Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Tác giả: Wind

Từ sáng sớm hôm sau Thái Thu đã rời khỏi nhà để đến công ty. Thật sự là lúc này cô không biết bản thân phải làm thế nào để đối mặt với Ruki, cũng không đủ can đảm để thực hiện chuyện đó. Hơn nữa, ngày hôm qua anh sốc như vậy, chắc chắn bây giờ vẫn chưa muốn gặp cô, có khi còn chưa thể chấp nhận được việc người mà anh luôn đinh ninh là người con gái anh yêu thương hơn mười năm qua bỗng chốc lại trở thành một người khác. Cô nghĩ tạm thời hai người không nên gặp mặt thì tốt hơn.

Khóe môi khẽ vẽ nên một nụ cười đầy chua xót. Mới hôm qua hai người còn thân mật như vậy mà giờ đã thành cái dạng này. Nhưng cô cũng biết, việc cô không phải là Thái Thu của trước kia, Ruki sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra, chi bằng cô tự khai ra có lẽ tội sẽ nhẹ hơn.

Huống chi, cô không phải là chưa kiến thức qua tình cảm của Ruki giành cho nguyên chủ. Anh còn có thể bất chấp tính mạng mà đi trả thù cho cô ấy…

“ Tiểu Thu”.

Chất giọng dịu dàng nam tính truyền từ tai phải đến đã đánh tỉnh Thu khỏi dòng suy nghĩ. Giọng nói này có chút quen thuộc nha.

Gạt bỏ những suy nghĩ phức tạp trong đầu, cô nhanh chóng tự điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân cho thật thích hợp rồi mới đưa mắt nhìn xem người mới gọi mình là ai. Không nhiều người gọi cô bằng cái tên “ tiểu Thu” hâm đơ này bởi vì ngoài Quân Lâm Ngạo và Trần Cảnh Hạo ra, cũng không có ai đi gọi cô như vậy. “ Tiểu Thu”, “tiểu Thu”, “tiểu Thu…”, nghe khó chịu muốn chết!

Suy đi tính lại, cô không nghĩ đây là giọng của Quân Lâm Ngạo. Tên kia nói chuyện với cô toàn dùng cái giọng điệu ngả ngớn nghe phát buồn nôn. Hắn làm gì có chất giọng trầm ấm như vậy chứ. Nghĩ như vậy, rất nhanh cô liền tìm ra được chủ nhân của âm thanh hồi nãy.

Cô đoán không sai được mà! Người vừa gọi cô đúng là Trần Cảnh Hạo.

Ách! Mới sáng sớm mà hắn đến nhà cô làm gì?

Sự tò mò trực tiếp áp chế sự bức xúc của Thái Thu về cách gọi tên mình của Trần Cảnh Hạo. Đồng thời, nhận thấy Cảnh Hạo gọi mình lâu như vậy rồi mà cô chưa đáp lại, nghe có vẻ có chút thất lễ, giống như là đang khinh thường việc nói chuyện với anh vậy.

“ Bác sĩ Trần, sao anh lại ở đây?”

“ Tại sao tôi lại không thể ở đây?”

Nghe thấy câu hỏi của cô, Trần Cảnh Hạo không trả lời ngay mà đặt câu hỏi ngược lại. Trên trán cô chảy xuống vài vạch đen. Tuy nhiên, cô nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc của bản thân, tự an ủi rằng có lẽ tên này có công việc cần giải quyết ở gần đây chứ tuyệt đối không phải tới tìm cô. Nghĩ vậy, Thu nở một nụ cười thật chuẩn mực nhưng cũng có vài phần khách sáo, trả lời câu hỏi của Trần Cảnh Hạo.

“ Không có gì. Tôi chỉ tò mò một chút, thất lẽ rồi. Thật xin lỗi. Đúng rồi, giờ tôi phải đi làm, tôi đi trước nhé”.

Nhìn nụ cười có phần xa cách của cô, Trần Cảnh Hạo cảm thấy vô cùng bực bội. Lại là thái độ này. Hơn một tháng qua, xa cách, lạnh nhạt chính là thái độ mà cô dùng khi giao tiếp với anh. Nhìn nụ cười nhợt nhạt của cô, anh có một loại xúc động muốn xé nát cái mặt nạ tươi cười gượng ép đó. Cô như vậy khiến anh không tài nào hiểu nổi trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì, rất khó nắm bắt.

“ Trịnh Thái Thu, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao giờ còn gọi là bác sĩ Trần hả? Nói em như trước kêu tôi là Hạo, việc này khó lắm sao hả?”

Thấy Thu đã xoay người rời khỏi, Trần Cảnh Hạo vội giữ tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi nhả ra vài từ, giọng nói mang theo sự bất mãn rất lớn của anh. Cô gái chết tiệt này dám bỏ ngoài tai lời của anh hết lần này tới lần khác.

“ Tôi với anh không tính là thân thiết cho nên, tôi vẫn sẽ gọi anh là bác sĩ Trần. Còn nữa, mong anh đừng gọi tôi là tiểu Thu nữa. Chúng ta cũng không thân đến mức đó”.

Cô thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng đáp trả. Đồng thời, cánh tay cũng vung lên nhằm thoát khỏi ma chảo của anh. Nói xong, không đợi đến câu nói tiếp theo của Trần Cảnh Hạo, cô trực tiếp xoay người, định đi tới trạm xe buýt để tới công ty. Dù gì thì cô cũng chỉ làm một nhân viên bình thường, lái siêu xe đi làm cũng không thích hợp lắm, còn có cảm giác giống như muốn khoe của vậy. Hơn nữa, giá xăng hiện giờ cũng không rẻ nha, cô cũng lười lái xe nữa. Cô còn tốt bụng mà lo lắng môi trường sẽ bị ô nhiễm hơn khi trên đường nhiều thêm một chiếc ô tô a~ Hồi cô học lớp 9, trong sách Tiếng Anh có viết là sử dụng phương tiện giao thông công cộng cũng có thể bảo vệ môi trường đó. Cô đây là một công dân lương thiện, còn có ý thức bảo vệ môi trường rất cao, đi xe buýt cũng tiện lợi nhiều lắm. Bởi vậy, cô liền hàng ngày bắt xe buýt mà đi làm thôi.

Người có ý định rời đi là cô nhưng cô có đi được hay không là do Trần Cảnh Hạo quyết định. Anh khỏe hơn cô, giữ cô lại hoàn toàn là một việc nằm trong khả năng của anh.


“ Em dám bỏ đi?”

Trần Cảnh Hạo trừng mắt nhìn cô nàng cứng đầu đang bị anh giữ lại. Còn dám chọc giận anh? Có cá tính!

Nếu Thu biết được cách cô phản kháng Trần Cảnh Hạo trong mắt anh là hành động thể hiện cá tính, chắc cô sẽ tức chết. Thần kinh của tên này chắc chắn có vấn đề rồi.

“ Tôi sắp chậm chuyến xe rồi, anh bỏ tay ra”.

Thu kiên nhẫn nói rõ từng từ. Nếu không phải sợ muộn giờ lên xe, chắc chắn cô sẽ bắt chấp tất cả mà lao vào “ chiến” với tên hồ ly da mặt siêu dày này!

“ Muộn cũng không sao, tôi đưa em đi”.

Cảnh Hạo rất biết nắm giữ cơ hội, nghe cô nói vậy liền cười tươi rói mà đáp lại, bộ dạng này trong mắt cô chính là cực kì đáng ăn đòn! TMD! Tên này còn biết xấu hổ là gì sao!?

Thu rất tự hào mà thành thực thừa nhận cô là một công dân tốt và cực kì văn minh, rất hiếm khi phải văng tục chửi bậy nhưng mà với “ mặt mo” Trần Cảnh Hạo, cô đây hết chịu nổi rồi. Nhìn bản mặt của tên đàn ông siêu đáng ghét trước mặt mình, Thu lại không nhịn được mà chửi thầm.

Mẹ nó! Cái gì mà dịu dàng, ôn nhu? Cái gì mà thân sĩ, hòa nhã? Nghe thật con mẹ nó buồn nôn! Còn mất công hắn đóng vai đó chân thật như vậy. Tên đàn ông này rõ ràng là lưu manh giả danh trí thức! Đáng tiếc cho mọi người đều bị hắn lừa phỉnh hết rồi!

Trong khi Thái Thu đang tận lực lôi cả mười tám đời nhà Cảnh Hạo ra để “ ân cần hỏi thăm”, một giọng nói nam tính lại vang lên.

“ Bác sĩ Trần, để anh phải đưa cô ấy tới công ty là làm phiền anh rồi. Hơn nữa, công việc của anh nhiều như vậy, việc đưa Thu đi làm vẫn nên để tôi thì tốt hơn”.

Hàn Lâm nhàn nhã đi tới bên cạnh Thu, hiển nhiên người mới lên tiếng là anh.

Thái Thu nghi hoặc nhìn người đàn ông mới xuất hiện. Cô có quen người này sao?

Ừm… Nhìn mặt đúng là có chút quen thuộc. Vài giây sau, một cái tên liền hiện ra trong đầu cô.

“ Hàn Lâm?”

Suy nghĩ đi kèm với lời nói, cô trực tiếp vứt tâm trạng không vui sang một xó tiện thể quăng luôn Trần Cảnh Hạo đến tận chân trời, tập chung vào việc giải quyết sự thắc mắc của bản thân. Trước đây bạn bè vẫn hay nói trí nhớ cô rất tốt, bọn nó còn lấy đó làm điều để ngưỡng mộ cô nha. Người mới gặp qua một lần cô cũng có thể nhớ mang máng gương mặt của họ với điều kiện tiên quyết là cô có gặp lại người kia. Bởi vậy nên giờ cô đã trực tiếp nhìn thấy mặt người ta thì đương nhiên có thể nhớ người đàn ông này là ai. Hơn nữa, trước đây cô còn muốn nhớ kĩ mặt hắn để giúp cho việc tránh mặt nam chính được thuận lợi đâu.

Nhưng mà, cô còn chưa tìm tới anh, anh lại đến gặp cô làm gì? Còn nói đưa cô đi làm.

Đùa! Cô tránh mấy người này không kịp thì sao lại có thể đồng ý đi cùng xe với một trong hai người này chứ? Muốn một trong hai người này đưa cô tới công ty? Ngu mới đồng ý!

Tạm thời không nhắc đến “ ân oán kiếp trước” của mấy người bọn họ, chỉ cần một trong hai người này xuất hiện tại công ty, nhất định cô sẽ không được yên với mấy bà chị đồng nghiệp quá đỗi nhiệt tình kia. Cô vẫn còn nhớ rõ bọn họ tích cực giới thiệu bạn trai cho cô như thế nào đâu! Nhớ lại cũng vẫn thấy rùng mình. Quá đáng sợ!

“ Cảm ơn ý tốt của hai vị. Tôi nghĩ chắc hẳn hai người đang rất bận nên không cần nhọc công đưa đón tôi đâu. Nếu hôm nay muộn xe tôi có thể tự lái xe đến nơi làm việc, không có sao cả. Tôi sắp muộn giờ rồi nên xin phép đi trước”.


Tuy Thu đã đưa ra những lí do rất hợp tình hợp lí nhưng mà, hai người đàn ông ở đây đều đã biết rõ thời gian làm việc của cô, cô có thể lừa bọn họ sao? Hiện tại mới có hơn sáu giờ một chút mà đúng bảy giờ cô mới bắt đầu làm việc. Còn nói sắp muộn? Cô lừa quỷ a!

Thái Thu đáng thương không hề hay biết lời nói dối của cô đã bị hai người này biết được nên cô vẫn cười đến xuân phong đắc ý, tao nhã nhấc chân rời đi. Nhưng di chuyển chưa đầy ba bước, một câu nói lại vang lên khiến người cô cứng ngắc.

“ Cô Trịnh, tôi nghĩ cô muốn biết chuyện liên quan đến người tên… Anna?”

“ Anh…”

Nghe Hàn Lâm nói vậy, Thu gần như quay lại ngay lập tức. Phải biết rằng ngoài cô và bố mẹ nuôi thì vẫn chưa có ai biết mẹ ruột cô tên Anna. Suy nghĩ của cô rõ ràng cho thấy cô không hề hay biết cuộc nói chuyện của cô cùng vợ chồng Lưu Huy còn có người thứ tư nghe được. Tuy Hàn Lâm không có nghe qua họ nói chuyện nhưng với sự theo dõi 24/7 của anh với cô, hiển nhiên anh đã biết cô đã biết được tên của mẹ ruột mình.

Ừm! Dùng thông tin liên quan tới “ người đó” để cô đồng ý ở cùng anh, không phải là quá lời sao? Hờ… Dù sao “ họ” cũng không cấm anh tiết lộ thông tin của người kia. Hơn nữa, dù họ có cấm, anh cũng đâu có lí do để nhất nhất nghe theo lời họ nhỉ?

Dù anh dùng lí do có chút không thỏa đáng, giống kiểu thừa dịp cháy nhà mà hôi của nhưng mà, pháp luật có cấm anh không được đi cùng người anh thích sao? Mà muốn cấm cũng không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!

Người từ nãy giờ vẫn luôn bị hai con người vô tâm kia quên mất, Trần Cảnh Hạo, cũng dễ dàng nhận thấy sắc mặt cô khẽ biến đổi khi nghe Hàn Lâm nhắc đến tên Anna. Có thể làm người giỏi che dấu cảm xúc như cô thay đổi sắc mặt, người kia đối với cô quả thật có vị trí không tầm thường đâu.

Cảnh Hạo rất tò mò. Anna… rốt cuộc là thần thánh phương nào a?

Trong khi hai người đàn ông đang rất tích cực nghĩ cách “ tranh sủng”, tâm trạng Thu lại không hề tốt chút nào. Giờ cô thắc mắc duy nhất một chuyện, thông tin về mẹ ruột của cô tại sao lại có thể đến được tai Hàn Lâm?

Tuy tâm trạng đang cực kì hỗn loạn nhưng khuôn mặt cô chỉ thoáng thất sắc, nếu ai không chú ý liền không thể nhìn ra. Tuy nhiên, hai người đàn ông đang đứng gần cô, ai không phải là cao thủ nhìn thấu tâm trạng người khác? Chỉ cần một thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cô cũng đã quá đủ để họ đoán ra được cảm xúc của cô. Dù cho điều đó đã được cô cố gắng che giấu rất kĩ thì với tình trạng của cô hiện giờ thì có cố hơn nữa cũng vẫn để lộ ra một vài phần.

Thấy được tâm trạng bất ổn của cô, Trần Cảnh Hạo liền cảm thấy không thoải mái. Chỉ là một câu nói mà cũng có thể đem cô biến thành cái dạng này. Giờ hắn không cần suy nghĩ xem người tên Anna gì đó là trai hay gái, liền đổ luôn mộ bình giấm cho người đó. MK! Từ khi cô thay đổi, hắn còn chưa thấy cô để ý hắn bằng một phần trăm của người này đâu. Cô rõ ràng còn cho hắn ăn bơ suốt ngày. Thật đủ ủy khuất!

Hơn nữa, cô còn bày ra bộ dáng lo sợ như vậy, hắn thật rất khó chịu. Bởi vậy, hắn càng muốn tìm hiểu rõ xem người kia rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với cô.

Nhưng mà bây giờ phải gạt vụ điều tra qua một bên đã, phải khiến cô đi cùng hắn chứ nhất định không thể để tên Hàn Lâm kia được hưởng lợi. Hắn nói ra câu kia đã làm cô phản ứng mạnh tới như vậy, sợ rằng cô đã có ý định đi cùng Hàn Lâm để lấy thông tin liên quan đến người kia đi.

“ Tiểu Thu, sắp sáu giờ rưỡi rồi, tôi đưa em đến công ty”.

Đôi khi ra tay trước có thể chiếm được thế thượng phong. Chỉ là không biết trong trường hợp này có thể áp dụng được điều đó hay không thôi.

Nhìn cô giống như có chút không thoải mái khi phải đứng đây nói chuyện với anh cùng Hàn Lâm. Cô sợ người khác nhìn thấy sao? Mà “ người khác” này, là… bạn trai cô? Hôm qua, khi Lăng Chính Thiên đã ngà ngà say, cậu ta có nói tới việc người yêu trong lời nói của cô đã về nước rồi thì phải. Nhưng là, họ… sống chung sao?

Aizzz… Nói đi nói lại đây mới chính là nguyên nhân anh sáng sớm đã tới làm phiền cô a~ Vốn là định thăm dò cô một chút ai dè lại gặp phải tên Hàn Lâm tới làm kì đà cản mũi. Hơn nữa, con kì đà này dường như còn có máu hồ ly à.

Không phải nam nhân này cũng muốn giành tiểu bảo bối với hắn đây chứ?


Hai đầu lông mày của người nào đó kín đáo nhăn lại một chút. Tiểu Thu của hắn dạo gần đây có chút không yên phận thì phải, cư nhiên dám đi chọc phải một đám hoa đào lớn như vậy. Hơn nữa, theo như hắn thấy, hoa đào của cô cũng thật cứng rắn, than phận của Quân Lâm Ngạo và Chính Thiên đã khiến hắn đủ mệt để nghĩ cách đối phó, bây giờ còn xuất hiện thêm một tình địch là Hàn Lâm. Tuy hồ sơ lí lịch của hắn cho biết hắn chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng với hơi thở quý tộc toát ra từ trên người hắn, Trần Cảnh Hạo liền chắc chắn gia thế của Hàn Lâm cũng không bình thường.

Phiền phức nhất vẫn là bạn trai của cô- Ruki Matsukari. Anh đã cho người điều tra thông tin của người này rất nhiều lần nhưng vẫn không thu được kết quả khả quan. Đó cũng chính là một dấu hiệu đặc biệt để anh nhận định gia thế của người tên Ruki này. Gia cảnh của anh ta tuyệt đối không thua kém anh, thậm chí còn có thể là nhỉnh hơn.

Đối với những tình địch nặng cân như vậy, Trần Cảnh Hạo có chút cảm thán. Thì ra tiểu mèo đen của anh lại có sức hút lớn như vậy a~ Nhưng mà, những nam nhân ưu tú như vậy lại luôn vây quanh cô khiến anh rất rất không thoải mái. Bởi vậy cho nên, vẫn nên sớm đuổi họ tránh xa cô thôi. Ngay cả người bạn trai có than thế bí ẩn của cô cũng không ngoại lệ.

Nói chung, cô là của anh cho nên một khi cô chưa cưới, dù là có một người yêu hay nhiều hơn đi chăng nữa, anh đều sẽ đánh bật họ. Mà dù cô có cưới rồi, anh cũng muốn ép bọn họ phải ly hôn a~

Trần Cảnh Hạo rất không tự giác mà trong vô thức đã mặc nhân cô là người của mình, cũng xác định cô sẽ là lão bà của mình trong tương lai. Tuy nhiên, trong hiện thực, anh có thể truy thê thành công hay không vẫn còn là một ẩn số. Hơn nữa, anh cũng không biết rằng những tình địch của anh cũng có quyết tâm muốn chinh phục trái tim cô không hề thua kém anh.

Dù Trần Cảnh Hạo có biết lợi dụng thời cơ đến mấy cuối cùng cũng không chiến thắng được sức hấp dẫn của người có thông tin liên quan đến mẹ cô. Bởi vậy, khi thấy vẻ mặt cam chịu của cô khi bước lên xe Hàn Lâm, Trần Cảnh Hạo cũng là bực tức vô cùng. Hơn nữa, khi nhìn đến bản mặt kiêu ngạo cùng nụ cười chọc tức của Hàn Lâm, Cảnh Hạo cũng suýt tức đến phát điên.

NND! Ngươi cứ ở đó mà đắc ý. Mới thắng được một lần liền nghĩ mình giỏi sao? Hừ! Lão tử liền chống mắt lên xem ai mới là người cười cuối cùng!

Tuy bên ngoài vẫn bày ra dáng vẻ đạo mạo, bình tĩnh nhưng trong lòng Trần Cảnh Hạo đã thầm phỉ báng Hàn Lâm đến ngàn vạn lần. Chính Cảnh Hạo cũng không nhận ra, hắn thế nhưng lại vì một việc cỏn con như vậy mà khó chịu. Không những vậy, suy nghĩ của hắn bây giờ cũng thật giống với một cậu thiếu niên đang bực tức vì bị kẻ khác giành mất thứ đồ yêu thích.

Bình thường, cảm xúc của một con người như hắn tuyệt đối không dễ dàng giao động. Vậy mà lần này chỉ vì cô từ chối đi cùng hắn để đi cùng một người đàn ông khác lại khiến hắn bực tức đến nỗi phải văng tục a~

_______Ta là phân cách tuyến_______

“ Nói đi, tại sao anh biết người tên Anna?”

Thu bày ra bộ mặt băng giá, đặt câu hỏi với giọng điệu hết sức lạnh lùng. Tuy vậy, Hàn Lâm cũng tuyệt đối không có một chút bất ngờ, mặt không biến sắc, cực kì bình tĩnh mà tiếp tục lái xe.

Nhìn đến dáng vẻ ung dung của anh, cô liền muốn nổi khùng. Tên này rõ ràng là lấy thông tin của mẹ cô ra để dẫn dụ cô đi cùng hắn vậy mà hiện giờ lại làm như không có gì. Có phải vừa nãy hắn nói đùa cô không vậy? Nhưng mà, nếu là nói đùa, vậy sao hắn có thể biết được tên mẹ cô a?

Hắn hẳn là muốn thử thách tính kiên nhẫn của cô đi!

Nhẫn! Cô nhất định phải nhẫn. Chuyện nhỏ như việc chờ đợi còn làm không xong, làm sao cô có thể tìm được bố mẹ ruột. Cô không tin tên Hàn Lâm này lại rảnh rỗi tìm tới mình chỉ vì một câu nói đùa.

Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận cùng kiên nhẫn của cô gái ngồi bên cạnh mình, khóe mắt Hàn Lâm liền hiện lên một chút ý cười. Nụ cười này tuy nhợt nhạt nhưng lại vô cùng chân thực, hiển nhiên là dễ nhìn hơn nụ cười thường ngày anh dùng để ngụy trang.

Cô gái này thật sự rất thông minh, lại rất biết thời thế. Anh đúng là không có nhìn nhầm đi.

Ngồi yên hết năm phút, Thu liền sắp không thể chịu nổi. Lúc bấy giờ, Hàn Lâm vô cùng thức thời mà mở miệng nói chuyện.

“ Người phụ nữ tên Anna kia, cô không cần phải nghi ngờ thêm nữa, bà ấy đích thực là mẹ ruột của cô. Nhưng giờ cô có lật tung cả thế giới này lên cũng sẽ không tìm được người đó đâu”.

Hàn Lâm nói ra hai câu, tuy là rất ngắn gọn nhưng lại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn đối với cô. Anna… thật đúng là mẹ cô? Hơn nữa bà ấy không ở thế giới này?

“ Anh nói nhảm gì vậy? Nếu mẹ tôi còn sống thì sao lại không ở thế giới này?”

Hai hàng lông mày lá liễu nhíu lại thành một đường cong duyên dáng đã bộc lộ cảm xúc hiện giờ của Thu. Tâm trạng cô đang rất rối loạn.

“ Mẹ cô đúng là còn sống, nhưng là bà ấy đang ở trong một không gian khác, nơi đó gọi là St Martin”.




________Ta là phân cách tuyến________

Thu thẫn thờ đi vào công ty. Dù mọi người có nhiệt tình chào đến đâu, cô đều không cười tươi đáp lại như mọi ngày mà chỉ câm lặng đi tới bàn làm việc của bản thân.

Lời nói của Hàn Lâm vẫn xoáy sâu trong tâm trí cô, muốn quên đi cũng không được, cũng chẳng có cách nào để bỏ qua. Dù cô đã tự an ủi bản thân rất nhiều lần rằng điều Hàn Lâm có thể sẽ không phải là sự thật nhưng cô vẫn không tài nào bình tĩnh được.

Nhìn khuôn mặt thẫn thờ, còn có chút tái nhợt của cô, tâm Hàn Lâm đau giống như có kim châm. Chính anh cũng không ngờ tới, việc nói cho cô biết một chút về thân phận thật của cô lại khiến cô phản ứng mạnh tới như vậy. Nếu như sớm biết sẽ có kết quả như vậy, anh thà để cô đi cùng Trần Cảnh Hạo. Nhìn tới bộ dạng thiếu sức sống của cô, lòng anh thật rất khó chịu.

Lông mày của Hàn Lâm nhíu lại thật chặt, tưởng chừng như đã có thể kẹp chết một con ruồi. Anh hối hận. Nếu như anh không nói cho cô biết chuyện kia, có lẽ cô sẽ không thành ra như vậy.

Nhưng… trên đời có thể có “ Nếu như” sao?

Đợi đến khi bóng dáng Thu đã khuất sau cánh cửa, Hàn Lâm mới chậm rãi lên xe rồi lái đi. Hành động của anh thật đúng là rất ra dáng người yêu mẫu mực a~

Quay trở lại với Thái Thu. Rốt cuộc trong cả ngày hôm đó cô cũng không thể làm việc gì ra hồn. Bài dịch từ tiếng nước Z sang quốc ngữ của cô cũng sai rất nhiều, báo hại cho cô bị trưởng phòng phê bình một hồi. Tuy nhiên, nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn cùng đôi mắt trống rỗng của cô, trưởng phòng lại đành thở dài bất lực, không nói thêm gì nữa.

“ Dù gì hôm nay cũng không có nhiều việc, hay là em về nhà luôn đi, ở đây cũng không thể làm việc”.

Trưởng phòng rất tâm lí mà đưa ra lời khuyên. Nghe thấy cô nàng nói vậy, mấy đồng nghiệp cùng phòng với cô cũng rất đồng ý. Phải nhìn bản mặt bánh bao thiu của cô suốt mấy tiếng liền đúng là sắp vượt quá giới hạn chịu đựng của bọn họ rồi a~

Không biết con bé này hôm nay bị làm sao mà ủ rũ mất nửa ngày trời như vậy.

Trên đây chính là thắc mắc của mấy đồng nghiệp khá thân thiết với cô ở công ty.

Thu nghe được câu nói của Trưởng phòng liền gật đầu, cũng cho là đúng mà đứng dậy xin phép về trước. Đúng là hôm nay cô không có tâm trạng để làm việc. Nhưng cô cũng không muốn về nhà, nếu hiện giờ lại gặp phải Ruki, chính cô cũng không biết nên cư xử thế nào cho hợp lí.

Bước ra từ trong thang máy, cô vô tình thấy Quân Lâm Ngạo đang đứng nói chuyện cùng Lưu Huy. Tuy cô không biết họ nói gì nhưng vẫn có thể đoán chắc là bàn về công việc. Tuy nhiên, không biết là do vô tình hay hữu ý mà Quân Lâm Ngạo đúng lúc nhìn về phía cô. Thấy tinh thần cô giống như có chút không vui, đáy mắt anh liền xẹt qua một tia nghi hoặc, cũng có ưu thương nhàn nhạt.

“ Chủ tịch Lưu, một khi đã quyết định xong vậy thì ngày khác bên chúng tôi sẽ mang hợp đồng đến. Mong hai bên hợp tác vui vẻ”.

Tuy tâm trạng đang có chút bất ổn nhưng Quân Lâm Ngạo vẫn nở nụ cười rất ôn hòa mà hữu lễ nói chuyện với Lưu Huy, không hề có một tia sao nhãng. Trong lòng Lưu Huy cũng thầm tán thưởng, đại thiếu gia của Quân thị quả nhiên không tầm thường. Hắn nói không phải là quá nhiều nhưng sức thuyết phục rất lớn, khiến người ta gần như không thể từ chối.

Lão già Quân Viễn kia đã muốn giỏi, con trai hắn còn giỏi hơn. Đúng là hổ phụ vô khuyển tử a!

Đến đây cũng phải nói lại, vốn Lưu Huy và bố của Quân Lâm Ngạo trước kia còn là bạn học cùng khóa, hai người này vừa vặn cũng nằm trong top những tài tử được mọi người hâm mộ nhất. Hơn nữa, hai người chính là luôn đối đầu với nhau trong học tập. Chỉ cần thành tích của người kia cao hơn mình một chút, người còn lại liền nỗ lực mà vượt qua, còn muốn đạt thành tích cao hơn. Đây cũng coi là tính hiếu thắng của thời trẻ tuổi nên dù hai người thích ganh đua là vậy nhưng cũng có giao tình không tệ, cũng có thể nói là bạn tri kỉ cũng không ngoa. Chính vì vậy, khi Quân Lâm Ngạo giao tiếp với Lưu Huy, anh cũng có thái độ kính trọng thật lòng.

Sau khi hai bên đã bàn xong việc, Quân Lâm Ngạo liền giao lại công việc cho trợ lí, bảo anh ta về công ty trước còn bản thân liền vội vàng ra ngoài tìm cô. Vừa nãy anh có thấy sắc mặt cô không được tốt cho lắm. Cô không được khỏe sao? Hay là tâm trạng cô không tốt?

Nghĩ như vậy, tâm trạng Quân Lâm Ngạo liền xảy ra mâu thuẫn. Rõ ràng hôm qua cô cùng bạn trai còn vui vẻ như vậy mà.

Nhớ đến việc đó, tim anh lại nhói lên từng hồi, liền cảm thấy hít thở có chút khó khăn. Tuy nhiên, với tình hình hiện tại của cô, anh rất không an tâm khi để cô đi một mình. Xem bản mặt đờ đẫn giống như không có bất cứ nhận thức nào về thế giới xung quanh của cô, anh lại cảm thấy lo lắng. Vốn là lần này muốn hợp tác với Thịnh Thế là vì có một hạng mục quan trọng cần hợp tác thực hiện cùng với một tập đoàn lớn, Thịnh Thế vừa hay đủ yêu cầu. Nhưng đó chỉ là một phần lí do, anh quyết định hợp tác với tập đoàn này, nguyên nhân chủ yếu là vì cô. Anh muốn được gần gũi cô thêm một chút. Dù cô không quan tâm, không thích anh cũng được, anh chỉ mong muốn được ở cạnh bảo vệ cô. Chính anh cũng nhận thức được, kết cục của anh ngày hôm nay phần lớn cũng đều là do anh mà ra. Là do anh không biết trân trọng tình cảm của cô trước…

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận