Vượt Mặt Nữ Chủ: Nữ Phụ Thật Đào Hoa! (Ta Muốn Làm Nhân Vật Quần Chúng!)

Tác giả: Wind

Vui mừng mất một lúc lâu, cuối cùng Trần Cảnh Hạo cũng chịu buông tha Thu. Thái độ của cô đối với việc này dường như một chút cũng không để ý, chỉ hơi mím môi, ngồi yên bất động mặc cho những hành động của anh. Phản ứng này khiến long Cảnh Hạo chua xót không thôi nhưng anh vẫn cố dằn lòng, nén lại khó chịu cùng đau đớn, vẫn tự an ủi bản thân. Dù hiện tại có thể là cô vẫn còn yêu người kia nhưng anh tin, với tình cảm của mình, anh có thể khiến cô cảm động, khiến cô không còn có thể lạnh nhạt với anh như vậy.

- Bác sĩ… Cảnh Hạo, tôi muốn dọn đồ về chung cư, ngày mai tôi muốn đi làm.- Vốn định gọi anh là “ Bác sĩ Trần” nhưng nghĩ đến quan hệ của hai người hiện giờ, cô đành phải đổi lại cách xưng hô. Thay đổi như vậy của cô khiến Cảnh Hạo vô cùng vui vẻ.

- Để anh giúp em.- Anh hăng hái xung phong giúp đỡ cô dọn đồ.

- Không cần đâu. Đồ của tôi rất ít, lấy ra rồi bỏ vào túi đồ nhỏ là được rồi, anh cứ ngồi đó đi.

- Bạn trai có nghĩa vụ giúp bạn gái, em ngồi nghỉ đi, để anh làm.- Cảnh Hạo nhất quyết ấn cô ngồi xuống ghế sau đó bắt tay vào việc thu dọn đồ đạc. Giống lời Thu nói, đồ cô mang tới Trịnh gia lần này quả thực rất ít, chỉ cần mất hơn 15’ mà anh đã thu thập xong hết.

Xong xuôi, Cảnh Hạo nắm tay Thu, kéo cô ra ngoài. Vì tâm trạng có phần buông lỏng thoải mái, anh không thấy được sự giãy dụa nơi đáy mắt cô mà vui vẻ mở cửa đi ra. Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, đồng hồ điểm hơn bảy giờ sáng nên người làm của Trịnh gia cũng đều đã thức giấc, bắt tay vào thực hiện công việc của chính mình. Thấy nhị tiểu thư nhà mình bước ra khỏi phòng cùng một người đàn ông có vẻ xa lạ, phần lớn người làm liền đưa ánh mắt tò mò, ái muội cùng khinh bỉ khó che giấu bắn về phía Thu.

Mặc kệ họ đi. Dù gì cô cũng không ở lại trong căn nhà này quá lâu, người ta nghĩ gì cũng chẳng liên quan tới cô, nước sông không phạm nước giếng.

Thu thờ ơ thu hết thảy biểu cảm của mọi người vào trong mắt nhưng cô cũng lười để ý, chẳng them lên tiếng biện minh. Mọi người biết câu: “ Càng tô càng đen” sao? Huống chi điều họ nghĩ hiện tại cô có thể dễ dàng đoán được, suy nghĩ quần chúng nhân dân trong nhà này cũng thật chuẩn xác đó.

Đứng trước thái độ khinh thường, rẻ rúng của lũ người này Thu có thể bình tĩnh, lạnh nhạt nhưng Cảnh Hạo lại không hề được tốt tính như cô. Trên mặt anh tuy vẫn thường trực nụ cười ôn hòa, dịu dàng như gió xuân nhưng trong mắt lại phủ đầy băng hàn như muốn đóng băng mọi thứ khiến người trong đại sảnh đồng loạt lạnh run, nhanh chóng cụp mắt xuống, vội vã chào hai người rồi chạy đi làm việc của mình.

- Anh...- Cảnh Hạo đang định lên tiếng nói gì đó với cô thì lại bị một giọng nói dịu dàng, đầy nữ tính cắt ngang.

- Tiểu Thu, em dậy rồi sao?- Trịnh Thu Thủy từ trên cầu thang chầm chậm bước xuống, lời nói tuy hướng về phía cô nhưng ánh mắt lại không nghe lời chủ nhân mà nhìn về phía Trần Cảnh Hạo- Hóa ra bác sĩ Trần cũng ở đây.

Đáy mắt đôi nam nữ đang lẳng lặng đứng dưới đại sảnh bỗng chốc lóe lên những tia sáng quỷ dị rồi nhanh chóng bị che lấp. Ngay cả cơ hội để Trịnh Thu Thủy phát giác ra điều bất thường, hai người cũng không cho phép. Tuy vậy, tia thất vọng, căm ghét, còn có đôi chút hả hê của cô ta lại rất rõ rang rơi vào mắt Thái Thu và Cảnh Hạo. Trong lòng Thái Thu khẽ hừ lạnh một tiếng còn Cảnh Hạo lại đưa ánh mắt lạnh băng không chút khách khí bắn về phía Thu Thủy nhưng chỉ là giây lát. Ánh mắt biến mất nhanh đến nỗi Trịnh Thu Thủy còn cho rằng là do cô ta gặp ảo giác rồi.

Chắc chắn là vậy! Vị bác sĩ ôn nhu, tốt bụng này sao có thể có được ánh mắt lãnh lệ đến như vậy chứ. Trịnh Thu Thủy ngầm khẳng định lại trong lòng. Cô ta đã tra được thân phận chủ tịch chuỗi bệnh viện Kaindonesu của Trần Cảnh Hạo. Vậy nên, người đàn ông này, cô ta định rồi.

Nhưng… hình như lúc nãy cô ta nghe thấy tiếng bàn tán của người làm là họ chính mắt nhìn thấy con tiện nhân kia với Trần Cảnh Hạo cùng bước ra từ phòng của nó. Chẳng lẽ…

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhu hòa như nước hồ của Trịnh Thu Thủy khẽ lướt qua chiếc cổ trắng ngần của Thu. Dấu hôn màu đỏ hồng còn lưu lại trên làn da trắng ngần kia ngay lập tức đập vào mắt cô ta, ánh mắt bỗng chốc co rụt lại.

Không, không thể nào! Làm sao có thể!? Nếu là người đàn ông này ở cùng với con bé này vào đêm qua, vậy sự việc xảy ra không cần đoán cô ta cũng biết. Tác dụng của loại mị dược kia không phải là thứ xuân dược tầm thường khác có thể so sánh. Nếu cho nam nhân dùng, bảo anh ta một đêm ngự năm nữ cũng không hề quá đáng, may mắn có tác dụng nhẹ hơn đối với nữ, nhưng loại dược này lại khiến cho nữ nhân trúng thuốc sinh ra ảo giác. Đó là lí do tại sao Thu liên tục nhìn nhầm Trần Cảnh Hạo thành Ruki. Nếu khả năng này xảy ra, vậy thì hai tên đàn ông cô thuê đâu? Tại sao cô ta lại không hề nhận được bất cứ tin tức nào về nhiệm vụ?

Nhận ra ánh mắt oán độc như muốn xé xác Thu của Trịnh Thu Thủy, Trần Cảnh Hạo liền đứng chắn trước người cô, ngăn lại ánh nhìn đó. Ngay cả anh cũng chưa từng nhìn tiểu Thu quá hung dữ, người đàn bà này còn dám nhìn cô như vậy? Hành động của anh khiến Thu có chút kinh ngạc. Vốn ánh mắt của Trịnh Thu Thủy đối với cô cũng chẳng hề có chút lực đe dọa nào cả nhưng cảm giác được người khác lo lắng mà che chắn trước mặt khiến lòng cô thoáng mềm lại. Nhìn tấm lưng rỗng rãi, vóc người cao lớn đang đứng chắn trước mặt mình, ánh mắt cô khẽ cụp xuống, cảm giác tội lỗi trong lòng dường như lại tăng thêm một chút nữa. Lựa chọn lợi dụng tình cảm của anh để đối phó với bạch liên hoa kia, liệu cô có quyết định đúng sao? Một người như anh, khi biết được mình bị cô lợi dụng thì sẽ phản ứng ra sao? Tình cảm chân thành đổi lại lừa gạt dối trá, người đàn ông cao ngạo như anh có thể chấp nhận nổi sao?

Thấy được sự yêu thường che chở của Cảnh Hạo dành cho Thái Thu, ánh mắt Trịnh Thu Thủy càng trở nên ác độc hơn. Trịnh Thu Thủy còn tưởng rằng cô ta đã che dấu rất kĩ, rất cẩn thận nhưng lại không biết toàn bộ cảm xúc xấu xa kia lại đều bị Cảnh Hạo thu vào trong mắt. Dù gì cô ta cũng chỉ mới 23 tuổi đầu, lại là tiểu thư nhà giàu được người nhà nâng niu đến nỗi cầm trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, dù tâm cơ có thâm trầm đến đâu cũng khó có thể thắng được một người đàn ông 28 tuổi đã có gần hai mươi năm tung hoành hắc đạo, thậm chí anh còn tham gia vào thương giới. Mọi người cũng đừng quên rằng Lăng Chính Thiên với Trần Cảnh Hạo đã thân thiết đến mức giống như anh em, mà Chính Thiên còn không phải người thừa kế tương lai của DL sao? Là một người bạn tri âm tri kỉ, được coi là trợ thủ đắc lực nhất của Lăng Chính Thiên, Cảnh Hạo không muốn nhúng tay vào thương giới cũng có phần khó khăn, chưa kể tới sự ép buộc của Boss.

Một màn đấu tâm kế cứ vậy diễn ra trong đại sảnh. Tuy nơi này đã tràn ngập ánh nắng mặt trời nhưng lại gần như không hề tồn tại một chút ấm áp nào mà còn mang không khí áp lực đến đáng sợ. Câu hỏi của Trịnh Thu Thủy vốn là để cười nhạo Thu, cuối cùng vẫn không hề có lời đáp lại.

- Tôi về nhà riêng, nhờ chị nói lại với bố mẹ giúp.- Một lúc sau Thu mới lên tiếng đánh tan bầu không khí đầy khó chịu kia. Lời thong báo của cô nói ra với giọng điệu nhạt nhẽo đến tận cùng, có thể cùng với nước cất không mùi vị so sánh. Cô cũng không có thừa thời gian và sức lực đứng đây chơi đùa cùng Trịnh Thu Thủy. Vốn lúc trước còn vì hào quang nữ chính của cô ta mà có lòng tôn trọng với quý mến một chút nhưng hiện tại cô hoàn toàn căm ghét cô ta. Hạ dược tôi sao? Cái giá cô phải trả, sẽ không nhỏ đâu. Người quen khi nhận xét về tôi có thể có nhiều điểm khác nhưng điều duy nhất họ có cùng quan điểm là về tính cách có thù tất báo của tôi, hơn nữa còn trả lại gấp mười!

Nhận ra được tâm trạng không kiên nhẫn của cô, Trần Cảnh Hạo cũng không thèm tiếp tục quan sát Trịnh Thu Thủy mà quay sang cười dịu dàng, ôn nhu nói với cô:

- Anh đưa em đi ăn sáng trước rồi mới về nhà. Dù sao… cũng đã làm em mệt mỏi rồi.- Ẩn ý trong dấu ba chấm của anh tuyệt đối có thể khiến người khác suy nghĩ sâu xa, đặc biệt là Trịnh Thu Thủ. Hiện tại cô đã hận đến nỗi muốn nhào vào cô mà cào cấu cắn xé một hồi cho hả giận. Khốn kiếp!

Giận mà không thể nói, còn phải mỉm cười chào tạm biệt hai người Thái Thu một cách thân thiết, dịu dàng, đây tuyệt đối không phải cảm giác dễ chịu gì. Trịnh Thu Thủy quả thật đã giận đến muốn điên lên rồi. Cố gắng kìm nén lại cảm xúc khiến bả vai nhỏ nhắn khẽ run lên. Hành động này của cô ta khiến người giúp còn tưởng Trịnh Thu Thủy lưu luyến không rời người em gái yêu thương là Trịnh Thái Thu cô đâu!

Nhìn đi! Đại tiểu thư Trịnh Thu Thủy của bọn họ thiện lương biết bao, yêu thương em gái đến nhường nào! Vậy mà người ta còn không biết điều mà lạnh lùng với cô ấy. Đúng là chẳng khác gì lời đồn, đanh đá, chua ngoa, ngu ngốc, xấu xa, háo sắc, đúng là danh xứng với thực. Nhìn cô ta đứng cùng mĩ nam ôn nhu, tuấn tú kia, thật đúng là quá ngứa mắt rồi!

Nhìn ánh mắt vô cùng không thân thiện của những người khác, khóe môi bạn nữ phụ nào đó khẽ giương lên một nụ cười lạnh lẽo. Nữ phụ a~ Đá kê chân a~ Nhân vật phản diện a~ Danh tiếng đúng thật là thối không chịu nổi, hình tượng cũng thật là không ra gì nha~ Ghét nữa đi, hận nhiều thêm a~ Tôi chính là nữ phụ độc ác đó!

Nụ cười mang đậm sự mỉa mai, giễu cợt cùng khiêu khích của cô lại bị ánh nhìn chăm chú của Cảnh Hạo bắt được. Xem ra bảo bối của anh tức giận nha~ Có người sắp gặp xui xẻo rồi.

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui