Vượt Khuôn

Đi đến bệnh viện, bác sĩ giúp cô rửa vết thương rồi băng lại. Trần Cẩn phải nằm yên trên
giường, tay trái còn phải truyền nước biển, cả người giống như vừa trải
qua một trận chiến đẫm máu vậy, chán nản nhìn trần nhà.

Hàn Tinh
Tinh nhìn Trần Cẩn như vậy liền bật khóc, lúc nãy nhìn Trần Cẩn rửa và
băng vết thương cô chỉ biết cắn chặt môi không nói câu nào, nắm chặt
tay.

Thấy Hàn Tinh Tinh khóc, Trần Cẩn lườm cô rồi mắng: “Tinh
Tinh, người phải khóc là tớ chứ, cậu khóc cái gì hả?.” Giọng nói vô cùng yếu ớt.

“Cậu có đau lắm không?....sao không nói câu gì cả vậy?” Hàn Tinh Tinh ngồi trước giường bệnh khịt khịt mũi đứt quãng hỏi.

“Tớ không sao, đừng khóc nữa.” Trần Cẩn an ủi bạn nhưng không ngờ Hàn
Tinh Tinh lại càng khóc to hơn, lúc nãy ở quán bar cô đã rất sợ rồi, hôm nay Trần Cẩn bởi vì cô bị thương nên cô rất áy náy.

Trần Cẩn
thấy bạn như vậy nhắm mắt hít một hơi, nhịn đau nói: “Cậu đừng nói nữa,
giúp tớ tiết kiệm một chút sức lực thì tớ liền không đau nữa đâu, lúc
nãy cậu không phải rất anh hùng sao, còn dám thay tớ đỡ chai bia nữa cơ
mà. Chỉ là chân bị thương rồi chắc để lại sẹo, sau này mùa hè chắc không thể mặc váy với quần ngắn nữa rồi.” nói đến đây cô liền dừng lại, nhớ
lại lúc nãy ở quán bar cô bị dọa cho ngẩn ngơ, không ngờ Hàn Tinh Tinh
chạy lại muốn đỡ hộ cho cô.

“Không sao đâu, mấy tháng nữa tớ
dẫn cậu đến viện thẩm mĩ để xóa sẹo là có thể mặc váy được mà.” Hàn Tinh Tinh quan sát bắp chân cô rồi nghiêm túc nói.

“Vậy cậu tài trợ cho tớ nha.” Trần Cẩn tức giận đáp lại ngay.

Hàn Tinh Tinh nghe vậy sáng mắt lên, vỗ ngực đảm bảo: “Nhất định rồi.”

Đoạn Cao Thụy nãy giờ đứng một bên nhìn hai cô tranh cãi, liền muốn trêu
chọc nên chế nhạo: “Hai cô càng ngày càng thú vị nha.” nói xong còn xem
thường cười chế nhạo.

Đoạn Cao Thụy không nói thì Trần Cẩn cũng

không không nhớ đến anh ta, hơn nữa anh ta hại cô phải nằm tự kỷ trên
giường bệnh cả tháng.

“Tối qua anh đến quán bar làm gì vậy?” cô nhắm mắt uể oải nhìn Đoạn Cao Thụy tra hỏi.

“Làm nhiệm vụ, còn những chuyện khác tôi không trả lời được. Thật xin
lỗi cô, lần này vì tôi mà cô bị thương, đây là lỗi của tôi, xin lỗi cô.” Đoạn Cao Thụy nghiêm mặt rồi nhìn cô cúi đầu xin lỗi.

“Xin
lỗi thì có ích gì, cảnh sát các anh làm việc như thế sao?”. Hàn Tinh
Tinh không nhịn được liền phản bác, thấy Đoạn Cao Thụy tròn mắt nhìn cô.

Hàn Tinh Tinh cũng không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn lại rồi mắng:
“Anh nhìn cái gì? Nếu không phải vì tên ngựa đực như anh thì Cẩn Cẩn nhà tôi sẽ không bị thương như thế này!”

Ngựa đực, nghe Hàn Tinh Tinh nói Đoạn Cao Thụy như vậy Trần Cẩn liền bật cười.

Đoạn Cao Thụy đen mặt đáp lại: “Tôi nói này, cô đừng có mà lắm miệng nha.”
Nếu bình thường thì anh nhất đinh sẽ phản kích nhưng hôm nay là anh có
lỗi trước cho nên không thể làm gì để mặc cho Hàn Tinh Tinh mắng chửi.

“Tôi lắm miệng thì thế nào chứ, là do anh mà.” Hàn Tinh Tinh lập tức đáp trả.

Trần Cẩn mím môi nín cười nhìn Đoạn Cao Thụy nói: “Được rồi, hai người đừng
cãi nhau nữa, mà tôi có hai yêu cầu với anh, thứ nhất không được nói cho chú tôi biết, tôi không muốn dọa chú và thím tôi sợ. Còn nữa làm phiền
anh đừng nói với Nhung Hâm Lỗi.”

“Chuyện thứ nhất tôi có thể
làm được, chỉ là tôi rất ngạc nhiên sao cô lại không muốn cho Hâm Lỗi
biết.” Đoạn Cao Thụy vừa rồi còn chuẩn bị gọi điện cho Nhung Hâm Lỗi đến thăm

“Tôi bị thương
thì liên quan gì đến anh ấy?” cô tức giận bĩu môi nhìn Đoạn Cao Thụy
nói. Thật ra cô chỉ không muốn cho Nhung Hâm Lỗi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác như thế này của cô, Nhung Hâm Lỗi cũng không có nghĩa vụ phải gác
chuyện của quân đội để đến bệnh viện thăm cô.


Đoạn Cao Thụy nghe
cô nói vậy liền nhăn nhó một lúc rồi mới nói: “Xin lỗi, nếu không phải
bởi vì hôm nay tôi phải thực hiện nhiệm vụ, cũng không muốn kéo hai
người vào chuyện này.” Anh cúi đầu giải thích, vốn chỉ muốn nhờ hai cô
giúp anh che giấu hộ để tránh bị bọn chúng nghi ngờ, về chuyện Trần Cẩn
bị thương là chuyện anh cũng không ngờ đến.

Hàn Tinh Tinh lập tức đáp trả: “Cẩn Cẩn, khi nãy cậu đang băng bó tớ gọi điện thoại cho Tiểu Hoan rồi.”

Trần Cẩn chán nản lắc đầu, nhất định Tiểu Hoan sẽ gián tiếp nói cho Nhung Hâm Lỗi mà.

“Tớ có chọc giận cậu đến cậu sao hả Tinh Tinh?” Trần Cẩn vẻ mặt đau khổ, nhìn Hàn Tinh Tinh bất đắc dĩ nói.

Nhung Hâm Lỗi ở đơn vị đang tiến hành lựa chọn người có khả năng bắn tỉa tốt, buổi trưa mọi người đang nghỉ ngơi, chỉ có một mình anh đang nghiên cứu kế hoạch huấn luyện, thì có người gõ cửa. Anh không ngẩng đầu liền trả
lời: “Mời vào!”

Trì Gia Hựu đẩy cửa bước vào, hướng anh chào theo kiểu quân nhân.

Anh chăm chú nhìn kế hoạch trước mặt, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

“Báo cáo, có 176 người vượt qua 500 chướng ngại vật cố định, còn ở bia tự do thì ít hơn 67 người. Tiếp đến là chuẩn bị huấn luyện ở vùng núi.”

“Tiếp tục.” Anh gật đầu, sau đó nhìn Trì Gia Hựu nói: “Danh sách chỉ
cần 50 người, ai không kiên trì được thì có thể chủ động rút lui, cậu
lập tức đưa bọn họ về doanh trại, đừng làm cho doanh trại chúng ta mất
mặt!.”

Nói xong một lúc thấy Trì Gia Hựu vẫn chưa đi, anh cau mày hỏi: “Sao cậu vẫn chưa ra ngoài?”

“Báo cáo, còn có một việc nữa nhưng không liên quan đến việc huấn luyện.” Trì Gia Hựu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

“Cậu nói nhanh đi!”

“Lúc nãy Tiểu Hoan gọi điện thoại cho tôi nói Trần Cẩn vào bệnh viện.”
Lúc này Nhung Hâm Lỗi ném bút lên bàn trực tiếp đứng lên, khẩn trương

nhìn Trì Gia Hựu hỏi: “Cô ấy có sao không? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thấy phản ứng này của doanh trưởng, Trì Gia Hựu liền đoán được một ít, mím
môi nhìn Nhung Hâm Lỗi nói: “Bắp chân cô ấy bị thủy tinh quẹt phải nên
bị thương thôi, đã được băng bó rồi không có chuyện gì lớn nữa.” Nói
xong nhìn Nhung Hâm Lỗi dò hỏi anh: “Thủ trưởng có muốn đến bệnh viện
thăm cô ấy không?”

“Không đâu, nếu đã không có chuyện gì
chắc cô ấy sẽ chịu đựng được.” Anh lập tức khôi phục lại vẻ mặt, nhặt
bút lên rồi tựa lưng vào ghế, không phải anh không muốn đến thăm cô dù
gì lấy thân phận là anh trai đến thăm cũng không có gì quá đáng nhưng
anh vẫn chưa quên lời nhắc nhở của Trần Hồng Phong.

Cháu đã
không thích Tiểu Cẩn thì đừng có che chở cho nó như vậy nữa, để cho nó
hiểu lầm, Tiểu Cẩn cũng không còn bé nữa. Đừng làm nó thêm khổ
nữa! Những lời này anh vẫn còn nhớ rõ.

Trần Cẩn cảm thấy bây giờ cô mất nhiều hơn được, mới tìm được việc làm liền bị thương luôn. Cô
không muốn để cho chú cô biết tình trạng bây giờ của cô nên chỉ có thể ở ở chung với Hàn Tinh Tinh, Hàn Tinh Tinh mỗi ngày thay cô rửa với thay
băng, Trần Cẩn bị thương nên Hàn Tinh Tinh lại trở thành bảo mẫu của cô
luôn, chăm sóc cô hắng ngày, Đoạn Cao Thụy trước khi đi còn chủ đô.ng
đưa số điện thoại của anh để lại cho hai người, nói có chuyện gì thì
liên lạc cho anh.”

Mới nghỉ ngơi được
bốn ngày cô liền đòi sống đòi chết đi làm, dù sao cô không muốn để lại
ấn tượng xấu cho cấp trên, cho nên phải mang theo vết thương đi làm, Hàn Tinh Tinh không thể làm gì khác là gọi điện thoại cho Đoạn Cao Thụy đưa Trần Cẩn đi làm.

Hàn Tinh Tinh đỡ Trần Cẩn xuống dưới nhà, cô cả đi cả nhảy, tay kia còn chống gậy, vừa xuống đến cổng liền thấy có một
chiếc xe quen thuộc dừng trước cổng trường học, hai chân cô liền dừng
lại không bước đến nữa.

Cô liếc mắt liền nhận ra xe của anh rồi,
nhìn anh bình tĩnh bước từ trên xe xuống, cô sững sờ tại chỗ không bước
được bước nào nữa, hôm nay Đoạn Cao Thụy đưa cô đi làm sao bây giờ lại
biến thành Nhung Hâm Lỗi rồi. Cô bất giác lùi về phía sau mấy bước may
có Hàn Tinh Tinh đỡ một bên.

Nhìn anh từ từ đi lại gần mình.


“Anh đến đây làm gì?” Trần Cẩn ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh hỏi.

“Đoạn Cao Thụy hôm nay có việc bận nên bảo anh đến đón em.” Anh nghiêm mặt
quan sát cô, trên bắp chân vẫn còn đang bị băng lại, lúc trước nghe Cao
Thụy nói chân cô bị thương, bây giờ tay trái còn chống gậy, sợ là vết
thương lại rách ra nữa rồi, nghĩ đến đây sắc mặt anh đen lại rất khó
coi.

“A” cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã bước lên ôm ngang eo cô, không để ý đến ánh mắt của mọi người bế cô cẩn thận đặt lên xe.

Hàn Tinh Tinh lúc này cũng đang há miệng trố mắt nhìn. Sắc mặt Trần Cẩn bây giờ cũng rất quấn tũng, để anh cài dây an toàn cho cô, nhìn anh lấy gậy từ trong tay Hàn Tinh Tinh ném vào ghế sau, rồi đóng cửa xe lại.

“Tinh Tinh, tớ đi đã nha.” cô nhìn về phía bạn vẫy tay chào.

Trên xe Nhung Hâm Lỗi trầm mặt, rồi đóng cửa xe lại nghiêng đầu hỏi cô: “Sao vẫn còn phải cần gậy?”.

“Em sợ đau.” Cô cúi đầu, khó chịu trả lời, nhưng nghe anh nhắc đến gậy của mình sắc mặt lại ảm đạm một chút.

Hôm qua anh nhận được điện thoại của Đoạn Cao Thụy, không ngờ Cao Thụy lại
nhờ anh đón cô đi làm, lúc đầu anh định từ chối nhưng lại bị Đoạn Cao
Thụy nói một câu hời hợt chọc giận: “Dù sao người bị thương cũng không
phải là tôi, tôi ngày mai không rảnh đâu, tôi đem chuyện này giao cho
cậu, đi hay không là tùy cậu nhưng cô ấy nhìn rất bướng bỉnh cũng có thể là mang vết thương đó đi xe buýt cũng nên, cô bé đó chuyện gì cũng có
thể làm được.”

Nghe xong Đoạn Cao Thụy nói thì anh liền quyết định đi đón cô.

Hai người trong xe đều im lăng không nói chuyện, cô nghiêng đầu nhìn gò má
hoàn mĩ của anh, hài lòng mím môi, lát sau cô còn nói: “Ai bảo anh đến
đón em? Anh có biết hôm nay em chẳng muốn gặp anh tí nào, nhìn bộ dạng
của em bây giờ có phải rất ngố không, chân thì quấn băng, tay thì chống
gậy, có phải rất buồn cười không?” càng nói cô càng cúi đầu thấp, gần
như không muốn nói tiếp.

Thấy anh không trả lời mà vẫn chăm chú
lái cô, cũng không muốn nói chuyện với cô, Trần Cẩn tức giận nhìn ra
ngoài cửa sổ không để ý đến anh nữa, đên khi gặp đèn đỏ anh mới dừng
lại.

“Làm sao em đem mình thành như thế này? Có đau lắm
không?” anh cúi đầu nhìn chân cô ân cần hỏi han, giọng nói của anh bây
giờ rất dịu dàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận