Theo lời chỉ dẫn của một bà cụ trong trấn, cả hai nhanh chóng đi đến đài phun nước nơi mà ban nhạc của Từ Hiểu đang trình diễn các ca khúc để phục vụ bà con.
Lúc này cũng đã hơn 6 giờ, mọi người tập trung cũng khá đông.
Thông thường, họ sẽ dành vài tiếng trước khi về nhà để ghé qua đài phun nước, thưởng thức một chút âm nhạc để vỗ về những cảm xúc xước trầy đã khiến bản thân bận lòng suốt một ngày dài trôi qua.Gần 2 năm nay, nhóm Từ Hiểu vẫn luôn đều đặn lên nhạc vào lúc 7 giờ và kết thúc buổi diễn vào lúc 9 giờ, tất cả mục tiêu chỉ cần đem lại khoảng không giải trí cho tất cả người dân trong trấn.
Với Lăng Đường, hoạt động này không chỉ kết nối nhiều người còn tăng cao chỉ số hạnh phúc cho dân trong xóm nên trưởng trấn cũng hết lòng ủng hộ, còn tạo điều kiện để ban nhạc của Từ Hiểu thoải mái tổ chức, hát bao lâu cũng được, quy mô bao lớn cũng được, mọi người vui vẻ là được.Ban nhạc của Từ Hiểu hầu hết đều không phải là dân chuyên nghiệp, họ tụ họp với nhau vì đều là những người yêu thích âm nhạc, muốn chơi nhạc và đem âm nhạc tạo ra không gian thư giãn cho mọi người.
Gần 2 năm nay, nhóm Từ Hiểu đều đặn tổ chức các đêm nhạc, nghiêm túc tập luyện.
Dù nói là hát cho bà con nghe, Từ Hiểu vẫn mong muốn mang đến chất lượng biểu diễn tốt nhất.
An Hạ lẫn Bội Sam đều có thể nhìn rõ sự chú tâm của họ trên sân khấu nhỏ đó.Nói là sân khấu nhưng thật ra đó là khoảng không vừa đủ để ban nhạc có thể bày binh bố trận các nhạc cụ cần thiết cho buổi trình diễn, rồi được trang trí thêm đài phun nước có sẵn phía sau để tăng thêm thẩm mỹ.
Khu vực khán giả thì lại hào phóng hơn với toàn bộ khoảng sân còn lại, có vài bồn hoa để ngồi cũng có khu vực đứng để phục vụ người xem.
Tất cả làm thành sân khấu ngoài trời thoáng đãng.
Vì đến sớm, An Hạ và Bội Sam có một khu vực đứng thuận lợi để quan sát.Từ Hiểu vốn là một sinh viên nghệ thuật Bắc Kinh, khoa piano.
Sau khi tốt nghiệp, cô không tìm được cơ hội ở thành phố, chật vật lắm mới có một chân trong ban nhạc.
Hơn 1 năm, đi khắp đại giang nam bắc, sống vui vẻ với âm nhạc thì band quyết định giải thể.
Từ Hiểu mang theo mong mỏi còn sót lại với âm nhạc đến Lăng Đường.
Ngày đêm tiếp xúc với sự chân thành của người nơi đây mà tìm lại đam mê thuở ban đầu của mình, Từ Hiểu chọn ở lại và bồi dưỡng những bạn trẻ có yêu thích âm nhạc giống như mình, tập hợp thành một band cũng như trở thành giáo viên dạy nhạc cho mấy đứa nhỏ trong trấn.Nhìn từng động tác, ánh mắt và cả biểu cảm chìm đắm của nhóm Từ Hiểu trong không gian âm nhạc đã tạo thành điểm chạm liên kết mọi người.
Ở khoảng cách này, Bội Sam chợt nhận ra trái tim mình cũng lay động vì sức hút của âm nhạc.
Cô có thể cảm nhận năng lượng nồng nhiệt đó, sự chuyên tâm đó hết thảy đều dành cho những giai điệu, mặc kệ bên dưới là bao nhiêu người vẫn không ngăn cản được tiếng hát tự tin cất cao.
Điều đó khiến cô hình thành thêm một sợi dây liên kết chặt chẽ với nhân vật Diễm Lâm.Là thiên tài nghệ thuật nhưng con đường Bội Sam chọn là diễn xuất, cô vốn không hiểu rõ về âm nhạc nên cũng từng không thể mường tượng ý nghĩa của âm nhạc với một người nghệ sĩ, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng chọn con đường này là mong mỏi được đem đam mê của mình ra mà cống hiến, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ ở lĩnh vực nào thì cũng quy đổi về nghệ thuật mà thôi.
Nhưng, thì ra không phải, diễn xuất có rất nhiều cách để chạm đến còn âm nhạc muốn với tay đến chỉ có lì đòn, lì cho đến cùng mà thôi.Đến hôm nay vác cây đàn guitar trên người, trải qua sự thong dong rồi mừng rỡ vì tìm được những người đồng điệu, nhìn nụ cười dưới sân khấu của Từ Hiểu, cô đã hiểu được rồi.
Hiểu được Diễm Lâm sống chết vẫn chọn âm nhạc là đại dương của mình, là bến đỗ của mình.
Hiểu được An Hạ xót xa đến nhường nào khi bước lên sân khấu không phải tư cách một ca sĩ.
Để rồi những suy nghĩ đó dẫn Bội Sam vào tiếng hát ngọt ngào của Từ Hiểu đang tràn lấp khắp không gian.>Đó là ca khúc > từng rất phổ biến, An Hạ cũng rất thích ca khúc này chính vì vậy không biết từ lúc nào lại đắm chìm trong không gian âm nhạc thuần túy, đem trái tim mình mở tung ra để chạm đến từng thanh âm đang ngân lên, quên mất rằng Bội Sam ở bên cạnh vẫn đang chăm chú dõi theo dõi từng biểu cảm của mình bằng ánh mắt ôn nhu.>Sự ấm áp trong giọng hát của Từ Hiểu, những giai điệu gảy lên từ chiếc đàn guitar, chân thành có, xót xa có… Tất cả dẫn An Hạ hòa vào nỗi lòng một chàng trai khi yêu nhưng bản thân sơ suất mà đánh mất người quan trọng.
Từng câu, từng chữ của > như vạch hết trái tim của An Hạ, đem hết lời này mà nói với Bội Sam.
Không biết lúc nào lại khiến An Hạ rơi nước mắt.“Không sao chứ?" Bội Sam cắn môi, không thể giấu sự lo lắng khi thoáng nghe tiếng nấc nhẹ của An Hạ."Không sao! Em chỉ xúc động thôi!" An Hạ khàn giọng, không nhìn Bội Sam mà chỉ chăm chút dõi theo những cái nhíu mày khi thể hiện nốt cao, những cảm xúc vỡ òa đang được Từ Hiểu bày ra trên sân khấu, mặc cho nước mắt đi theo.Nhìn thấy An Hạ, trái tim Bội Sam bất giác nhận ra, suốt bao nhiêu năm qua theo đuổi ánh hào quang của sự nổi tiếng, chỉ vì muốn được người khác công nhận mà bỏ quên ước nguyện dẫn mình đến với nghệ thuật, khát khao thôi thúc mình được đứng trên sân khấu.
Khoảng thời gian An Hạ loay hoay đuổi theo sự nổi tiếng đó, Bội Sam đã quên mất âm nhạc mới chính là tình yêu mãnh liệt nhất của An Hạ.
Cô vốn cũng quên mất ước mơ cơ bản là không thể thỏa hiệp, nếu thỏa hiệp còn lại chỉ có bản thân đau lòng mà thôi.
Rốt cuộc những ngày không có Bội Sam ở bên cạnh, nhìn thấy sân khấu bật sáng nhưng không còn là nơi dành cho mình, An Hạ đã vượt qua như thế nào chứ?Chỉ trộm nghĩ đến đây thôi mà Bội Sam còn thấy xót xa đến vậy mà.
Thế nên, Bội Sam hiểu ra nước mắt An Hạ lúc này không chỉ là cảm động mà còn là tiếc nuối.Sau khi trình diễn xong ca khúc, tiếng pháo tay nổi lên rần rần, bất luận người trên sân khấu là ai, nổi tiếng hay không, sự tôn trọng dành về cho họ đều luôn nồng nhiệt nhất.
Bội Sam cũng không ngại dành lời khen cho phần tiết mục của Từ Hiểu.
Đó không phải là giọng ca tốt nhất mà cô từng nghe, nhưng đó là một trong những giọng ca đơn thuần nhất mà cô từng biết.Đúng lúc này, Từ Hiểu quan sát thấy An Hạ và Bội Sam phía dưới, họ không phải là dân trong trấn mà một trong hai người còn mang guitar theo bên người khiến Từ Hiểu vừa tò mò vừa hào hứng vì lâu lắm mới thấy có khách đến chơi mà còn là khách mang âm nhạc đến."Không biết người bạn bên dưới có muốn tham gia không?" Từ Hiểu mở lời, đưa tay hướng về phía hai người khách lạ mặt, khiến ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về phía An Hạ và Bội Sam.
Trong khoảnh khắc, Bội Sam không thể giấu được sự bối rối khi có người khác đưa tay về phía mình.Ngược lại, lời mời của Từ Hiểu như thổi thêm gió xuân vào lòng An Hạ.
Có lẽ bản thân An Hạ đã thực sự chờ đợi để cùng Từ Hiểu bước lên sân khấu này.
An Hạ không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đáp lời."Để tôi thay chị ấy." An Hạ nhìn sang Bội Sam, cả hai gật nhẹ đầu hiểu ý rồi Bội Sam giao lại cây đàn guitar cho An Hạ.Trong không gian của ánh chiều tắt hẳn và những ngọn đèn được lần lượt thắp lên như tương trợ cho cho xúc cảm lãng mạn lan tỏa, Từ Hiểu ra hiệu cho nhóm nhạc nhường lại màn trình diễn cho An Hạ.
An Hạ so lại dây đàn, quay sang nhìn Từ Hiểu rồi bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên.>> không phải là một ca khúc ít người biết, trước đây thường xuyên chơi ở ban nhạc tại Bắc Kinh, Từ Hiểu cũng nhiều lần trình diễn bản nhạc này.
Và chính sự quen thuộc đó giúp cả hai thuận theo tự nhiên mà tạo nên bản hòa tấu nồng nàn.
Ở bên dưới, Bội Sam đắm chìm trong không gian âm nhạc mà An Hạ tạo ra, từng nụ cười, cái lắc đầu, nhăn mặt khi treo quãng giọng ở nốt cao, tất cả khiến Bội Sam không nỡ chớp mắt.
Điện thoại cũng vừa bấm lưu bức ảnh chụp lén An Hạ đang say sưa hát.Do không có nhiều thời gian, nên cả hai không lưu lại một đêm tại Lăng Đường theo lời mời của Từ Hiểu.
An Hạ cũng chỉ kịp lấy số liên lạc của Từ Hiểu để cả hai có thể cùng trao đổi nhiều hơn về âm nhạc, rồi nhanh chóng cùng Bội Sam trở lại thành phố.“Chị thích em là ca sĩ hơn hay là người mẫu hơn?”“Sân khấu lúc nãy có lẽ là câu trả lời rồi nhỉ?” Bội Sam quả quyết.
Rõ ràng cô nhận ra An Hạ thực sự thuộc về âm nhạc, không phải sàn diễn trưng trổ hình thể và nhan sắc.
Bao nhiêu năm ở bên cạnh nhau, chỉ có sân khấu đó, Bội Sam mới thấy lại hình ảnh An Hạ của những ngày đầu khi cả hai tham gia >."Lúc nãy em hát tốt chứ?" An Hạ quay sang hỏi trong khi tâm tình của Bội Sam lại mắc kẹt ở sân khấu của An Hạ, vương vấn đến không tài nào rời xa nổi."Phải đợi người ta khen à?" m sắc của Bội Sam không đổi, vẫn là một cụm băng tuyết khó lòng tan đi."Lư Bội Sam ơi! Lư Bội Sam! Chị thật sự rất lạnh lùng đó." An Hạ bật cười, không biết phải làm sao để giành lấy sự chú ý của Bội Sam."Lúc nãy nghe hát không nhớ để đánh giá gì cả." Nhưng Lư Bội Sam luôn là người khẩu bất đối tâm, An Hạ chỉ cần rũ mi một chút cũng làm tâm trạng của Bội Sam không tài nào yên.Và trên chuyến xe trở về nhà, chỉ vì câu nói ấy mà tâm tư ai cũng dễ chịu đến lạ.
Bội Sam ngã người ra sau, đưa ánh mắt nhìn ngắm những ngọn đèn đường trải dài nơi đại lộ, cảm nhận mọi thứ yên bình khi An Hạ vẫn đang ở kế bên cô.
Trong khi đó, An Hạ với tay bật radio, lúc này đang phát ca khúc >.>Từng câu của ca khúc như trám đầy nỗi nhớ trong lòng họ, những lời muốn nói cuối cùng lại bằng phương cách này mà được bày tỏ cho đối phương.
Dù không ai nói với ai lời nào nhưng biết rằng những tia nắng ấm áp của mùa hè đang len lỏi vào trong lòng mình, không ai nỡ buông..