Vương Tuyết Nghi

Vương Tuyết Nghi một thân lam y thong thả đi trên đường, bộ dạng của nàng hiện giờ chính là thuộc loại cô nương thanh tú một chút theo tiêu chuẩn của thế giới này, cũng không phải hiếm có gì, cho nên cũng không gây ra chú ý.
Đang lúc nàng muốn đi tìm khách điếm ở trọ, phía sau đột nhiên vọng đến giọng nói thanh thúy của một cô nương: “Ngươi đó, cái người áo lam phía trước, dừng một chút!” Trong giọng nói không giấu nổi ý tứ ra lệnh cho người ta, Vương Tuyết Nghi dừng cước bộ, chậm rãi quay đầu lại nhìn.
Người tới là một tiểu cô nương ăn mặc sang trọng, mái tóc màu xanh da trời uốn lượn vô cùng nổi bậc, phía sau nàng còn có hai thiếu nữ lớn hơn một chút, một thân võ nghệ cao cường. Không cần đoán cũng biết, tiểu cô nương này có thân phận không bình thường.
“Thủy Liên quận chúa! Gọi ta có việc?” Vẫn duy trì vẻ mặt mỉm cười nhạt nhạt, Vương Tuyết Nghi không nhanh không chậm nói, khiến cho Bạch Thủy Liên kinh ngạc, nàng ta từ khi nào biết thân phận của mình?
“Không cần ngạc nhiên, ta vừa rồi ở trong trướng thử y phục tình cờ nghe qua!” Mỉm cười giải đáp thắc mắc của tiểu cô nương đã đến trước mặt mình, Vương Tuyết Nghi chỉ nhàn nhạt mỉm cười hòa ái, giống như nói chuyện với tiểu muội nhà bên.
Bạch Thủy Liên có chút ngẩn ra, nhất thời quên luôn mình vì sao đuổi theo, đôi mắt tròn xoe nhìn gương mặt Vương Tuyết Nghi. Nàng cười thân thiện như vậy, khiến cho người ta bất giác buông bỏ đề phòng, lại ngay lúc người ta không nghĩ tới, ra một đòn không kịp trở tay. Hồi tưởng lại một màn vừa rồi, Bạch Thủy Liên không khỏi giật mình, người này, không đơn giản như vẻ ngoài tươi cười của nàng.
Thấy Bạch Thủy Liên không nói gì, Vương Tuyết Nghi mỉm cười: “Nếu là không có chuyện gì, ta đi trước, cáo từ!” Nói rồi quay lưng đi tiếp. Bạch Thủy Liên thấy vậy mới vội vã chạy lên phía trước chắn trước mặt Vương Tuyết Nghi: “À, ta, ta chỉ là cảm thấy bộ hồng y của ngươi rất đẹp, muốn…” Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Thủy Liên liền lập tức hối hận, lúc nãy đã có vết xe đổ, sao mình lại ngu ngốc nói bậy nữa rồi? Nhưng mà làm sao có thể nói là bản thân cảm thấy thích thú một màn vừa rồi của người ta, liền chạy theo a! Ay da, nàng là cảm thấy, cái người Hạ Liễu An kia tính tình kiêu ngạo rất giống Bạch Thủy Liên đáng ghét kia, cho nên cũng rất chán ghét, mà vừa lúc Vương Tuyết Nghi dạy dỗ ả ta, nàng liền hả hê, lập tức đối với Vương Tuyết Nghi có hảo cảm. Nhưng hiện tại bản thân lại chạy tới nói lại muốn y phục của người ta, đừng hiểu nhầm nha! Hic!
Hai tỳ nữ đi theo không khỏi sa sầm mặt, quận chúa thật là, lại ham vui đến chọc họa nữa rồi, lần này chọc trúng cũng không phải người dễ chọc. Hạ Liễu An vừa rồi là minh chứng tốt nhất, nàng ta tu vi đã đến sơ kỳ nhân Tông giai đoạn đầu, cũng là có chút thành tựu, vậy mà người thiếu nữ trước mắt này lại không một tiếng động làm cho nàng ta kinh sợ đến phát ngốc. Làm chiến sĩ đi theo bảo hộ quận chúa, hai nàng đều là cao thủ nhân Đại cao nhất. Nếu còn không nghĩ ra thiếu nữ này ẩn giấu thực lực, các nàng đã sớm về nhà nuôi heo! Dù nghĩ như vậy, nhưng tay của hai người đã đặt lên chuôi kiếm, tùy thời xuất thủ, xung quanh còn có ám vệ ẩn nấp bảo vệ quận chúa, hai nàng cũng an tâm một chút.
Ngoài dự đoán của mọi người, Vương Tuyết Nghi chẳng những nổi giận, chỉ à một tiếng, rồi rất sảng khoái tươi cười giao túi vải chứa hồng y cho Bạch Thủy Liên: “Năm trăm lượng!”
“Cái gì?”
Ba chủ tớ Bạch Thủy Liên đồng loạt hét lên, mắt trợn to nhìn cái người đang cười hiền hòa trước mặt. Định ăn cướp đấy à? Các nàng rõ ràng nhìn thấy lúc thanh toán bộ y phục này cũng chỉ là năm mươi lượng, như thế nào hiện tại đã tăng gấp mười lần?
“Năm trăm lượng đổi lấy bộ y phục đẹp đẽ này. Ai nha các người cũng biết đấy, ta đối với nó cũng yêu thích không nỡ buông tay, nhưng mà nể mặt quận chúa, ta sẽ rất vui vẻ bán lại!”

“Nhưng mà vừa rồi…” Một thị vệ nữ vừa mới lên tiếng, đã bị Bạch Thủy Liên đưa tay cản lại, tiếp theo nở nụ cười như hoa tiếp lấy túi vải từ trên tay Vương Tuyết Nghi: “Năm trăm thì năm trăm, Kiều Ca giao tiền.” Bạch Thủy Liên ngoài miệng cười nhưng trong lòng thầm mắng: Khỉ nó, hóa ra ngươi rất vô sỉ!
“Tốt, thành giao.” Cầm túi tiền trên tay, Vương Tuyết Nghi cao hứng vẫy vẫy tay cười rạng rỡ.
“Người áo lam! Ta tên Bạch Thủy Liên, là nữ nhi của Bình vương gia, xin hỏi quý danh của ngươi?” Bạch Thủy Liên bày ra một bộ ăn nói có lễ, làm cho hai nữ thị vệ xém chút bật ngửa tại chỗ: Cái gì a? Tiểu quận chúa từ khi nào biết lễ phép như vậy? Bình thường tuy quận chúa rất thông minh, bụng dạ lại tốt, nhưng rất quỷ quyệt, cả ngày không nháo cũng bướng, chọc phá khắp nơi… hiếm khi thấy bộ dạng này của nàng a!
“Ta họ Vương, gọi là Tuyết Nghi! Là người lưu lạc tứ hải, không cần để tâm!” Vương Tuyết Nghi đối với người mình không chán ghét, liền vui vẻ nói tên.
“Thế bây giờ ngươi định đi đâu? Không bằng tới vương phủ của ta chơi vài ngày, ta đây rất hoan nghênh a!” Bạch Thủy Liên cười nói xong, tiến tới áp sát vào tai Vương Tuyết Nghi nói nhỏ: “Ở một ngày một trăm lượng, làm bảo tiêu cho ta đi, ngươi cũng là người lưu lạc, dọc đường có lẽ tiêu không ít tiền đi, chi bằng tới chỗ của ta thu lời, sau này muốn rời đi ta liền không cưỡng ép.” Vương Tuyết Nghi nghe xong, có chút kinh ngạc, tiểu quận chúa này tuyệt đối không phải ngu ngốc phung phí, nhất định là có việc muốn lợi dụng nàng đây mà. Bất quá, nàng hiện tại quả thật cũng muốn kiếm một chút đỉnh, hắc hắc, một ngày một trăm lượng!
“Mời quận chúa dẫn đường!” Vương Tuyết Nghi ưu nhã mỉm cười, làm thủ thế xin mời.
Bình vương phủ…
Hai gã hộ vệ trung cấp nhân Tông đứng trước cổng mở cửa lớn ra, nghênh đón vị quận chúa đại nhân lúc này đi về có dẫn thêm một người thiếu nữ, cũng không thắc mắc nhiều, quận chúa quỷ quyệt bọn hắn đã không còn lạ gì.
Bạch Thủy Liên dẫn Vương Tuyết Nghi đi qua dãy hành lang gấp khúc, Bình vương phủ quả không hổ là nơi ở của hoàng thất, đình các tráng lệ, xa hoa mà không kém phần trang nhã! Các nha hoàn trên đường nhìn thấy các nàng, liền nhanh chóng tránh qua một bên, nghiêm chỉnh cúi đầu hành lễ.
“Người áo lam! Ngươi nói mình là người phương xa đến, vậy đã nghe qua cái tên Bạch Lạc Hiên chưa?” Bạch Thủy Liên trên đường luôn trò chuyện cùng Vương Tuyết Nghi, người này điềm đạm thanh nhã, cũng vui vẻ hòa đồng, khiến cho nàng càng nói càng thấy thích.
“Đại lục có được mấy người thuần thú sư, đại danh của thái tử ta đã sớm nghe qua!” Nhìn bộ dạng linh động hoạt bát của tiểu nha đầu trước mặt, nhắc đến Bạch Lạc Hiên hai mắt liền sáng lên, Vương Tuyết Nghi cười thầm: xem ra nha đầu này đã sớm có tâm ý với hắn rồi!

“Ngày mai a, ta liền dẫn ngươi đi xem tận mắt phong thái của chàng.” Tựa hồ vô cùng tự hào đối với người trong lòng, Bạch Thủy Liên vui vẻ cười tít mắt, bộ dạng linh động khả ái, khiến người ta yêu thích.
“A Liên! Muội đi đâu bây giờ mới mò về hả?”
Phía trước, một lam y nam tử chậm rãi tiến đến, bước đi bình ổn nhẹ nhàng, tay chắp sau lưng, ngũ quan tuấn mỹ, mái tóc xanh lam đặc trưng của hoàng tộc Ngân Thủy quốc tùy ý phất phơ theo gió, phong thái nhã nhặn, có năm phần tương tự quận chúa Bạch Thủy Liên. Chỉ là, ánh mắt hắn luôn mang theo ý cười, dịu dàng mà lại khó đoán.
“Ca! Mau tới đây, giới thiệu cho huynh người này!” Nhìn thấy Bạch Thủy Hàn, Bạch Thủy Liên lập tức vui vẻ, cười vẫy tay với hắn.
Hắn bước tới, sủng nịnh nhéo cái mũi nhỏ của muội muội, mỉm cười nói: “Ngươi cái đồ tiểu quỷ này, lần này lại muốn giở trò gì?” Sau đó nâng mắt nhìn Vương Tuyết Nghi một cái, nàng cũng đang nhìn hắn, ánh mắt chỉ mang ý cười hòa ái, môi nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái tỏ ý chào hắn.
Bạch Thủy Hàn mỉm cười, cũng khẽ gật đầu một cái đáp lại nàng.
Vương Tuyết Nghi đánh giá hắn, là chiến sĩ lục cấp nhân Tông, lấy tuổi của hắn hiện giờ đã có thể xếp vào hàng ngũ thiên tài, bộ dạng nho nhã phong lưu kia chẳng có chỗ nào liên quan đến chức nghiệp chiến sĩ của hắn. Bạch Thủy Hàn cũng đồng thời dò xét nàng, trong lòng nghi hoặc, thiếu nữ trẻ tuổi này tu vi nhân Đại cao nhất, nhưng nhìn thế nào hắn vẫn cảm thấy có điểm lạ.
“Huynh lại nhéo mũi muội, muội cũng không còn là con nít nữa.” Hờn dỗi một câu, Bạch Thủy Liên Lại đưa tay kéo kéo áo Vương Tuyết Nghi: “Đây là Vương Tuyết Nghi, bảo tiêu muội mới mời về.” Nói xong lại nhảy qua bên Bạch Thủy Hàn ôm cánh tay hắn, rất thật thà hướng Vương Tuyết Nghi nói: “Đại ca ta Bạch Thủy Hàn, chuyên gia lừa tình thiếu nữ nhà người ta, ngươi chú ý một chút” Nói xong lập tức lôi kéo Vương Tuyết Nghi đi về phía trước, để lại Bạch Thủy Hàn sau lưng giật giật khóe miệng: Con nha đầu này…
Một đêm này ở Bình vương phủ, Vương Tuyết Nghi muốn tu luyện cũng không được, suốt đêm bị cô quận chúa kéo đến bên giường nói chuyện đến khuya, nhưng cũng là cấp không ít thông tin hữu ích cho nàng.
Hôm sau, cả kinh thành xôn xao náo nhiệt, hôm nay đoàn người thái tử Bạch Lạc Hiên còn có công chúa Thủy Nhan của bọn họ trở về, vừa mới vào thành liền đem các thiếu niên thiếu nữ trong thành nhốn nha nhốn nháo, chen nhau chiếm vị trí tốt nhất bên đường. Hai người này là niềm tự hào của họ a, một là thiên tài song tu thuần thú sư nổi danh khắp các nước, một là đệ nhất mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, khiến bọn họ quá tự hào rồi!

Bạch Lạc Hiên cưỡi ngựa đi ở phía trước, thần sắc nhàn nhạt có chút mệt mỏi, tuấn nhan băng lãnh một đường hướng cổng hoàng cung đi đến, hắn vẫn tuấn mỹ như vậy, lẫm liệt như vậy, chẳng qua trên mặt có một tia mất mát khó nhận ra. Chiếc kiệu xa hoa lộng lẫy ở ngay phía sau Bạch Lạc Hiên, Bạch Thủy Nhan ưu nhã cao quý mỉm cười, ánh mắt đắc ý dào dạt lướt qua đám người đang say mê nhìn nàng.
“Tuyết Nghi! Ngươi nhìn thấy không? Người anh tuấn nhất khí phách nhất kia chính là thái tử đó!” Lẫn trong đám người nhôn nhao bên đường, Bạch Thủy Liên lôi kéo Vương Tuyết Nghi hưng phấn nói, đôi mắt nàng giống như gắn vào hai cái ngôi sao không ngừng lấp lánh.
Giữa đám người xôn xao náo nhiệt, Vương Tuyết Nghi trầm tĩnh lãnh đạm lại dễ dàng nổi bật. Bạch Lạc Hiên trong lúc lơ đãng nhìn qua đột nhiên dừng lại trên người nàng, lập tức thấy được tiểu quận chúa đứng bên cạnh, cũng không chú ý nhiều, hắn thúc ngựa đi nhanh về phía trước.
Nhìn bóng lưng hắn lướt qua, Vương Tuyết Nghi thầm nhủ: Tiểu Bạch! Đợi ta một chút nữa, sắp tới liền cùng ngươi đoàn tụ.
“Tuyết Nghi Tuyết Nghi! Thái tử vừa rồi là nhìn ta đó!” Vương Tuyết Nghi có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu quận chúa đang không ngừng kéo tay áo nàng, nhảy nhót hưng phấn. Thần tượng một người là cái dạng này sao?
Tiếp theo khi nhìn đến Bạch Thủy Nhan, Vương Tuyết Nghi bất động thanh sắc nhìn nàng, chỉ là trong đồng tử ẩn hiện một tia lãnh ý.
Bạch Thủy Nhan! Mối thù bày kế hãm hại ta lúc trước, Vương Tuyết Nghi này còn chưa quên.
“Cái kia chính là Bạch Thủy Nhan! Không ngại nói cho ngươi biết, ta ghét nhất chính là thái độ của nàng ta, cứ tự cho bản thân là trung tâm vũ trụ, kiêu ngạo tự đắc, dáng vẻ bất quá xinh đẹp một chút, còn không biết nàng so với yêu nữ một tháng trước khuấy đảo Ngân hỏa quốc kia có bao nhiêu thua kém!” Bạch Thủy Liên bĩu môi nhìn Bạch Thủy Nhan, một bộ chán ghét nói, lại khiến cho Vương Tuyết Nghi có chút chột dạ, cười hì hì lôi kéo nàng trở về Bình vương phủ.
Chuyện Ngân Hỏa quốc rối loạn đã nhanh chóng truyền đi khắp đại lục, bây giờ ai ai cũng muốn bắt nàng, thậm chí một số dong binh đoàn còn nhận nhiệm vụ cao cấp truy lùng nàng, Vương Tuyết Nghi bây giờ lại có thể tự tin vỗ ngực: Ta đây bây giờ thách các ngươi nhìn ra, hê hê!
Vương Tuyết Nghi tối hôm qua nghe quận chúa nói qua, sẽ dẫn theo nàng tối nay vào hoàng cung dự yến tiệc, so với việc ở tại nơi này làm cho Bạch Lạc Hiên nhận ra nàng, sẽ tránh được những phiền toái không cần thiết.
Yến tiệc tối nay là ăn mừng cho việc săn bắt ma thú rừng Nguyệt Lâm đạt được không ít chiến tích. Việc này làm cho nàng đối với hoàng thất Ngân Thủy quốc sinh ra hận ý, lấy máu ma thú của nàng, còn trở về ăn mừng?

Buổi tối, Bạch Thủy Liên mặc một thân hồng y, kéo Vương Tuyết Nghi ngồi chung xe ngựa với mình, Bạch Thủy Hàn ngồi xe ngựa riêng đi ở phía trước, tùy tùng hộ vệ theo sát hai bên, một đường hướng hoàng cung đi đến.

Trong xe ngựa, Vương Tuyết Nghi tò mò vén rèm nhìn ra, âm thầm cảm thán: Hoàng cung Ngân Thủy quốc quả thật khác xa Ngân Hỏa quốc, kiến trúc không như Ngân Hỏa quốc cường thế hùng tráng, ngược lại đường nét mềm mại thanh thoát, tường cột đều là ngọc thạch màu xanh tươi mát, trang nhã mỹ lệ, đem lại cảm giác dễ chịu thanh thuần, cũng không mất vẻ trang nghiêm nơi thiên tử ở.
“Tuyết Nghi, lát nữa nhờ ngươi phối hợp với ta một chút!” Vương Tuyết Nghi vừa quay đầu lại, liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười đầy giảo hoạt của tiểu quận chúa, không khỏi phì cười: “Là muốn mượn ta giáo huấn Bạch Thủy Nhan?”
Tiểu quận chúa kinh ngạc, rồi lại cười cười: “Đúng vậy, ngươi thông minh. Bất quá, ngươi chịu để ta lợi dụng sao?”
Vương Tuyết Nghi mỉm cười, tiếp tục quay đầu nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên hàn quang: “Ta đối với Bạch Thủy Nhan còn có thù riêng.”
“Thật sao? Tốt quá rồi. Lần này ta muốn ả phải lấy đỉnh đầu mà nhìn người ta.”
Nhìn Bạch Thủy Liên vì tức giận mà xụ mặt, bĩu môi, trông thế nào vẫn là tiểu hài tử, Vương Tuyết Nghi không nhịn được đưa tay nhéo má nàng một cái, cười nói: “Ngươi giao cho ta là được.”
Bạch Thủy Liên sửng sờ ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tuyết Nghi, cũng không vì hành động của “nàng” mà tức giận, ngược lại một loại trực giác khiến nàng không chủ động mà tin tưởng đối phương.
“Được.” Nhỏ giọng thốt ra một tiếng, Bạch Thủy Liên lại kể cho Vương Tuyết Nghi nghe: “Năm ta mười tuổi chạy vào cung tìm thái tử, vốn nể mặt ả là muội muội của ngài, ta mới đến làm thân, ai nha ta mới không ngờ tới, ả thế nhưng khinh thường ta, tưởng ta là cung nữ đi bậy trong cung, tát ta một cái, ai nha sau đó ta cũng nổi cáu lên, cùng nàng ta nháo loạn một hồi, lại rớt xuống hồ sen,…Sau đó a, mọi chuyện mới được che dấu xuống.” Một người là công chúa điện hạ tôn quý, một người là tiểu quận chúa hoàng thượng thương yêu nhất, chuyện này cũng không nên làm đến cùng, vì vậy liền bị che đậy.

Xe ngựa dừng lại, Vương Tuyết Nghi với tư cách là nô tì thân cận của Bạch Thủy Liên nhẹ nhàng bước xuống xe, bàn tay ưu nhã đưa ra đón lấy bàn tay ngọc của Bạch Thủy Liên, đỡ nàng đi xuống, một thân hồng y mềm mại, vạt áo hồng nhạt khẽ bay, làm ra một loại tư thái yểu điệu, khiến cho nàng tăng thêm mấy phần nữ tính, ôn nhu hiếm có.
Lập tức, vô số ánh mắt nhìn lại, kinh ngạc đánh giá tiểu quận chúa hôm nay xinh đẹp khác thường. Ngày thường không phải ương ngạnh ngang bướng, thì cũng là linh động xảo quyệt, hôm nay nha, quả thật được chứng kiến một phong thái khác của quận chúa.
“Dô! Hóa ra là quận chúa tôn quý, ta mới nhìn còn tưởng là tiểu thư nhà nào chứ! Thật là nhìn không ra, hôm nay dụng tâm như vậy là vì ai nha?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận