Vượt Lên Hàng Đầu

- Nào, anh nói gì đây?

- Rất ấn tượng, Kate ạ. Lý do nào em lại từ chối lời đề nghị? – Raymond hỏi và rất ngạc nhiên khi thấy cô đang đợi ở nhà.

- Em không có một lý do nào cả.

- Thế họ thấy điều đó như thế nào?

- Có vẻ như anh không hiểu đấy. Em đã nhận lời mời của họ.

Raymond bỏ kính ra và cố hiểu điều Kate nói trong khi đứng tựa lưng vào lò sưởi.

Kate tiếp tục: "Em đã nhận, anh yêu ạ".

- Bởi vì lời đề nghị quá hấp dẫn?

- Không, anh là người ngốc nghếch. Không có điều gì để làm với lời đề nghị như thế này, nhưng nó cho em cơ hội để có thể làm cho cuộc sống của em ngừng trôi dạt. Có thể anh không nhận thấy đó là do "vì anh".

- "Vì anh" mà em sẽ rời London về New York.

- Làm việc ở New York và bắt đầu có một cuộc sống đáng kính trọng. Raymond, anh có nhận thấy rằng đã năm năm trôi qua?

- Anh biết thời gian dài bao nhiêu và bao nhiêu lần anh đã hỏi cưới em.

- Cả hai chúng ta đều biết rằng đó không phải là câu trả lời, không thể vứt bỏ Joyce sang bên một cách dễ dàng như thế. Và điều đó có thể kết thúc ngay cả bằng một nguyên nhân đơn giản là sự thất bại trong sự nghiệp của anh.

- Thời gian qua đi, chúng ta sẽ có thể vượt qua được vấn đề này - Raymond kết thúc.

- Điều này nghe có vẻ tuyệt vời cho tới khi Đảng sẽ thắng lợi trong cuộc bầu tiếp theo và những người trình độ dưới anh sẽ đề nghị những cơ hội để làm sắc bén những chính sách tương lai.

- Anh không thể làm được gì để thay đổi quyết định của em sao?

- Không làm gì được cả, anh thân yêu ạ. Em đã đưa đơn xin từ chức cho Charles và sẽ bắt đầu công việc mới ở ngân hàng Hoá chất trong vòng một tháng nữa.

- Chỉ còn có bốn tuần nữa, - Raymond nói.

- Vâng, bốn tuần nữa. Em đã không nói với anh cho tới khi em đã có những mối quan hệ gay gắt, đã xin từ chức và đã có thể tin chắc rằng anh không có thể nói để em không làm việc đó nữa.

- Em có biết anh yêu em nhường nào không?

- Em tin là đủ để em có thể ra đi trước khi quá muộn.

Charles không chấp nhận lời mời một cách bình thường. Sau đó anh nhận thấy những buổi Cocktail chẳng có gì ngoài việc chứa toàn đồ ăn, không khi nào có thể gọi là uống một cách thật sự và hiếm khi anh có thể hứng thú với những câu chuyện tầm phào. Nhưng khi anh nhìn lên mặt lò sưởi và thấy giấy mời cùa ngài Ngoại trưởng Carrington, anh cảm thấy đó là sự ngắt quãng thú vị của những điều thường ngày mà anh đã rơi vào kể từ khi Fiona đã bỏ đi. Anh cũng thích thú khi phát hiện nhiều hơn về những cuộc cãi vã ầm ĩ được đồn đại về sự cắt giảm những chi phí tiêu dùng trong Nội các. Charles thắt lại cà vạt trước gương, lôi chiếc ô ra và rời quảng trường Eaton tới quảng trường Ovington.

Anh và Fiona đã rời nhau gần hai năm. Charles cũng nghe từ nhiều nguồn tin rằng vợ anh đã dọn tới sống lâu dài ở nhà Daglish không kể tới sự không muốn hợp tác trong cuộc ly dị của anh. Anh vẫn im một cách thầm lặng đối với cuộc sống mới của vợ ngoại trừ một hoặc hai tin đồn được anh tung ra một cách chọn lọc vào tai những người hay ngồi lê đôi mách mà anh đã chọn kỹ. Bằng cách này anh đã tự đưa được mình ra một cách có cảm tình với bốn phương trong khi vẫn là một người chồng cao thượng và chung thuỷ.

Phần lớn thời gian rảnh rỗi của mình, Charles ở Nghị viện và bản diễn văn gần nhất của anh về ngân quỹ quốc gia đã được cả Nghị viện và giới báo chí chấp nhận. Trong giai đoạn chuyển dự luật tài chính để xem xét, anh tự cho phép mình gánh vác nhiều trách nhiệm nặng nề của đảng Dân chủ. Clive Reynolds đã phải chỉ ra cho anh những sự trái ngược trong một vài điều khoản của dự luật mà Charles đã chuyển chúng cho ngài Quan Chưởng ấn và đã được cảm ơn. Sau đó Charles lại nhận được yêu cầu phải đưa chính phủ ra khỏi những sự rắc rối không cần thiết. Cùng thời gian này anh tự tách mình ra khỏi "Sự ôn hoà" khi Thủ tướng ưu tiên hơn với những người đồng sự ủng hộ một cách không dè dặt chính sách tiền tệ của bà. Nếu như anh có thể giữ cho công việc của mình có kết quả, anh tin chắc rằng mình sẽ xuất sắc trong cuộc cải tổ đầu tiên này.

Bằng cách dùng thời gian buổi sáng làm việc ở ngân hàng và buổi chiều ở Nghị viện Charles cố gắng để kết hợp cả hai công việc với một sự cản trở nhau nhỏ nhất trong cuộc sống hầu như không còn gì là riêng tư cho mình.

Anh đến cửa nhà nghị sĩ Carrington khoảng sau sáu giờ bốn mươi nhăm phút. Người hầu mở cửa và anh đi thẳng vào phòng khách đã có đủ khoảng năm mươi người khách. Anh được mời rượu wishky chính mác trước khi nhập vào nhóm các đồng nghiệp của Thượng và Hạ viện. Anh đã nhìn thấy cô lần đầu qua chiếc đầu hói của Alec Pimpkin.

- Cô ấy là ai thế? – Charles hỏi và không cho rằng Pimpkin biết.

- Amanda Wallace – Pimpkin nói và nhìn qua vai anh – Tôi có thể nói với anh một hoặc hai điều…

Nhưng Charles đã rời khỏi người đồng nghiệp ở giữa chừng câu nói. Nét quyến rũ đầy nữ tính của cô được chứng thực bằng việc suốt buổi tối đó cô được bao quanh bằng những người đàn ông ân cần chu đáo, giống như những con thiêu thân trước ngọn nến. Và nếu Charles không phải là một trong những người đàn ông cao nhất phòng, anh đã không khi nào có thể nhìn thấy những ngọn lửa đó.

Phải mất tới mười phút anh mới tới được bên cô, Julian Risadale, một người bạn đồng nghiệp đã giới thiệu hai người với nhau và cũng ngay lập tức, anh ta đã bị vợ dẫn ngay đi khỏi. Charles còn lại một mình và ngắm nhìn người phụ nữ đẹp trong bất cứ thứ gì, từ chiếc váy choàng cho tới trong chiếc khắn tắm. Thân hình mảnh dẻ được bao phủ trong chiếc váy tơ tằm trắng, mái tóc sáng màu vừa chạm tới đôi vai để trần. Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh mới lại cảm thấy khó bắt đầu câu chuyện đến vậy.

- Tôi nghĩ rằng cô vừa nhận được lời mời ăn tối nay? – Charles hỏi trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi những kẻ ham muốn khác chưa kịp tới gần cô.

- Không, tôi chưa… cô trả lời và mỉm cười khích lệ.. Anh đã được cô đồng ý gặp tại nhà hàng Walton trong một giờ tới. Charles bắt đầu đi xung quanh phòng một cách có nghĩa vụ, nhưng rất nhanh chóng anh nhận thấy cặp mắt mình lại rơi vào cô. Mỗi khi cô mỉm cười, anh nhận thấy mình đang mỉm cười đáp lại, nhưng Amanda không nhận thấy vì cô luôn luôn có một người nào đó ở cạnh để tán tỉnh. Nhưng một tiếng sau, khi anh cười trực tiếp trước cô, lần này anh đã chiến thắng, cô đã nhận thấy.

Charles ngồi một mình tại chiếc bàn ở góc trong nhà hàng Walton chờ tới một tiếng. Anh đã công nhận sự thất bại của mình và chuẩn bị đứng dậy ra về thì cô được đưa tới bàn. Nỗi bực dọc tăng dần trong thời gian chờ đợi đã bị lãng quên ngay khi cô mỉm cười cất tiếng chào: "Hello, Chalie".

Anh không ngạc nhiên khi được biết người bạn thon thả, trang nhã của mình kiếm sống bằng nghề làm người mẫu. Theo như anh được biết về cô, cô có thể nhận quảng cáo bất cứ gì, từ thuốc đánh răng cho tới những chiếc tất. Những lọn tóc quăn và cặp mắt xanh của cô đã quyến rũ anh tới mức anh khó có thể nhận thấy câu chuyện của cô chỉ như những chuyện nhặt nhãnh tầm phào.

- Chúng ta có thể uống cà phê tại nhà tôi? – Charles hỏi cô sau bữa ăn chậm rãi. Cô gật đầu ưng thuận và Charles đã thanh toán hoá đơn, không để ý tới phần phụ như việc anh thường hay làm.

Anh sung sướng và có hơi chút ngạc nhiên khi trên đường về quảng trường Eaton cô đã đặt đầu lên vai anh trong xe. Khi họ về được tới Eaton, phần lớn son trên môi của Amanda đã bị chùi mất. Người lái xe cảm ơn Charles vì món tiền boa và anh ta không thể không thêm vào: "Chúc ngài may mắn".

Charles không cần phải tốn thời gian để pha cà phê. Sáng sớm khi tỉnh dậy, anh ngạc nhiên khi thấy cô còn quyến rũ hơn, và lần đầu tiên trong thời gian dài anh không còn nhớ tới chương trình "Ngày hôm qua ở Nghị viện".

Elizabeth chăm chú nghe người ở nhóm hành động đặc biệt giải thích những thiết bị bảo vệ làm việc như thế nào. Cô cố làm cho Peter và Lucy tập trung vào việc không ấn những nút đỏ có hầu như trong tất cả các phòng vì có thể sẽ gọi ngay cảnh sát tới. Người thợ điện đã mắc hết từng phòng ở phố Beaufort và bây giờ anh cũng sắp kết thúc công việc ở đây tại ngôi nhà này.

Tại phố Beaufort luôn có một người cảnh sát đứng gác cả đêm lẫn ngày trước cửa nhà. Còn ở Pucklebridge, vài ngôi nhà ở vị trí cách lập, họ phải trang trí bằng những ngọn đèn xung quanh để có thể bật sang ngay vào bất kỳ thời điểm nào.

- Quả là một sự bất tiện quái quỉ - Archie Millburn kêu ca trong bữa tối, ông đã bị đội tuần an ninh kiểm soát trước khi có thể bắt tay với chủ nhà.

- Sự bất tiện nhất là phải dè dặt thận trọng. – Elizabeth nói - tuần trước, khi Peter ném bóng cricket vỡ cửa sổ và chúng tôi bị chiếu sáng rực rỡ như một cây thông Noel.

- Thế các bạn có một sự riêng tư nào không? Archie hỏi.

- Chỉ khi chúng tôi trên giường. Ngay cả khi anh tỉnh dậy, anh cũng thấy mình đã bị đốt trụi, anh thở dài.

Một buổi sáng, khi Simon đến nơi làm việc bao giờ anh cũng có hai cảnh sát đi kèm, một chiếc xe đi trước và một chiếc đi sau hộ tống. Anh luôn nghĩ rằng chỉ có hai con đường từ phố Beaufort dẫn tới Westminton. Nhưng với hai mươi mốt ngày đầu làm Quốc vụ khanh, anh chưa bao giờ đi một đường tới hai lần. Nếu có khi nào anh cần phải bay tới Bellfast, anh không khi nào thông báo giờ bay hoặc anh có thể bay từ sân bay nào. Khi sự bất tiện làm cho Elizabeth phát điên lên, sự căng thẳng có một hiệu ứng ngược tới Simon. Ngược lại mọi điều, đây là lần đầu tiên anh không cảm thấy sự cần thiết phải giải thích tại sao anh lại chọn cho mình trở thành một chính trị gia với ai trừ Lucy.

- Tại sao miền Bắc và miền Nam không thể là bạn của nhau? – Cô bé hỏi bố.

- Bởi vì phần lớn người dân ở miền Nam là những người theo đạo Thiên chúa giáo, trong khi ở miền Bắc tất cả họ hầu như là những người theo đạo Tin lành.

- Và điều này ngăn không cho họ yêu mến lẫn nhau? – Lucy nói không tin.

- Đúng vậy, bởi vì những người Tin lành ở miền bắc sợ rằng nếu họ tách khỏi Anh như yêu cầu của người Thiên chúa giáo và trở thành một phần của Liên hiệp Ireland họ có thể mất mọi quyền lợi, và những người Thiên chúa giáo sẽ kiểm soát họ.

- Con nghĩ bố đã nói với con là người Cơ đốc tin rằng trong con mắt của Chúa, mọi người đều bình đẳng như nhau?

Simon không trả lời.

Từng bước một, anh làm việc để cố gắng đưa những người Tin Lành và Thiên chúa giáo xích lại gần nhau. Simon tin rằng với thời gian, sẽ không còn sự chia cách nếu như anh có thể tìm thấy những cánh tay từ hai phía của những người có thiện chí.

Trong tất cả các cuộc họp ở Bắc Ireland, cả hai phái đều đối xử với anh với một sự kính trọng và - từng cá nhân - với sự thiện cảm. Ngay cả người phát ngôn của phe Đối lập tại Westminton đã nhận xét một cách công khai rằng Simon Kerslake đã trở thành sự chọn lọc sáng chói của "một Chính phủ nguy hiểm và bạc bẽo".

- Đây là lần thứ ba trong năm năm - Bác sĩ nói cố không để lộ sự không tán thành.

- Tôi có thể đăng ký trước ở bệnh viện như trước chứ? – Amanda hỏi.

- Vâng, tôi nghĩ là được, bác sĩ trả lời - không có khả năng cha của đứa trẻ muốn có nó à?

- Tôi không chắc chắc được ai là cha của nó. – Amanda trả lời và lần đầu tiên cô cảm thấy xấu hổ.

Bác sĩ không có câu nào khác ngoài cách trả lời:’ Tôi cho rằng cô đã mang thai được sáu tuần, nhưng cũng có thể nhiều nhất là mười tuần".

- Sự kết thúc của một việc và sự bắt đầu của một việc mới. – Amanda nói trong hơi thở.

Bác sĩ nhìn vào tập bệnh án cá nhân: "Cô không muốn sinh đứa trẻ và tự nuôi dạy nó à?"

- Lạy Chúa, không. Tôi sống như một người mẫu, không phải là như người mẹ - Amanda trả lời.

- Vậy thì cứ như thế, - bác sĩ chấp nhận và đóng bệnh án lại- tôi sẽ làm tất cả như … - cô tránh không nói từ: như thường lệ - tất cả mọi điều cần thiết. Có lẽ cô nên gọi điện cho tôi trong tuần hơn là phải đến đây lần nữa.

Amanda đồng ý và cô nói: "Bác sĩ có thể cho tôi biết có bệnh viện nào sẽ phải trả tiền vào thời gian này không? Tôi tin rằng nó cũng sẽ bị ảnh hưởng của sự lạm phát như phần còn lại của chúng tôi".

Bác sĩ cố giữ mình để chỉ lối cho Amanda. Khi Amanda vừa ra khỏi, bác sĩ cầm tập bệnh án cá nhân và bước vào phòng lật nhanh qua vần S, T, U cho đến khi cô tìm thấy đúng chỗ của Wallace. Cô dừng lại và tự hỏi không hiểu nếu có con liệu sẽ có sự thay đổi toàn bộ cách sống của bệnh nhân không.

Peter và Lucy đã hoàn toàn thay đổi toàn bộ cuộc sống của cô nhiều hơn cả những điều mà cô dự đoán.

Raymond lái xe đưa Kate tới Heathrow. Anh mặc chiếc áo sơ mi hồng mà cô chọn mua cho anh, cô thì đeo chiếc dây mà anh đã tặng cô. Anh có rất nhiều điều phải nói với cô trên đường tới sân bay, nhưng khó mà nói hết được. Bốn tuần trôi qua như một tia chớp. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy vui sướng vì ở phe Đối lập.

- Mọi điều sẽ tốt đẹp thôi, Red à, anh đừng phiền lòng như vậy. Chúng ta sẽ gặp lại nhau bất cứ khi nào anh tới New York.

- Anh chỉ đến Mỹ có mỗi một lần trong cuộc đời mình. - Anh nói còn cô cố gắng để mỉm cười.

Khi cô kiểm tra hành l ý của mình ở cửa kiểm soát, quá trình đó kéo dài vô tận và cô đành phải ngồi xuống. " Chuyến bay BA 107. Cửa số 14, sẽ lấy hành khách lên trong 10 phút". Chuyến bay đó là của cô.

- Cám ơn anh, cô nói và rời khỏi Raymond đang ngồi ở tận cuối chiếc ghế hình ống đã đông người. Anh đã mua hai cốc cà phê trong khi đi kiểm tra vé. Cả hai người hầu như đã lạnh cóng. Họ ngồi tay trong tay như những đứa trẻ đã được gặp nhau trong kỳ nghỉ hè và đã đến lúc chúng phải rời nhau về trường của mình.

- Hãy hứa với em rằng anh không đeo kính lên vào lúc em đi.

- Anh có thể hứa với em điều đó, Raymond nói và chạm tay vào gọng kính.

- Em còn bao điều cần phải nói với anh, - cô tiếp tục.

Raymond quay lại nhìn cô "Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị của một nhà băng không thể khóc được". Anh nói và gạt những giọt nước mắt trên má cô. "Khách hàng họ sẽ cho em là người mềm yếu".

- Ngài Thủ tướng tương lai cũng cần làm như vậy. - Cô đáp - Tất cả điều em muốn nói với anh là nếu như anh thấy … cô bắt đầu ….

- Hello ông Gould.

Cả hai đều quay lại nhìn vào một nụ cười lan rộng trên khuôn mặt của một người có màu da chứng tỏ anh ta vừa ở nơi đầy ánh nắng mặt trời quay về.

- Tôi là Bert Cox, - người lạ tự giới thiệu và đưa tay ra bắt - tôi cho rằng anh không nhớ tôi. Raymond buộc rời khỏi Kate và đi tới bắt tay Bert Cox.

- Chúng ta đã cùng học ở trường tiểu học Leeds. Red à, với anh, đã là hàng triệu năm ánh sáng đã qua. Anh đã tiến xa nhiều từ thuở đó.

"Làm sao rũ bỏ anh ta?" Raymond buồn rầu tự hỏi.

- Đây là bà xã, - Bert tiếp tục nghi thức và giơ tay chỉ vào một người phụ nữ mặc chiếc váy hoa đứng bên cạnh. Cô ta chỉ mỉm cười mà không nói gì. "Cô ấy ở trong cùng một ban với Joyce, phải không, em yêu?’ Anh hỏi và không đợi vợ trả lời.

- Đây là lần cuối cùng mời lên chuyến bay BA 107, hiện đang đón khách tại cửa số 14.

-Chúng tôi luôn luôn bầu cho anh, tất nhiên là vậy, - Bert tiếp tục và anh chỉ vào người phụ nữ mặc chiếc váy hoa - bà xã cho rằng anh sẽ là Thủ tướng. Tôi thì luôn nói…

- Tôi phải đi thôi, ông Gould – Kate nói – hoặc tôi sẽ nhỡ mất chuyến bay của mình.

- Xin thứ lỗi cho tôi một phút, ông Bert – Raymond đề nghị.

- Rất vui lòng. Tôi sẽ đợi, tôi ít có cơ hội được gặp nghị sĩ của mình.

Raymond cùng đi với Kate ra cửa soát vé: "Anh rất xin lỗi em, anh sợ rằng tất cả bọn họ ở Leeds đều như vậy, họ có một trái tim vàng nhưng lại nói không ngừng. Em đang định nói với anh điều gì vậy?".

- Chỉ có một điều là em rất hạnh phúc khi sống ở Leeds, dù nơi đó có lạnh như thế nào. Em không khi nào ghen tỵ với ai trong cuộc đời mình, nhưng em đã ghen tỵ với Joyce, - Cô hôn dịu dàng lên má anh và bước tới thanh chắn bảo vệ trước khi anh có th ể trả lời. Cô không hề ngoái lại.

- Cô không sao chứ, thưa cô, người nhân viên hàng không hỏi khi cô đi qua cửa.

- Tôi không sao cả, Kate nói và bật khóc. Cô chậm rãi bước qua cổng số 14, lòng vui sướng vì anh, lần đầu tiên đã mặc chiếc áo sơ mi hồng. Cô cũng băn khoăn liệu anh đã đọc mẩu giấy cô viết để trong túi ngực chưa. Nếu như anh lại hỏi cô thêm một lần nữa.

Raymond đứng lại một mình rồi quay đi một cách không hồn tới lối ra.

- Một cô gái Mỹ, tôi có thể đoán vậy, - Ông Bert đã bắt kịp lại anh, - Tôi có thể đoán giọng nói tốt.

- Đúng vậy, Raymond nói mà đầu óc vẫn còn ở tận đâu.

- Bạn ông à? Bert hỏi.

- Người bạn tốt nhất của tôi – Raymond trả lời.

Charles cảm thấy dễ chịu được quay về nhà sau cuộc tranh luận. Anh đã thu hút được sự tán dương từ hai phía của đảng đối với bài phát biểu cuối cùng của anh, và ông trưởng ban tổ chức đã làm rõ những cố gắng của Charles cho dự thảo tài chính đã không bị bỏ qua.

Khi lái xe tới quảng trường Eaton, anh hạ cửa sổ xe xuống để cho khói thuốc lá bay ra và những luồng không khí mát mẻ tràn vào. Anh mỉm cười thoải mái với ý nghĩ rằng Amanda đang ngồi đợi anh. Đó là hai tháng tuyệt vời. Vào tuổi 48, anh lại được hưởng những mối quan hệ mà anh chưa khi nào mơ tới trong tưởng tượng. Mỗi ngày qua đi, anh lại đợi sự nhàm chán của mối si mê, nhưng ngược lại nó càng trở nên nồng nàn hơn. Ngay cả những điều nhắc nhở của ngày hôm sau lại còn tốt hơn bất cứ điều gì anh có thể chờ đợi trong quá khứ.

Khi mà bức Holbein quay trở lại trên bức tường phòng ăn của anh, anh sẽ đồng ý về các thủ tục pháp lý cho sự ly hôn với Fiona. Sau đó anh đã vạch ra kế hoạch để nói với Amanda về tương lai của họ. Anh đỗ xe lại và lấy chiếc chìa khóa cửa bên ngoài ra, nhưng cô đã hầu như mở sẵn cửa và vòng tay ôm lấy anh.

- Hãy đi thẳng lên giường đi anh, em đang có tâm trạng. – Cô nói đơn giản.

Charles sẽ thấy sốc khi thấy sự biểu lộ tình cảm của Fiona như vậy một lần trong cuộc sống vợ chồng của họ. Cô hầu như nằm khỏa thân trên giường trước khi Charles có thể kịp cởi chiếc áo khoác ra. Sau khi họ yêu nhau và cô nằm gọn trong cánh tay anh, Amanda nói với anh rằng cô cần phải đi xa vài ngày.

- Nhưng tại sao? - Charles bối rối hỏi cô.

- Em đã có mang - cô nói thẳng vấn đề - Em không thể luôn luôn tới bệnh viện. Anh đừng buồn, em sẽ không sao đâu.

- Nhưng tại sao chúng ta lại không thể có con nhỉ? – Charles vui mừng nhìn vào đôi mắt xanh của cô và nói - Anh luôn muốn một đứa con trai.

- Đừng ngốc như vậy, anh Charlie. Điều này đối với em sẽ phải vài năm tới.

- Nhưng nếu chúng ta cưới nhau?

- Anh vẫn đang có gia đình, ngoài ra em mới chỉ hai mươi sáu tuổi.

- Anh không thể ly hôn ngay và cuộc sống với anh cũng không quá tồi tệ, phải vậy không?

- Tất nhiên là không tồi, anh Charlie, anh là người đàn ông đầu tiên mà em thực sự quan tâm từ trước tới nay.

Charles cười hạnh phúc "Vậy em sẽ nghĩ về ý tưởng này chứ?".

Amanda băn khoăn nhìn vào mắt Chalie "Nếu có con, em tin rằng nó sẽ có cặp mắt xanh giống như anh".

- Em sẽ lấy anh chứ? - Anh hỏi cô.

- Em sẽ nghĩ đến điều này. Trong mọi trường hợp, anh vẫn có thể thay đổi lời đề nghị vào sáng mai.

Mười ngày đã qua mà Elizabeth vẫn không nhận được điện thoại của cô Wallace, và cô quyết định phải gọi điện tới. Elizabeth lục tìm hồ sơ bệnh án của cô và tìm thấy số điện thoại mới nhất của Amanda Wallace để lại. Cô quay số và phải đợi một chút khi nhận được câu trả lời: "9712, Charles Hampton đang nghe" - Một sự im lặng kéo dài "Ai ở đầu dây vậy?".

Elizabeth không thể trả lời. Cô đặt phôn xuống và thấy toàn thân lạnh toát. Cô gập bệnh án của Amanda Wallace lại và đặt nó trở về tủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui