn bóng dáng cao lớn đứng bên cạnh, lại bất lực ngất đi.

Lúc này, trong căn phòng rộng lớn hoa lệ, vài nữ tử mặc lục y giống nhau bận rộn đi qua đi lại, các nàng rải thật nhiều cánh hoa đỏ xuống hồ, là một hồ nước lớn đỏ rực đẹp đẽ.
Mà thiếu nữ ngồi bên trong hồ, tóc đen xõa dài bồng bềnh trên mặt nước, vài loạn ở trước ngực của nàng che lấy cảnh xuân vô hạn, vai trần trắng ngần thon thả, mà gương mặt của nàng, lại khiến cho đám nữ tử xung quanh hô hấp có chút khó khăn. Các nàng dù sao cũng là những nha hoàng ưu tú nhất, nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, trong lòng chỉ có kinh diễm đến tột cùng, lại không ngừng thầm hỏi Đại vương như thế nào tìm được tiểu nữ nhân xinh đẹp đến mức này?
Người này, tựa hồ còn đẹp hơn so với Nguyệt thần nữ trong bức tranh ở chủ điện! Bọn họ đối với nàng, chính là tò mò vô cùng.
Trong lúc các nữ tử còn đang mãi mê suy nghĩ, thanh âm mềm mại mà êm tai của Vương Tuyết Nghi vang lên.
“Các ngươi đang rải là loại hoa nào?”
Nàng từ khi tỉnh dậy, đã bị kéo đến đây, bọn họ không phải là người mà, trực tiếp mạnh tay lột bỏ quần áo của nàng, bắt nàng ở nơi này tắm rửa.
Nhìn xem nhìn xem, hai con xà tinh, một con bò cạp, ba con hồ ly, toàn là một đám yêu ma. Đôi mắt của bà, chính là có thể nhìn thấu chân thân của các ngươi đó! Nhưng là, bọn họ người nào cũng là đại cao thủ a!
Nghe thấy Vương Tuyết Nghi hỏi, hai nữ tử hồ ly nhìn nhau một lát, rồi một nàng quay sang trả lời:
“Bẩm tiểu thư, cái này là huyết hoa.”
“Huyết hoa? Có tác dụng thế nào?” Kì lạ là, nàng từ khi ngâm mình xuống nước rải đầy loại hoa này, linh khí khôi phục lại rất nhanh, nàng cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh. Nếu không lầm, loại hoa này chính là hoa mọc đầy xung quanh tản đá nàng nằm lúc trước.
“Có thể giúp tiểu thư khôi phục linh khí nhanh chóng, hương thơm của nó cũng khiến cho tiểu thư tinh thần thoải mái, da dẻ hồng hào thơm mát.” Còn có, khiến cho huyết chú trong người ngươi ngày càng lớn mạnh.
Nử tử hồ ly mặt ngoài thì tươi cười giải thích cho nàng, nhưng trong lòng lại âm thầm cười mỉa mai. Đại vương muốn ngươi tắm loại hoa này, còn không phải là chất kịch độc thúc đẩy âm tính của huyết chú!
Vương Tuyết Nghi nghe vậy, cũng không hỏi nữa, trầm mặt tiếp tục suy nghĩ.
Nàng hiện giờ rơi vào tay Huyết ma vương, sống chết còn không thể biết được, hắn cùng nàng chính là đại địch thủ, làm sao đến bây giờ còn không có ra tay? Loại hoa này, cũng không đơn giản như vậy đi?
Huyết ma vương, rốt cuộc có âm mưu gì?
Sau khi rời khỏi hồ nước, Vương Tuyết Nghi bị quẳng cho một bộ y phục đỏ rực, y phục bó sát khéo léo ôm lấy cơ thể tuyệt mỹ của nàng, bờ vai thon thả ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng, eo thon tinh tế, tà váy dài uyển chuyển, tóc dài được bới lên một nửa đính bằng trâm ngọc, gương mặt xinh đẹp đến bức người, lại kéo đến bọn nha hoàng một trận thất thần.
Sau đó, nàng bị đưa đến một cánh đồng hoa đỏ rực, xung quanh toàn bộ là huyết hoa xinh đẹp, mùi thơm ngào ngạt phát ra thoang thoảng bên chóp mũi của nàng.
Huyết hoa cao đến đầu gối nàng, một rừng hoa đẹp đẽ như thế, lại không thể nào lấn áp được mỹ nhân kia. Nàng đứng đó, một thân hồng y rực rỡ, tóc dài theo gió tung bay.
Huyết ma vương không biết từ lúc nào đứng ở sau lưng nàng, trường bào đen tuyền cũng theo gió mà chuyển động, hắn chắp tay phía sau yên lặng đứng đó nhìn nàng, tựa hồ không muốn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.
Vương Tuyết Nghi lúc này cảm nhận được hơi thở của hắn, khẽ quay đầu nhìn lại.
Giờ khắc này, dung nhan xinh đẹp của nàng hiển hiện trong mắt hắn, tóc đen phất phơ bên má nàng, cả người nàng một thân đỏ rực, không chói mắt, lại toát ra mị hoặc đến cực điểm.
Huyết ma vương không nói gì, thất thần nhìn nàng.
Vương Tuyết Nghi nhìn thấy hắn, mày liễu nhíu lại, quay người đối diện nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng hiện tại muốn xác định, hắn có phải hay không định giết nàng?
“Không định giết ta sao?” Nàng mỉm cười hỏi hắn, một nụ cười lạnh nhạt, lại thờ ơ xa cách.
Nhìn nàng như vậy, trong đầu Huyết ma vương bất giác hiện lên hình ảnh Nguyệt thần nữ lúc đó, nàng ta cũng là như thế đối với hắn mỉm cười, xinh đẹp như vậy, lại lạnh nhạt như vậy, khiến cho hắn rất khó chịu.
Hắn không trả lời nàng, bước chân bắt đầu chuyển động, hướng về phía nàng chậm rãi đi đến.
Đến khi cách nàng chỉ còn nửa bước, hắn âm trầm nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt thoáng qua tia khó chịu.
“Về sau không cho phép ngươi cười như thế với ta.”
Vương Tuyết Nghi cũng không tránh né, khóe môi lại càng cong lên, lạnh nhạt không giảm.
“Vì sao?”
Hắn nhíu mày, trong lòng ngày càng khó chịu.
Vì sao? Vì sao hắn không thích nàng cười lạnh nhạt với hắn? Vì sao hắn cảm thấy như vậy khó chịu?
Nhìn nàng tươi cười vẫn không giảm, hắn gằng giọng tức giận nói ra khó chịu trong lòng.
“Chính là không thích như vậy.”
Vương Tuyết Nghi ngớ ra, ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
Ơ hay! Cái người này, nếu muốn giết nàng, hắn dài dòng như vậy làm gì? Nàng cười thế nào đối với hắn có cái gì can hệ? Gì mà thích với không thích chứ?
Nàng mở to mắt nhìn hắn, hắn lại trầm mặt tức giận nhìn nàng, cứ như vậy cũng chẳng ai nói với ai câu nào.
“Không sợ sao?” Huyết ma vương thấy nàng vẫn còn ngơ ngác, không khỏi cúi đầu xuống gần mặt nàng hỏi một câu.
Nhìn gương mặt yêu nghiệt đột nhiên phóng đại trước mắt, trong lúc nhất thời, cả gương mặt Vương Tuyết Nghi đỏ bừng, thật lâu cũng không thốt ra tiếng nào.
“Hửm?” Nhìn thấy nàng đỏ mặt, một trận đắc ý dâng lên trong lòng, hắn lại càng thích thú trêu chọc nàng.
“Không…không sợ. Ta…việc gì phải sợ ngươi chứ.” Vương Tuyết Nghi hận thật không thể ngay lập tức đào một cái lỗ chui xuống. Nàng, nàng cư nhiên ở trước mặt hắn nói lắp! Chết tiệt, ai bảo hắn mang cái gương mặt chết người đó chứ?
“Thật sự không sợ sao?”
Huyết ma vương đột nhiên mỉm cười, ý cười dâng đến đáy mắt, lại càng khiến cho hắn tăng thêm vài phần yêu mị, đầu hắn lại cúi thấp kề sát mặt nàng.
Mặt Vương Tuyết Nghi càng ngày càng đỏ, tim bất giác đập thật nhanh, đến khi nàng cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa, liền quay phắt mặt đi nơi khác, đưa lưng về phía hắn.
“Ta…ta khi nào sợ ngươi chứ?”
Buộc miệng phun ra một câu, Vương Tuyết Nghi cố gắng kiềm chế xúc cảm trong lòng. Nhưng nàng lại cảm thấy có điểm khác thường, từ khi nào mà nàng trở nên dễ bối rối như vậy trước mặt nam nhân?
“Mặt đỏ như vậy còn bảo không!”
Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên phía sau lưng nàng, khoảng cách gần khiến cho nàng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả trên gáy, toàn thân không tự chủ được run lên một cái.
Nhận thấy sự khác thường của Vương Tuyết Nghi, Huyết ma vương ở phía sau nở nụ cười đắc ý, ánh mắt thâm sâu nhìn xuống bờ vai xinh đẹp của nàng.
Huyết hoa phát huy tác dụng quả không sai. Ngâm trong nước một canh giờ, độc tố có lẽ đã hoàn toàn thấm vào cơ thể của nàng ta. Bây giờ, chính là lúc dễ dàng chi phối cảm xúc của nàng ta nhất.
Vương Tuyết Nghi lúc này càng nghĩ càng thấy giận, nàng từ trước đến nay chưa từng đối với nam nhân bày ra bộ dạng mặt đỏ tim đập. Vì cái gì hôm nay lại mất mặt như vậy?
Khoan đã, huyết hoa? Chính là huyết hoa. Trong hoa có xuân dược?
Nghĩ vậy, tâm nàng liền trở nên nặng trĩu, hắn dám lợi dụng loại hoa này chi phối nàng?
Lại càng thêm chắc chắn, nàng làm sao đối với hắn có loại cảm tình kia?
Đứng sau lưng nàng, Huyết ma vương tràn đầy thâm ý mỉm cười, trong lòng là đắc ý vô hạn.
Đến lúc rồi…
Huyết ma vương khẽ vươn tay về phía trước, nhẹ nhàng chạm đến bờ vai nhỏ của nàng,
Cảm nhận được bàn tay của hắn trên vai, Vương Tuyết Nghi cố gắng khắc chế loại cảm giác chết tiệt của cơ thể xuống.
Cảm giác thanh tỉnh trước đó dần biến mất, lại thay thế bằng cảm giác mê muội không rõ ràng. Lúc trước bao nhiêu thanh tỉnh, lúc này bấy nhiêu choáng váng.
Chết tiệt huyết hoa! Nàng nhớ kỹ rồi.
Nhìn thấy Vương Tuyết Nghi không phản kháng, Huyết ma vương khẽ mỉm cười, vén lấy một loạn tóc của nàng đưa lên chóp mũi, một hơi hít lấy hương thơm thanh mát dễ chịu.
Mùi hương này, hắn cũng không thể nào quên được.
Cả người Vương Tuyết Nghi lúc này giống như mềm nhũn, cảm giác nóng rực không ngừng ở trong cơ thể nàng tàn phá, bàn chân đột nhiên không đứng vững khẽ khụy xuống, cuối cùng nằm gọn trong vòng tay to lớn của Huyết ma vương.
Bế mỹ nhân trong ngực, Huyết ma vương chậm rãi bước đi, mỉm cười bên môi vẫn không giảm.
Lúc này, bên trong lồng ngực rộng lớn kia, ánh mắt thờ ơ bất lực của Vương Tuyết Nghi khẽ mở, kiên quyết lạnh lùng, lại không giấu nỗi tia sợ hãi trong mắt nàng.
Giống như, nàng đưa ra một quyết định bất đắc dĩ.
Huyết ma vương bế Vương Tuyết Nghi đến trước một căn phòng, cửa phòng tự động mở ra làm cho hắn thuận tiện bước qua, một đường điềm nhiên đi đến bên giường lớn xa hoa.
Nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, hắn thỏa mãn nhìn ngắm dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, ánh mắt chỉ có si mê cùng đắc ý.
Tuyệt thế cực phẩm mỹ nhân, báu vật mà thiên hạ tranh đoạt, lúc này chẳng phải trong tay hắn sao?
Phất tay một cái, nến hồng liền tắt, Huyết ma vương buông xuống rèm lụa, trường bào đen hỗn loạn nằm dưới chân giường, hắn một thân xiêm y trắng chống đầu nằm bên cạnh nhìn Vương Tuyết Nghi.
Nàng lúc này một thân hồng y rực rỡ, bờ vai trắng ẩn hiện bên dưới lớp vải mỏng, mái tóc hỗn loạn nằm trước ngực, ánh mắt mê mang không rõ ràng, lại càng khiến nàng mị hoặc điên đảo nhân tâm.
Huyết ma vương thật sự cảm thấy có chút may mắn, hắn trước nay nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, Nguyệt vương nữ lạnh lùng kiêu ngạo bức người lại có ngày mềm yếu như vậy nằm bên cạnh hắn. Mỹ nhân mà hắn không có cách nào chạm đến, bây giờ yên vị bên cạnh hắn?
Khẽ cười khẩy một cái, hắn đưa tay vươn tới cổ áo của nàng.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cuối cùng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi! Hắn có chút nghi ngờ, nàng có phải hay không là Nguyệt vương nữ ngạo nghễ mà hắn biết?
Đúng lúc tay hắn chạm đến cổ áo của Vương Tuyết Nghi, nàng đột nhiên vươn tay vòng qua cổ hắn, bàn tay mơ hồ ở sau lưng hắn vuốt loạn, cả người bất giác áp sát người hắn.
Huyết ma vương có chút sững người, không nghĩ tới huyết hoa tác dụng lại mạnh như vậy! Chỉ là động tác của nàng có chút…
Vương Tuyết Nghi áp sát mặt vào ngực Huyết ma vương, đôi mắt liều mạng mở lớn, bàn tay nàng sau lưng hắn không ngừng vuốt rồi lại cào, chân nhỏ luân phiên chà đạp trên đùi hắn.
Hết cách, ai bảo nàng không có kinh nghiệm quyến rũ nam nhân, nàng thế nhưng là đang tưởng tượng hắn thành cái gối ôm mà hành hạ.
Huyết ma vương dở khóc dở cười nằm yên, hắn cảm giác giống như bản thân đang nằm cùng một đứa trẻ.
Thôi kệ đi, lúc này hắn muốn nàng.
Ngay lúc hắn đang mất cảnh giác, Vương Tuyết Nghi liền chuẩn bị tinh thần, nàng híp mắt lại lấy hết can đảm, dùng hết sức bình sinh trở người điểm mấy tử huyệt trên người hắn, khiến cho hắn nhất thời không kịp trở tay.
“Ta muốn giết ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui