Vương Vấn Hồng Nhan

Sao khi rời khỏi rừng, Mục Tuyết Thanh cùng Mục Nhị Lang muốn rời đi lại bị đám người Mộ Dung Gia ngăn lại, Mục Tuyết Thanh có chút khó hiểu nhìn Mộ Dung Tuấn.

"Thật ngại quá, hai vị có phải là đang đi Bắc Ảnh thành không?" Mộ Dung Tuấn, là con trai của Mộ Dung Quân, người thừa kế Mộ Dung Gia sao này, hắn nhìn Mục Tuyết Thanh từ trên xuống dưới, càng ưng ý, Mục Tuyết Thanh đâu có biết mình sắp rơi vào tay giặc vẫn cười nói với Mộ Dung Tuấn.

"Đúng vậy, không biết Bá Bá đâu có chuyện gì sao?" Mục Tuyết Thanh ôn hòa nói, nhưng trong lòng lại trổi lên nghi ngờ.

"Thật ra thì chúng ta cũng đi Bắc Ảnh Thành, nhưng vừa rồi gặp nhưng vậy thiệt hại về người, chúng ta có chút sợ hãi, nếu không phiền hai vị có thể đi cùng chúng ta được không?" Mộ Dung Tuấn chắp tay lại, cúi đầu gần như là muốn quỳ xuống.

"Ắc chuyện này ta là đệ đệ nhỏ, khôg quyết định được, ngài nên hỏi ca ca ta thì hơn" Mục Tuyết Thanh nhảy xuống ngựa đỡ lấy Mộ Dung Tuấn đang sắp quỳ xuống kia.

"Được rồi, nếu đã chung đường thì khởi hành cùng nhau đi" Mục Nhị Lang lắc đầu, nhìn ra ánh mắt của Mộ Dung Tuấn đang muốn giữ lấy hai người hỏi lại, hắn cũng không biết sao từ chối.

Mục Tuyết Thanh đang muốn leo lên ngựa lại, thì con ngựa đột nhiên mất khống chế, chạy điên loạn rồi ngã xuống chết tươi, Mục Tuyết Thanh ngạc nhiên, sao đó chạy đến xác con ngựa của mình, nàng thấy miệng của Ngựa ai đó đã cố ý bôi thứ bội gì đó lên, quẹt một ít đưa lên mũi ngửi, mày nhíu thật chặc.

"Mục Tiểu Công tử, ngựa của ngài làm sao vậy?" Mộ Dung Ngạn con út của Mộ Dung Tuấn, là đứa con gái mà nô tỳ trong nhà sinh ra sao một lần Mộ Dung Tuấn say rượu.

"Hazz, ngựa ta chết rồi, thật xui xẻo mà" Mục Tuyết Thanh đứng dậy, thở dài.

"Nếu không ngại, ngài có thể lên xe ngựa cùng với Nữ nhi của ta" Mộ Dung Tuấn không để Mộ Dun Ngạn nói đã chen ngang, nhanh tay kéo Mục Tuyết Thanh đến trước cỗ xe ngựa mà lúc sớm nàng đã nhìn thấy nữ tử xinh đẹp kia, có chút ngượng ngùng.

"Hay là thôi, cho ta một con ngựa ta cỡi được rồi" Mục Tuyết Thanh gãi đầu, lần đầu tiên ngồi chung xe ngựa với nữ nhân khác, còn là nữ nhân xinh đẹp, nàng có chút bối rối.

"A thật đáng tiếc, chúng ta hết ngựa rồi, ngài ngồi đỡ, sao tới trấn khác ta sẽ mua lại cho ngài một con ngựa" Mộ Dung Tuấn cười nói, nhìn Mục Tuyết Thanh với ánh mắt tán thưởng.

Mục Tuyết Thanh hết cách, đành phải bước lên xe ngựa, vừa bước lên đã chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Mộ Dung Uyển Ngữ, ặc lạnh lẽo quá nàng có nên xuống khỏi xe không nhỉ?

"Tại hạ Mục Tuyết Thanh xin ra mắt cô nương..." Mục Tuyết Thanh ôn hòa giới thiệu, lại chạm phải ánh mắt ớn lạnh của người kia làm nàng có chút bối rối.

Ngồi xuống đối diện nàng kia, Mục Tuyết Thanh có ý nghĩ muốn nhảy ra khỏi xe.

"Mộ Dung Uyển Ngữ xinh ra mắt công tử" Mộ Dung Uyển Ngữ lạnh lùng nói, nàng nhìn sơ qua Mục Tuyết Thanh, thừa biết cha nàng đã nhìn trúng tên thư sinh này, nhưng nàng đã có ý trung nhân, nghĩ đến đây Mộ Dung Uyển Ngữ có có buồn phiền, người nàng muốn chung đụng lại là kẻ thù của nhà nàng.

Mục Tuyết Thanh đột nhiên cảm thấy Mộ Dung Uyển Ngữ trầm xuống, ngước nhìn lên lại thấy sắc mặt đượm buồn của Mộ Dung Uyển Ngữ.

"Cô nương có tâm sự?" Mục Tuyết Thanh nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ, có chút quan tâm hỏi.

"Không liên quan đến ngươi" Mộ Dung Uyển Ngữ lạnh lùng nói.

"Không liên quan thì không liên quan, chắc ta cần liên quan dữ lắm à" Mục Tuyết Thanh lằm bằm nói, Mộ Dung Uyển Ngữ có chút tức giận muốn đạp người này xuống khỏi xe ngựa.

"Tại hạ mạn phép hỏi cô nương điều này được chứ?" Mục Tuyết Thanh rụt rè mà hỏi, lại ngẳng đầu nhè nhẹ lên nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ.

"Được công tử cứ hỏi" Mộ Dung Uyển Ngữ biết mình lúc nãy có chút thất thố, nên nhẹ giọng trả lời.

Mục Tuyết Thanh đang phân vân muốn hỏi lại thôi, khiến cho Mộ Dung Uyển Ngữ có chút thiếu kiên nhẫn.

Nghĩ được đang muốn mở miệng hỏi lạo rớt ngọc bội mà sư phụ tặng nàng, nên Mục Tuyết Thanh đang muốn nhặt lên, vừa cúi người xuống xe ngựa đã nảy lên một cái, Mục Tuyết Thanh mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, nhắm mắt chờ cơn đau đến, nhưng không có cơn đau nào cả, chỉ là môi của Mục Tuyết Thanh chạm vào thứ gì đó mềm mại.

Kinh ngạc mở mắt ra, Mục Tuyết Thanh xuýt nữa thì bị cho ăn tát, may mà Mục Tuyết Thanh né tránh kịp.

"Cô nương, thành thật xin lỗi ta không cố ý" Mục Tuyết Thanh sợ hãi mà xin lỗi quấn quít, xe ngựa lại nảy lên một cái làm cho Mục Tuyết Thanh lại mất thăng bằng hai tay đưa ra chống đỡ nhưng nào ngỡ lại đụng trúng hai quả mềm mại trước ngựa Mọ Dung Uyển Ngữ.

"Ta..ta thật sự không cố ý!" Mục Tuyết Thanh nhanh chống rụt tay lại, sợ hãi mà nhìn Mộ Dung Uyển Ngữ đang dần đen mặt.

Chát chát

Hai tiếng chát xé lòng vang lên, Mục Tuyết Thanh ôm hai má của mình ủy khuất nhìn nóc xe.

Thật là bi ai mà...

*****

Mục Tuyết Thanh: Quả thật rất mềm...

Mộ Dung Uyển Ngữ: ngươi câm miệng!

Tg: thật tội cho Tiểu Thanh nhà ta 😆


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui