“Hâm Lỗi, tôi không ngờ cậu lại yêu em gái tôi.” Trần Dự Lâm đang ngồi đối
diện với Nhung Hâm Lỗi nói, đây là câu nói đầu tiên của người bạn tốt
lâu rồi không gặp mặt của Nhung Hâm Lỗi.
“Ừ, không được sao?”
Nhung Hâm Lỗi nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không thay đổi sắc mặt nhìn
người đã từng là bạn thân của anh hỏi lại.
Trần Dự Lâm đặt hai
tay lên bàn ngẩng đầu nhìn anh: “Cậu có thể cho em gái tôi một gia đình
hoàn chỉnh ư?”. Giọng nói vẫn ôn hòa nhưng trong ánh mắt hắn đã có chút lạnh lùng. Cho dù hai người nói chuyện có khách sáo như thế nào thì bây giờ không khí giữa hai người vẫn gương cung bạt kiếm.
“Tôi có thể hay cũng không phải do cậu quyết định, hơn nữa cậu nghĩ có thể bù
đắp những tổn thương Tiểu Cẩn trước kia phải chịu ư, cậu làm được sao?”
Nhung Hâm Lỗi không nóng không lạnh phản bác.
“Cậu căn bản là
không làm được, cậu quên thân phận bây giờ cậu là gì sao, nếu tổ quốc có chuyện gì hay có nhiệm vụ khẩn cấp, tổ quốc lên tiếng gọi thì Tiểu Cẩn
phải làm sao, con bé có thể chịu được cú sốc ấy lần thứ hai không? Cậu
không quên năm đó ba tôi vì sao mà hy sinh chứ?” Hắn cố ý nói chuyện
này, nói xong bưng ly cà phê lên nhấm nháp.
“Tôi cảm thấy cậu
lo lắng quá mức, không cần tự cho mình là đúng thay cố ấy quyết định tất cả ội chuyện, chuyện cậu quyết định chưa chắc là những chuyện cô ấy
muốn, mà bây giờ cậu nói chuyện này có phải quá muộn hay không. Huống
chi chuyện cô ấy cũng không phải một mình cậu có thể quyết định.” Vừa
nghe Trần Dự Lâm nói xong anh liền thấy tức giận, lập tức phản bác lại
ngay không hề để ý đến sắc mặt khó coi của Trần Dự Lâm lúc này.
Trần Dự Lâm nghe anh nói xong lại cười khẽ, ánh mắt anh ta bây giờ sâu không thấy đáy, khóe miệng khẽ cong lên nhìn anh với vẻ mặt ôn hòa cười cười
đáp lại: “Sau này cậu sẽ biết tôi có thể quyết định hay không?” anh ta
cũng bị những lời nói của Nhung Hâm Lỗi làm cho tức giận nhưng vẫn cố
duy trì nụ cười mà trả lời.
Những lời này lọt vào tai Nhung Hâm
Lỗi làm anh giận tím mặt, lạnh lẽo đứng dậy nhìn Trần Dự Lâm, giọng nói
còn mang theo ý cảnh cáo: “Trần Dự Lâm, tôi nói trước cho cậu biết, tốt
nhất cậu nên quên ý định này đi, đừng giở trò với tôi! Những chuyện khác tôi không quan tâm nhưng chuyện liên quan đến cô ấy thì tôi tuyệt đối
không từ bỏ đâu.” Nói xong liền đùng đùng nổi giận xoay người rời đi,
chỉ còn Trần Dự Lâm ngồi ngây ngốc tại chỗ, trầm mặt cười lạnh.
Nhung Hâm Lỗi đến phòng làm việc trong doanh trại xử lý xong tài liệu, làm
luôn kế hoạch huấn luyện ngoài trời của tháng sau nhưng tâm trạng không
tốt lên chút nào.
Anh ngồi tựa mình vào ghế yên lặng suy nghĩ,
ánh mắt chăm chăm nhìn đồng hồ trên tường, tâm tình càng thêm tồi tề nên liền đứng dậy ra ngoài sân huấn luyện mặt mày nhíu chặt nhìn binh sĩ
đang tập luyện, một số người vừa mới tấp bắn xong đang nghỉ ngơi, thấy
thủ trưởng đến, Trì Gia Hựu liền đi đến báo cáo tình hình huấn luyện hôm nay cho anh, không ngờ khi anh nghe xong lạnh lùng đưa mắt quét quanh
sân tập một lượt rồi hét lớn: “Tất cả, nghỉ, nghiêm, tất cả chạy bộ 5km. Chạy!”. Lời anh nói ra làm cho tất cả mọi người ở đây đều sững sờ,
trong đó có cả Trì Gia Hựu, ai cũng bị vẻ mặt nghiêm nghị của anh dọa
hết hồn.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Vẻ mặt này của các cậu là có ý
gì, không phục sao? Chạy ngay lập tức cho tôi.” Anh đem tất cả bức xúc
trút lên đầu những binh sĩ vô tội.
Trì Gia Hựu đứng bên canh
Nhung Hâm Lỗi nhưng không dám lên tiếng, tình hình này mọi người đều
hiểu bây giờ là thủ trưởng đang tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Chính ủy Đơn Thái Xa nghe nói tình hình hôm nay của Nhung Hâm Lỗi nên đi đến phòng làm việc của anh.
“Hâm Lỗi, sao hôm nay cậu phát hỏa lớn vậy, ăn nhầm thuốc súng rồi hả?” nói
xong liền kéo ghế ngồi đối diện Nhung Hâm Lỗi, nhìn Nhung Hâm Lỗi đang
suy tư hỏi.
Nghe chính ủy Đơn Thái Xa nói như vậy nhưng anh vẫn
duy trì tư thế cũ, thất thần ngồi im, cũng không hề đáp lại, ánh mắt
trống rỗng.
“Nói cho anh nghe xem nào, xảy ra chuyện gì rồi.
Không phải cậu giận dỗi với vợ đó chứ? Nếu không sao lại đến doanh trại
phát hỏa thế?”. Đơn Thái Xa không hề có ý định bỏ qua cho anh, chỉ dò
hỏi thử một câu, đàn ông vô cớ tức giận chỉ có hai trường hợp, thứ nhất
là do công việc còn thứ hai là do gây gổ với phụ nữ. Nhưng Đơn Thái Xa
ngẫm nghĩ thì Nhung Hâm Lỗi tức giận hôm nay khả năng thuộc về trường
hợp thứ hai lớn hơn.
Nhung Hâm Lỗi mặt lạnh nhìn Đơn Thái Xa, giọng
nói cũng hết sức lạnh nhạt: “Ông anh, cậu đừng có ngồi đó mà đoán mò.
Không có chuyện gì đâu, tôi chỉ muốn cho đám tiểu tử kia tăng cường huấn luyện chút thôi.” Đơn Thái Xa nhìn anh “vịt chết mà còn cứng mỏ” cũng
không nói gì thêm.
Chuyện cứ như vậy trôi qua một thời gian, Trần Dự Lâm biết gần đây Trần Cẩn với Nhung Hâm Lỗi thời gian ở bên nhau là
rất ít liền gọi điện hẹn cô đi ăn cơm.
Dẫn Trần Cẩn đến một phòng ăn sang trọng, cô vừa mới mở cửa phòng thì thấy có một người đã ngồi
chờ trong phòng, cô hướng người đàn ông đeo kính trong phòng mỉm cười
thân thiện, người đó liền gật đầu chào lại. Trần Dự Lâm đưa tay giới
thiệu: “Tiểu Cẩn làm quen một tý nha, đây là bạn của anh – Triệu Thịnh”.
“Chào anh.” Cô hướng người đàn ông kia mỉm cười gật đầu chào, đối
phương liền chào lại: “Chào em”, cô khép cửa phòng lại rồi tùy tiện tìm
một chỗ kéo ghế ra ngồi xuống.
Hôm nay, Đoạn Cao Thụy cùng mấy
quan chức trùng hợp có buổi tiệc ở đây, thấy Trần Cẩn đang ngồi nói
chuyện cùng hai người đàn ông lạ hoắc, hăn nghiêng người nhìn cho cẩn
thận thì bị gọi vào phòng, chỉ nghe loáng thoáng được mấy câu chào hỏi.
Hắn có chút nghi ngờ, nghĩ thế nào cũng có chút không bình thường nên mượn
cớ vào phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Nhung Hâm Lỗi.
Nhung Hâm
Lỗi nhận được điện thoại, lập tức lái xe đến địa chỉ Đoạn Cao Thụy cho,
anh đã từng đến nơi này, chẳng qua khi đó anh đến cùng với ba mình, anh
thật không biết Trần Dự Lâm nghĩ thế nào mà đưa Trần Cẩn đến đó, thường
chỉ có thương nhân với quan chức lớn mới đến mà hắn lại đưa em gái mình
đến nơi đó gặp đàn ông.
Nhung Hâm Lỗi tìm được phòng liền đẩy cửa bước vào, cả ba người trên bàn ánh mắt lúc này đều đặt trên người anh.
Trần Cẩn cũng không ngờ khi thấy anh đứng ở cửa phòng, ngạc nhiên liếc
mắt nhìn Trần Dự Lâm như muốn hỏi chuyện này là sao, cũng không hiểu nổi tình cảnh bây giờ là thế nào nữa.
Nhung Hâm Lỗi ánh mắt lạnh
lùng liếc nhìn Trần Dự Lâm với Trần Thịnh rồi đưa mắt nhìn chằm chằm
Trần Cẩn, đưa tay kéo cô dậy: “Đi theo anh.” Rồi kéo cô ra khỏi ghế.
“Chờ một chút.” Trần Dự Lâm mỉm cười nói nhưng Nhung Hâm Lỗi làm như
không nghe thấy kéo Trần Cẩn đi, hai tay nắm chặt nổi cả gân xanh, nhưng lại bị Trần Cẩn kéo dừng lại.
Trần Dự Lâm vẫn ngồi bên cạnh mỉm
cười, không hề sợ hãi, lạnh nhạt nhìn Nhung Hâm Lỗi, giọng điệu vẫn ôn
hòa nói: “Hâm Lỗi, cậu đến rồi thì cùng nhau ngồi xuống đi, tôi với Tiểu Cẩn cùng nhau ăn cơm, đây là bạn của tôi, tôi giới thiệu cho Tiểu Cẩn
làm quen một chút, không sao chứ?” Trần Dự Lâm chậm rãi nói, gật đầu với Nhung Hâm Lỗi rồi giới thiệu người với anh, không để ý đến tình cảnh
lúc này, người ngoài sáng suốt đều nhìn ra là hắn cố ý khiêu khích Nhung Hâm Lỗi.
“Cái này thì không cần đâu.” Nhung Hâm Lỗi lập tức
trả lời, anh hiểu được giọng nói của Trần Dự Lâm cố ý muốn chọc giận
anh, “Cô ấy chỉ cần biết tôi là đủ rồi, đúng rồi báo cáo kết hôn của tôi được phê chuẩn rồi, đang chuẩn bị ngày đính hôn, khi đó cậu là anh trai của cô ấy phải đến chúc mừng cho chúng tôi nếu không Tiểu Cẩn sẽ rất
buồn.” Nói xong anh lịch sự gật đầu chào rồi kéo Trần Cẩn ra ngoài.
Anh vẫn nắm tay Trần Cẩn thật chặt, kéo cô ra ngoài, trên mặt anh bây giờ
hiện rõ là anh đang rất rất tức giận, ra khỏi phòng liền thả tay cô ra,
bước nhanh đi phía trước không hề để ý đến cô đang đi phía sau.
Cô cảm thấy anh đang rất tức giận nên vừa đi vừa chạy theo sau, cố gắng đi bên cạnh cầm lấy tay anh, nhưng anh không hề để ý, thấy anh vẫn đang
còn tức giận, cô không nhụt chí cầm chặt tay anh không buông, cả người
dán chặt lên người anh như ăn vạ, “Trần Cẩn, em buông tay ra.” Anh lạnh
lùng gọi cả tên cô ra.
Khi anh gọi cô là Trần Cẩn, giọng nói lạnh lùng không thể lạnh lùng hơn cô mới biết anh thật sự rất tức giận,
nhưng anh có ý lạnh nhạt thì cô giận dỗi nắm chặt tay anh không buông,
“Em không thả, anh lúc nãy nói muốn kết hôn với em đấy, muốn đuổi em đi, không có chuyện đó đâu.” Nhung Hâm Lỗi cúi đầu nhìn nha đầu đang kè kè
bên người mình liền mềm lòng không nói gì thêm.
“Lên xe.” Từ
lúc ra khỏi nhà hàng thì đây là câu thứ hai anh nói với cô, chân mày
theo thói quen nhíu lại, sắc mặt khó coi nhìn Trần Cẩn quát.
Thấy vẻ mặt anh vẫn đang lạnh như tiền, cô cúi đầu ấm ức nói: “Hâm Lỗi, anh
đã hứa sau này sẽ không quát em nữa mà.” Giọng nói vẻ như muốn khóc.
Nghe cô nói vậy sắc mặt anh mới dịu xuống, chờ cô thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại nhanh chóng khởi động xe, nhưng anh lái xe đi rất nhanh làm cho
Trần Cẩn hoảng sợ, cô há hốc miệng nhìn anh lái xe mà không hề để ý phía trước cứ liều mạng phóng đi, khi lái ngang một chiếc xe tải thì hai xe
áp sát gần nhau, anh liền nhanh tay lái sang một bên, Trần Cẩn ngồi trên xe theo quán tính bị nghiêng người, cô bị dọa sợ mất hồn mất vía, hoa
mắt chóng mặt, không nhịn được hét lớn: “Nhung Hâm Lỗi, anh điên rồi
sao, bị phạt là chuyện nhỏ nhưng anh không muốn sống nữa hả?”
Cô
nói xong anh liền dừng xe lại, cô liền bị đập đầu về phía trước, anh
lạnh lùng nhìn cô nói: “Trần Dự Lâm cũng rất thủ đoạn, rất biết cách
chọc giận anh, em chờ mà xem, anh sẽ có cách làm cho hắn cút khỏi nơi
này.”
“Hâm Lỗi, anh đừng như vậy, chuyện như vậy do em quyết định.” Cô gấp gáp giải thích cho anh.
“Em với hắn gặp nhau nói chuyện gì? Có phải hắn muốn em về thành phố C với
hắn không? Muốn khảo nghiệm tính kiên nhẫn của anh sao?” anh nghiêng đầu âm trầm hỏi cô.
“Anh ấy muốn dẫn em rời khỏi đây nhưng em không đồng ý. Hâm Lỗi anh tỉnh táo chút đi.”
Anh nhìn cô chằm chằm với ánh mắt tóe lửa: “Còn muốn anh tỉnh táo, em nói
đi? Lúc nãy không đánh hắn trong phòng đã nể mặt em lắm rồi.” giọng lớn
tiếng nói.