Tường Huyên được dẫn đến ngồi xuống bàn ăn, nhìn thấy trải dài trên bàn là nhiều thức ăn ngon ở giữa để những ngọn nến lung linh thắp sáng,
thấy cũng lãng mạn nhưng muốn cô ngồi đây là vì sao chứ?
Cạch.
Cánh cửa phòng ăn mở ra, âm thanh ấy khiến cô ngoái lại phía sau nhìn người,
người đàn ông đó....
Tường Huyên mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Truân và cứ như không thể tin được,
cô đứng dậy rời khỏi ghế chạy nhanh đến không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà phi thẳng vào hắn,
"Hạ Truân..." _ Tường Huyên cất cao cao giọng nói chất chứa trong đó như không thể tin được.
Tại sao anh lại ở đây?
Chỉ biết tất cả như không gian và thời gian đang ngưng đọng lại, Tường Huyên chỉ biết người cô quan tâm đến là Hạ Truân.
Hai tay xách cao chiếc váy dài, chạy bất chấp bay vào lòng hắn để ôm chặt lấy hắn,
như không thể tin là sự thật cô tự bẹo lấy má mình đến khi bỏng rát mới thôi.
Đây chính là sự thật rồi không phải là mơ,
"Hạ...!Truân...Hạ...!Hạ Truân" _ Giọng cô run run, hai mắt đỏ hồng áp vào ngực hắn, hai bả vai gầy run bần bật.
Hai tay tìm được sơ hở ôm trầm vào người, áp hai thân vào nhau như thể sợ đây sẽ mơ.
"Hạ...!Truân..." _ Cô gào thét tên hắn, giọng điệu nghe không còn rõ ràng nhưng
Hạ Truân nghe vẫn hiểu.
"Đây anh đây anh đây rồi" _ Hạ Truân ôm chặt bảo bối vào lòng hai bàn tay lớn bao trọn đầu cô rúc vào ngực mình.
Hắn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Tường Huyên, hương thơm tóc dầu gội đầu tràn vào mũi, mùi vị này thật hoài niệm.
Đã bao lâu rồi...!đã bao lâu chưa được ôm người ấy vào lòng cưng nựng chứa chan tình cảm thế này?
Hắn thật sự rất nhớ...!nhớ đến nỗi phát điên lên,
"Huyên Huyên..."
"Anh nhớ em lắm...!nhớ lắm nhiều lắm thương nhiều lắm"
Dường như không thể tỏa nỗi nhớ thương người ấy qua cái ôm trầm, qua cái hôn chạm qua được mà hắn thực sự muốn nhiều hơn nữa...!nhớ từng ngày từng ngày một không chịu nổi được.
Nghe thế, Tường Huyên càng ôm Hạ Truân chặt hơn hai tay bám lấy lưng rộng vững chãi ấy là chưa đủ,
cô khóc lớn, khóc đến khàn tiếng như đứa trẻ lạc mẹ.
"Oa...oa...oa...!Hạ Truân...!anh đây rồi em...!em nhớ anh nhiều lắm...!huhu"
Tường Huyên thút thít rúc mình trong khuôn ngực đầy đặn của Hạ Truân không ngừng khóc lóc làm người như hắn phải dỗ dành,
Không màng đến áo ướt một mảng lớn hắn hai tay nhấc bổng cô lên tiến đến bàn ăn ngồi xuống chiếc ghế mới nãy hất tung,
đặt cô ngồi lên đùi mình hắn nhẹ nhàng vén mái tóc rũ rượi một bên, lấy khăn tay của mình lau đi khóe mắt đỏ hoe vì khô cạn cả nước mắt của Tường Huyên nhỏ bé,
"Nào bảo bối mau nín đi anh thương mà...!thương lắm mà" _ Hạ Truân dùng giọng ngọt hơn mía lùi dỗ dành tiểu bảo bối đang xúc động không ngừng tuôn nước mắt như suối,
Nước mắt cũng vô ý lắm cô không điều khiển được nó cứ chảy tuôn trào như thế,
phải mất một hồi khá lâu niềm cảm xúc trong cô mới bình tĩnh lại được cũng do xúc động quá mà bật khóc khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ,
nhưng rồi cái sự xấu hổ ấy thay bằng nụ cười tươi như hoa nở trên môi của Tường Huyên, cười xinh làm sao còn có má núm đồng tiền xinh xắn nữa.
Bộ dạng đáng yêu này của Tường Huyên chính là khiến hắn giây phút đứng hình vài giây,
hôm nay người con gái ấy trong chiếc váy kiều diễm toát lên vẻ đẹp quyến rũ thanh thoát lại đáng yêu làm sao khiến Hạ Truân không rời mắt,
bộ dáng của cô khi yêu đuối thật khiến hắn đau tim,
Hạ Truân nâng cằm cô cao, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng..