Vượt Qua Lôi Trì

Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 27
Đúng vậy! Cả thế giới này đều tin cha nuôi cường bạo cô, ngay cả mẹ nuôi cô cũng tin tưởng vững chắc không một chút nghi ngờ, thậm chí có một khoảng thời gian, chính Mộc Mộc cũng từng hoài nghi, ngày đó cha nuôi cởi quần áo của cô là vì sao? Bởi vì quần áo cô ướt? Hay là... Nếu mẹ nuôi cô không gặp được, ông ấy có thể làm ra chuyện gì quá quắt hay không...
Nhưng Trác Siêu Việt tuyệt đối không có lý do nào để tin.
Bởi hắn là người đàn ông đầu tiên của Mộc Mộc, lạc hồng trên giường massage không thể là giả được, sự non nớt ngây ngô lại thẹn thùng đón hùa của cô càng không giả được.
"Tôi nhớ rõ em đã nói, khi cô muốn thi vào học viện âm nhạc, ba em nhờ vả khắp nơi, giúp em tìm một thầy dạy nhạc cực kỳ tốt để kèm cặp... Ông ta thực sự rất thương em Trác Siêu Việt thuật lại, một chữ cũng không sai. "Tôi tuyệt đối không tin em sẽ giết một người ba thương em như vậy."
Chất vấn như thế, Mộc Mộc không thể phủ nhận, cũng không có cách nào biện giải, "Anh đừng hỏi, em xin anh đừng hỏi."
Thực ra, Mộc Mộc phải phải là người biết nói dối, năm đó đi tự thú, lúc cảnh sát hỏi, cô sợ đến mức môi run lên, tim như nhảy ra khỏi yết hầu. May mắn thay cô không phải nói, tất cả đều là Kiều Nghi Kiệt giúp cô trả lời, đem toàn bộ "hành vi phạm tội" của cô khai báo rành mạch, rõ ràng.
Cho nên cảnh sát tin, quan tòa tin, tất cả mọi người tin.
"Được, tôi không hỏi." Trác Siêu Việt thực sự không tiếp tục truy vấn, nắm lấy bờ vai đang run lên của cô, an ủi vỗ về. "Tôi đưa em về nhà, trở về nghỉ ngơi một lát."
"Anh thực sự không hỏi?" Cô còn không tin, sợ hắn sẽ đưa cô đến nơi không người, khóa cửa phòng nghiêm hình bức cung - việc như vậy cô đã từng trải qua.
Trác Siêu Việt nhìn thấy sự khủng hoảng trên mặt cô, cười lắc đầu, "Em không muốn nói, tôi tuyệt đối không hỏi, khi nào em muốn nói, tôi sẽ hỏi lại."
Một chiếc taxi chạy qua, hắn vẫy tay, ôm Mộc Mộc cùng nhau ngồi vào phía sau.
"Cách Thế Quan Lan."
Lái xe vừa nghe địa chỉ, xoay lại gương chiếu hậu, vụng trộm quan sát Trác Siêu Việt cùng Mộc Mộc, quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.
Lái xe cũng không có ý gì khác, chỉ là tò mò quan hệ hai người mà thôi.
*******
Một lúc sau về đến nhà, Mộc Mộc nói đã mệt, tự nhốt mình trong phòng ngủ, khóa cửa lại.
Trác Siêu Việt cũng đi xuống lầu, cởi cúc áo sơ mi, châm thuốc, dáng người cao to đứng trước cửa sổ sát đất, tầm mắt dừng ở nơi xa xăm.
Gió nhẹ thổi tung làn khói, cũng làm suy nghĩ của hắn rối loạn theo.
Hắn hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh suy xét lại mối nghi hoặc này.
Vì sao cô giết cha nuôi, hoặc là nói, vì sao cô muốn thừa nhận mình giết người?
Vì sao cô tới tìm hắn? Vì năm vạn đồng?
Cô nói vì cứu mẹ, như thế nào là cứu?
Vì sao cô rõ ràng muốn lấy tiền, lại kiên trì đòi cùng hắn đến khách sạn?
Chẳng lẽ vì hai bên đã thỏa thuận, không muốn thiếu nợ nhau?
Hắn từng đoán cô không muốn trao mình cho người đàn ông mà cô không thích, không muốn họ nhúng chàm tấm thân trong trắng của mình, vì vậy mới tới tìm hắn.
Sau đó, Trác Siêu Nhiên lại nói: "Năm mười bảy tuổi cô bị ba nuôi cường bạo, bởi vị chịu kích thích mà mất đi lý trí, lỡ tay giết chết ba nuôi mình. Quan tòa xét thấy cô cũng là người bị hại, lại trong tuổi vị thành niên, nên cân nhắc mức hình phạt..."
Ông ta lợi dụng việc cha đẻ Mộc Mộc tử vong ngoài ý muốn, lấy danh nghĩa cha nuôi nhận nuôi cô, sau đó cường bạo... Hắn cho rằng, với tính cách quật cường của cô, sẽ không chịu được sự lăng nhục của mọi người mà lựa chọn cách im lặng.
Bây giờ xem ra hắn đã hoàn toàn sai.
Tô Mộc Mộc, đằng sau đôi mắt ngây trơ trong sáng của cô tiềm tàng bao nhiêu bí mật? Đêm đó cô ngoan ngoãn dưới thân hắn, mục đích thực sự là gì?
Hắn đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại, dường như nghĩ tới điều gì đó...
Tiếng nhạc di động vang lên, là tiếng chuông số cá nhân của Trác Siêu Việt. Hắn khó chịu lấy ra di động, vốn định tắt máy, vừa thấy màn hình hiển thị số của người bạn làm phó cục trưởng phân cục ở bên công an, lập tức nhấc máy.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói có phần tùy tiện, "Chuyện cậu nhờ tôi đã điều tra xong."
"Ừm, nói đi."
"Chủ số máy là Kiều Nghi Kiệt, năm nay hai mươi chín tuổi, luật sư bào chữa ở phòng luật Tề thị, trong thành phố S cũng coi như có chút danh tiếng. Văn phòng của cậu ta ở số 155 khu Đào Viên mới mở rộng, địa chỉ nhà ở Thanh Loan, tiểu khu A1, tổ 5, lầu 17, phòng số 1, điện thoại công ty và điện thoại nơi ở tôi cũng đã giúp cậu tra ra, muốn lấy hay không?"
"Không cần." Với hắn mà nói, địa chỉ là đủ rồi. "Chuyện tôi nhờ cậu hỏi thăm thì sao?"
"Tôi đã hỏi sở trưởng chỗ cậu ta công tác, theo ông ta nói, sinh hoạt cá nhân của Kiều Nghi Kiệt rất nguyên tắc, không có bạn gái, cũng không nghe có qua lại thân thiết với cô gái nào. A, đúng rồi, nghe nói hình ảnh của anh ta rất tốt, có khí chất, làm người cũng không tồi, cũng là người đàn ông độc thân hoàng kim trong vụ, không thiếu người ngưỡng mộ..."
Trác Siêu Việt day trán, vốn đã đau đầu, nghe xong càng thêm đau đầu, "Sao nữa?"
"Tạm thời mới nghe ngóng được vậy. Này, hỏi chuyện đời tư của đàn ông con trai làm gì? Đừng có nói là cậu ta muốn làm bạn gái cậu?" Cục phó nổi bệnh nghề nghiệp, bắt đầu thám thính, "Chắc không có khả năng? Trác nhị thiếu gia cậu thiếu gì phụ nữ? Chẳng lẽ cậu ta đang để ý đến cậu? ... À, không phải là... cậu để ý đến cậu ta?"
Lúc tâm trạng Trác Siêu Việt tốt có thể cũng cùng chiến hữu tán gẫu một hồi, nhưng hôm nay hắn không có tâm tình, hờ hững nói một câu. "Đừng bậy, tôi còn có việc, nói chuyện sau!"
Nói xong, cúp máy, đi vào phòng mở ngăn kéo, trong đám chìa khóa ô tô tùy tiện lấy một chiếc, ra ngoài.
*****
Phòng luật sư Tề thị, biển chữ vàng bắt mắt dưới ánh mặt trời, Trác Siêu Việt từ xa đã nhìn thấy, chậm rãi chạy xe vào bãi đỗ.
Trước khi xuống xe, hắn còn cẩn thận nhìn trong kính chiếu hậu, sửa sang lại áo và tóc, cảm thấy trạng thái tinh thần mình cũng không tệ lắm mới tiến vào cửa lớn.
Cô gái tiếp tân trước cửa nhiệt tình, cười đến rạng rỡ: "Tiên sinh, có thế giúp gì ngài sao?"
Trác Siêu Việt dựa trước bàn, nhẹ nhàng nhếch môi, "Xin hỏi, luật sư Kiều Nghi Kiệt có đây không?"
Cô tiếp tân choáng váng, vài giấy sau mới phản ứng lại, "Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"
"Không có." Hắn đưa ra danh thiếp đã chuẩn bị, cô tiếp tân vừa thấy, gió xuân trên mặt càng ấm, giọng nói càng thêm điềm mĩ. "Trác tiên sinh, xin theo tôi."
Cô ta đưa Trác Siêu Việt đi qua hành lang dài, đến trước một căn phòng, trên cửa viết "luật sư Kiều Nghi Kiệt."
Cô ta nhẹ nhàng gõ vài tiếng, giọng nói ôn hòa bên trong vang lên: "Mời vào."
Người đẹp lễ phép mở cửa. "Luật sư Kiều, giám đốc tổng công ty mậu dịch quốc tế, Trác tiên sinh tìm anh."
Trước bàn gỗ tử đàn, Kiều Nghi Kiệtple giày da hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía Trác Siêu Việt. Cùng lúc đó, Trác Siêu Việt cũng thấy được mặt anh ta, không xuất chúng như hắn dự đoán, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, thần thái ung dung, cũng miễn cưỡng được coi là loại đàn ông tinh anh mẫn tiệp.
Kiều Nghi Kiệt vừa thấy Trác Siêu Nhiên lập tức đi đến, khách khí vươn tay: "Trác tiên sinh, xin chào, mời vào!"
Trác Siêu Việt cũng đưa tay nắm lấy, quay người chào và tươi cười nói một tiếng với người đẹp tiếp tân, "Cảm ơn", sau đó, tiện tay đóng cửa lại, đem người đẹp nhốt ngoài cửa.
"Mời ngồi. Trà hay là cà phê?" Kiều Nghi Kiệt nho nhã lễ độ.
Nghĩ rằng chắc bọn họ sẽ nói chuyện lâu, Trác Siêu Việt ngồi ở trên sô pha, "Trà."
Kiều Nghi Kiệt một bên ngâm trà, một bên hỏi, "Trác tiên sinh tìm tôi không biết có chuyện gì?"
"Vì một người."
"A, xin lỗi..."
"Tô Mộc Mộc!"
Chén trà trong tay Kiều Nghi Kiệt khẽ lung lay tạo lên gợn sóng nhỏ. Anh không nói không rằng đưa chén trà tới, đặt trên bàn, chậm rãi ngồi ở ghế sô pha đối diện, cẩn thận đánh giá Trác Siêu Việt trước mắt.
"Trác tiên sinh biết Mộc Mộc?" Hai chữ Mộc Mộc ở trong miệng anh nói ra, cực kỳ nhẹ nhàng.
"Đương nhiên biết, cô ấy là bạn gái anh trai tôi." Trác Siêu Việt lẳng lặng tựa vào ghế sô pha, thưởng thức biểu tình thiên biến vạn hóa của Kiều Nghi Kiệt. "Tôi nghe Mộc Mộc nói..."
Hai chữ "Mộc Mộc", từ trong miệng Trác Siêu Việt nói ra hiếm có được sự nhẹ nhàng, "...Luật sư Kiều giúp cô ấy giảm án, còn nâng đỡ cô ấy rất nhiều."
"..." Kiều Nghi Kiệt không nói, lâm vào trầm mặc.
"Chắc luật sư Kiều còn hồ sơ vụ án đó? Tôi muốn xem qua một chút."
"Thật có lỗi, hồ sơ vụ án chúng tôi có nghĩa vụ giữ kín bí mật giúp đương sự." Kiều Nghi Kiệt từ chối thẳng thắn.
Trác Siêu Việt thản nhiên mỉm cười, "Giữ bí mật? À, tôi sẽ không làm luật sư Kiều khó xử, tôi có một người bạn, rất thân với sở trưởng Tề."
Kiều Nghi Kiệt lới lỏng cà vạt, không tự nhiên mỉm cười, muốn nói lại thôi.
Trác Siêu Việt tự nhận tài ăn nói của mình còn không đẳng cấp đến nỗi làm một luật sư á khẩu không trả lời được, nhưng rõ ràng, Kiều Nghi Kiệt đối với hắn có vẻ đố kỵ, về phần là bận tâm thân phận của hắn hay là bận tâm mối quan hệ giữa hắn và Mộc Mộc, hắn tạm thời còn chưa tính đến.
"Tại sao Trác tiên sinh lại quan tâm đến vụ án của Mộc Mộc như vậy?" Kiều Nghi Kiệt hỏi.
"Bởi vì tôi không tin cô ấy giết người, nhất là giết người đã có ơn dưỡng dục mình mười bảy năm trời. Tôi cho rằng vụ án này có điểm nghi ngờ, tôi muốn tìm hiểu xem lúc ấy luật sư Kiều thắng quan tòa như thế nào."
"Mộc Mộc là thân chủ của tôi, làm một luật sư, tôi chỉ hoàn toàn làm theo ý kiến thân chủ."
"Làm theo ý kiến thân chủ?" Trác Siêu Việt nhìn thoáng qua Kiều Nghi Kiệt, thấy ánh mắt anh ta bình tĩnh không chút gợn sóng, tiếp tục: "Nói như vậy luật sư Kiều cũng không hề điều tra đến chứng cứ, chỉ dựa vào ý kiến của đương sự, đưa cô ấy vào sở cảnh sát, trần thuật tội trạng cô ấy trước tòa?"
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 28
Trác Siêu Việt nhẹ nhàng đưa tay cầm chén trà trên bàn, thổi một hơi, mỉm cười. "Mười bảy tuổi, đó là thời gian đẹp nhất của một cô gái, luật sư Kiều thật đúng là "vì pháp mà không tha tình"!"
Kiều Nghi Kiệt chậm rãi hít vào một hơi, cơ thể cứng ngắc ngồi trên ghế khẽ run lên, cố gắng che giấu sự mất bình tình. "Trác tiên sinh đánh giá cao tôi rồi, cảnh sát và quan tòa sao có thể nghe lời nói của một mình tôi. Mộc Mộc chủ động ra tự thú, nhân chứng vật chứng rõ ràng... Cái tôi có thể làm chỉ là giúp cô ấy cầu tình với quan tòa, mong họ xem xét cô ấy cũng là người bị hại mà cân nhắc mức hình phạt."
"Nhân chứng? Vật chứng?" Trác Siêu Việt đùa cợt châm biếm: "Luật sư Kiều, cái gọi là căn cứ chính xác này, chính anh cũng tin sao?"
Kiều Nghi Kiệt cũng không hiểu là Trác Siêu Việt cố ý kích mình, hay chỉ là nhạo báng mình vô dụng, vì vậy phẫn nộ giải thích không kịp suy nghĩ.
"Có người làm công việc dọn dẹp theo giờ nhìn thấy Mộc Mộc lấy dao đâm vào ngực Tô Minh Lỗi, sau đó lại rút dao ra, nạn nhân tử vong vì mất máu quá nhiều, chuôi dao cũng có dấu vân tay của cô ấy. Hơn nữa theo lời hàng xóm gia đình cô ấy kể lại, quan hệ của Mộc Mộc với nạn nhân rất bình thường, vợ của nạn nhân cũng thường xuyên cùng ông ta khắc khẩu, chỉ trích sự quan tâm của nạn nhân vượt quá giới hạn của một người cha nuôi với con gái. Vợ nạn nhân cũng khai chính mắt thấy nạn nhân đêm hom khuya khoắt ở trong phòng Mộc Mộc đi ra... Trác tiên sinh, anh cho rằng bằng đấy chứng cứ không đủ tin sao?"
Trác Siêu Việt nắm chặt chén trà trong tay, hơi nóng ở bên trong tỏa ra bỏng rát nhưng hắn không hề có cảm giác.
Kiều Nghi Kiệt ngừng lại lấy hơi, tiếp tục nói: "Căn cứ vào lời khai của thân chủ tôi, nạn nhân đã nhiều lần có hành vi sỗ sàng với cô ấy, cô ấy vẫn nhẫn nại, cho đến một lần cuối cùng..."
Kiều Nghi Kiệt lấy tay che miệng ho khan, tiếp tục nói: "Nạn nhân cường bạo cô ấy, còn nói nhiều lời rất khó nghe. Cô ấy nhất thời mất bình tĩnh mới cầm con dao hoa quả bên cạnh lao về phía ngực nạn nhân, cô ấy cũng bởi vì chấn kinh quá độ, từ đó về sau mất đi giọng nói. Cảnh sát đã đưa cô ấy đến bệnh viện làm xét nghiệm phụ khoa, quá thực bị tổn thương nghiêm trọng... Căn cứ giáo viên và bạn học cùng của cô ấy, Mộc Mộc là cô gái cực kỳ hiền lành, mỗi ngày đều ở nhà luyện dương cầm, chưa bao giờ tiếp xúc với nam sinh, cũng không ra ngoài chơi..."
Kiều Nghi Kiệt bất đắc dĩ lắc đầu, "Cô ấy còn chưa trải qua sinh nhật mười bảy tuổi... Ngoài cha nuôi ra, còn có người đàn ông nào dám làm ra chuyện cầm thú cũng không bằng như vậy?"
Trác Siêu Việt không nói không rằng uống một ngụm rồi buông chén trà.
Cầm thú? Lúc ấy hắn rõ ràng hỏi qua Mộc Mộc, "Em đã đủ mười tám chưa?"
Cô gật đầu.
Ờ, thôi được rồi, hắn thừa nhận hắn cũng không tin tưởng cho lắm... Được rồi, với một cô bé còn chưa qua sinh nhật tuổi mười bảy, hắn làm việc này... Hắn thừa nhận đúng là có vẻ cầm thú không bằng!
Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng, quan trọng là, Trác Siêu Việt hắng giọng, nói: "Luật sư Kiều, nếu tôi có đủ căn cứ chứng minh chuyện cầm thú cũng không bằng này không phải cha nuôi cô ấy làm. Anh còn cảm thấy vụ án này, chứng cứ vô cùng rõ ràng không?'
Sắc mặt Kiều Nghi Kiệt trong phút chốc thay đổi, thiếu chút nữa kinh hãi đứng lên. "Anh nói cái gì? Anh có chứng cớ gì?"
"Anh muốn biết?" Trác Siêu Việt nhếch mi, sửa lại tay áo mình, "Tôi có thể nói cho anh, nhưng mà, đợi tôi điều tra toàn bộ sự việc đã."
Trên thực tế, nếu Trác Siêu Việt muốn tìm hiểu vụ án, trực tiếp đến sở cảnh sát dễ dàng hơn nhiều, nhưng hắn muốn biết qua Kiều Nghi Kiệt, gần đây, hắn cho rằng những điều Kiều Nghi Kiệt biết nhất định nhiều hơn so với cảnh sát và viện kiểm sát, thứ hai, hắn không thích bị người khác thẳng thừng từ chối...
Do dự một lát, rốt cuộc Kiều Nghi Kiệt đứng lên, từ tủ hồ sơ tìm ra một tập tư liệu săp xếp theo năm, rút ra từ giữa một túi hồ sơ, đặt trên bàn trà trước mặt Trác Siêu Việt.
Trác Siêu Việt lấy hồ sơ ra, bên trong sắp xếp rất ngăn nắp, có ảnh chụp người chết, có báo cáo khám nghiệm tử thi, còn có ghi chép lời nhân chứng, bao gồm cả mục đích cá nhân, bằng chứng, còn thư thú tội của Mộc Mộc...
Trác Siêu Việt đọc cẩn thận từng tờ, ngay cả một trợ từ không hề có ý nghĩa cũng cân nhắc kĩ.
Thì ra, Mộc Vũ Phi, mẹ đẻ Mộc Mộc trước đây đã từng qua lại với cha nuôi cô, Tô Minh Lỗi. Hai người đều học học viện âm nhạc, tình đầu ý hợp, sau không biết vì nguyên nhân gì mà chia tay.
Mộc Vũ Phi lấy người khác, chuyển sang thành phố khác, Tô Minh Lôi thoái chí nản lòng cuối cùng cũng kết hôn.
Hơn một năm sau, Tô Minh Lỗi nghe nói Mộc Vũ Phi bệnh nặng, chồng cũng ruồng bỏ, ông ta không quản xa xôi tìm đến.
Sau khi bà ta mất, ông ta nhận nuôi con gái bà, gọi là Tô Mộc Mộc... Bởi vì khuôn mặt Mộc Mộc rất giống Mộc Vũ Phi, cho nên tình cũ khó quên, sinh ra tư tưởng không đứng đắn ...
Cũng bởi vậy, mẹ nuôi Mộc Mộc là Chu Lam khắc khẩu không ngừng với Tô Minh Lỗi, thậm chí có lần động chân động tay.
Tờ cuối cùng là tờ khai của Chu Lam, trên mặt chỉ có một câu: Người là tôi giết, không liên quan đến con gái tôi...
Hắn khó hiểu cầm tờ giấy nhìn về phía Kiều Nghi Kiệt: "Đây là gì?"
"Lúc ấy ảnh sát chạy đến hiện trường, ngoài những người tận mắt chứng kiến chỉ có Mộc Mộc và mẹ nuôi cô ấy, Chu Lam ở đó. Chuôi dao có dấu vân tay hai người bọn họ, cạnh sát giữ hai người lại. Sao đó, Chu Lam nhận tội, cảnh sát mới thả Mộc Mộc... Bởi vì trạng thái tinh thần Chu Lam có vấn đề, nên lời khai chỉ có một câu."
"Sau đó thì sao?"
"Sau khi Mộc Mộc tự thú, tinh thần Chu Lam hoảng loạn, nói năng lộn xộn, bác sỹ tâm lý kết luận vì Chu Lam chịu kích thích quá độ, tâm thần phân liệt, vì vậy lời khai của bà ấy không có hiệu lực."
"Vậy bà ấy bây giờ ở đâu?"
"Sau khi Mộc Mộc vào tù được một năm, bệnh tim của bà ấy tái phát, qua đời."
Trác Siêu Việt day day trán, khép lại hồ sơ, quăng về trên bàn.
Bây giờ, hắn đã hiểu tất cả.
Cô vì cứu mẹ nuôi của mình, tình nguyện đi tự thú, tình nguyện ngồi tù, thậm chí, tình nguyện đem lần đầu tiên quý giá nhất của mình bán cho một người đàn ông xa lạ!
Khó trách câu đầu tiên của cô ấy mang theo sự mời gọi rõ ràng: "Cho tôi mượn năm vạn đồng, muốn tôi làm gì cũng được!"
Hắn chỉ nói, đi theo hắn, cô đã khẩn cấp muốn "lên giường".
Khó trách hắn cho cô tiền, cô còn kiên trì muốn hắn đưa cô đến khách sạn.
Từ đầu đến cuối, đều là sự lợi dụng đã sớm tính toán từ trước.
Hắn trở thành công cụ lợi dụng, nhưng hắn không hề hận cô, cũng không hề thương hại cô.
Ngược lại, hắn cảm thấy nể phục, một cô gái chưa đủ mười bảy tuổi, một đôi vai mỏng manh yếu đuối như thế lại có dũng khí gách vác một bi kịch mà mình đáng nhẽ ra không phải gánh vác.
Uổng bốn năm lao tù, đeo trên lưng bao lời phỉ báng oán hận, cô vẫn yên lặng thừa nhận, không phản bác, không giải thích.
"Vì sao anh giúp cô ấy?" Trác Siêu Việt hỏi.
Ánh mắt Kiều Nghi Kiệt hướng về nơi xa, chậm rãi kể lại một mùa đông rét lạnh nhiều năm về trước.
Lúc ấy, anh vừa đến phòng luật sư Tề thị không lâu, cực kỳ cố gắng trong công việc, hầu như ngày nào cũng tăng ca đến khuya. Có một ngày, mười giờ tối, anh ra khỏi văn phòng. Ngày đó rất lạnh, gió quất vào người giống như những con dao nhỏ, lạnh thấu xương.
Bên cạnh cửa lớn văn phòng có một cô gái rất gầy, trên người chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh mỏng manh, ôm một chiếc túi hồ sơ bên trong, run lên trong gió.
Cô gái vừa thấy anh chạy đến, mắt sáng ngời, không kịp nói gì, quỳ xuống.
Anh nhanh chóng đỡ cô lên: "Có chuyện gì, em đứng dậy nói."
Cô ngẩng mặt, nhìn anh há miệng thở dốc, lại không phát ra âm thanh. Anh vĩnh viễn nhớ ánh mắt ngày hôm đó, ánh mắt cầu xin đau đớn.
Anh giúp cô đứng dậy, đi vào đại sảnh, nhận lấy túi hồ sơ cô đưa, nhìn giấy tờ bên trong. Cô chuẩn bị tư liệu rất đầy đủ, có ảnh chụp nạn nhân, báo cáo xét nghiệm, băng ghi âm lời khai những người tận mắt chứng kiến, còn có rất nhiều căn cứ chính xác, ngoài ra còn có một thư đầu thú, kể lại toàn bộ hành vi phạm tội của mình.
Lúc đó Kiều Nghi Kiệt chưa vào nghề được bao lâu, chỉ gặp những hoàn cảnh như vậy ở trên TV, lại thấy một cô gái nhỏ kiên trì cầu xin như vậy, sự chính nghĩa trong lòng đột nhiên trỗi dậy.
Anh nghĩ, nhất định phải làm cho cô gái mười bảy tuổi này tin tưởng, pháp luật luôn luôn nghiêm minh, để cho cô ấy có thể gánh vác hậu quả chính hành vi phạm tội của mình, vì vậy, anh thu nhận vụ án của cô.
Tuy rằng ở văn phòng có người nói, mấy hôm trước cô gái này từng tìm đến những luật sư khác nhưng đều bị từ chỗi. Mọi người đều khuyên anh nên không nhận vụ án rác rối này, nếu làm không tốt lại dễ gây xích mích với bên cục cảnh sát.
Nhưng anh vẫn quyết tâm làm.
Đó là vụ án Kiều Nghi Kiệt tận tâm nhất, anh giúp cô sắp xếp lại chứng cứ, đương nhiên cũng vì cô mà nhờ vả không ít người, khơi thông rất nhiều quan hệ, bên cục cảnh sát mới đồng ý một lần nữa điều tra lại hung thủ.
Là anh thật lòng muốn giúp đỡ cô, không nghĩ tới một phân tiền. Nhưng ngày cô tự thú, anh nhận được năm vạn đồng cùng một phong thư cảm ơn,
Bước ra khỏi suy nghĩ, Kiều Nghi Kiệt nhìn về phía Trác Siêu Việt đang thất thần, "Những điều tôi biết, chỉ có bằng đó."
"..."
Đối với Trác Siêu Việt mà đó, như vậy là đủ.
"Anh nói cha nuôi cô ấy không hề làm chuyện cường bạo, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Đêm trước ngày Mộc Mộc tự thú... Đã bán mình ở quán bar, đổi lấy năm vạn đồng."
Kiều Nghi Kiệt đột nhiên ngồi thẳng, khiếp sợ, áy náy, tự trách, những từ đó không thể miêu tả được sắc mặt xanh mét của anh lúc này.
Rất lâu, anh mới suy sụp tựa lưng vào ghế ngồi. "Cô ấy... thật không ngờ!"
Thực ra, mấy năm nay không phải Kiều Nghi Kiệt chưa từng nghi ngờ Mộc Mộc đến tột cùng có giết người hay không, nhất là ngày Mộc Mộc tự thú, mẹ nuôi cô không ngừng kêu lên: "Đừng bắt con bé, con bé còn nhỏ, người là tôi giết, đừng bắt con bé... Mộc Mộc, mẹ biết con là đứa con tốt, đừng làm bậy, về nhà mau..."
Lúc đấy anh cũng suy nghĩ, có phải Mộc Mộc vì cứu mẹ mà nói dối hay không.
Nhưng tất cả chứng cứ trước mắt, anh không thể không tin.
Lời tác giả:
Chân tướng đã được vạch trần hơn một nửa, còn một nửa để chậm rãi giải quyết.
Gần đây không có kích thích, chương tiếp theo sẽ là phiên ngoại, "Hoa trong mộng đẹp biết bao nhiêu", mọi người cứ bình tĩnh!
Zeus:Hôm nay thổi sáo kiệt sức =)) về nhà đánh chữ cũng thấy mệt =)) Vì vậy hơi muộn một tý mới xong :">


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui