Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 51
"Hãy tin anh, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không rời xa em."
Kể từ tuần trước khi Trác Siêu Việt nói câu này, hắn vẫn chưa đến tìm Mộc Mộc, một cuộc điện thoại cũng không có. Cô mơ hồ đoán được đã có chuyện gì đó xảy ra, làm cho hắn khó xử, làm cho hắn lùi bước. Cô cũng không liên lạc với hắn, cho hắn thời gian bình tĩnh để suy nghĩ lại, xem quan hệ của hai người nên kết thúc như thế nào.
Đương nhiên, cô cũng có việc mình nên làm.
Để có một cơ thể khỏe mạnh, Mộc Mộc kiên trì ăn đầy đủ, ngủ no giấc, không thức đêm đến quán bar, mỗi ngày chạy bộ một giờ. Trong một tuần, cô tăng lên vẻn vẹn năm cân, mặt mũi phổng phao, thần thái cũng đã có nét phấn chấn mà một cô gái trẻ nên có.
Cuối tuần, bạn cùng phòng đều đi chơi, chỉ có một mình Mộc Mộc ngồi trước bàn cạnh cửa sổ học bài, nhìn mây bay bên ngoài cửa sổ, đoán xem Trác Siêu Việt đang làm gì, Trác Siêu Nhiên đang làm gì?
Sự sai lầm này, có thể bù đắp lại không?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô phản xạ có điều kiện chạy đến lấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, tim lại trùng xuống.
"Xin chào!" Nhấc máy, cô khách khí chào.
"Xin chào!" Giọng nói bình tĩnh mang theo khí thế bức người này, suốt đời Mộc Mộc khó quên, dây thần kinh của cô bỗng trở nên căng thẳng, hít thở cũng khó khăn.
"Tôi là mẹ của Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt, tôi phái xe chờ cô dưới lầu ký túc xá, cô đến đây một chút, chúng ta gặp mặt."
Ngữ khí tuy rằng khoan thai, nhưng thái độ không cho người khác cơ hội từ chối.
Mộc Mộc không dám chậm trễ, "Vâng, cháu biết!"
Rửa mặt, chải đầu, trang điểm xong, thay một bộ quần áo đoan trang nhất, cô đứng ở trước gương tập luyện nụ cười không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo lần thứ N xong, mới bắt đầu ra ngoài.
Vừa đến cửa lớn, cô đã nhìn thấy một chiếc xe hơi hết sức phô trương đứng ở trước, nước sơn màu đen bóng loáng ánh lên, biểu hiện một sự xa hoa tột bậc. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục chính thống tập trung quan sát từng cô gái đi ra khỏi cửa.
Khi ông ta thấy Mộc Mộc, lập tức kính cẩn đi đến, "Xin hỏi cô là Tô tiểu thư?"
"Vâng." Cô gật đầu.
"Mời lên xe!" Người đàn ông giúp cô mở cửa xe, cử chỉ chuẩn mực, đủ thấy là lái xe đã được huấn luyện.
Trên đường, người lái xe không nói một câu, chỉ thỉnh thoảng nhìn cô từ kính chiếu hậu, ánh mắt khó hiểu. Qua ánh mắt thăm dò ấy, Mộc Mộc ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, cũng đoán được đang chờ cô phía trước là điều gì, hai bàn tay cô đặt trên đầu gối không tự giác nắm chặt lại.
Điều gì nên đến sớm muộn cũng phải đến, muốn tránh cũng không được.
Xe đi một đoạn đường không xa, chạy vào một khu dân cư cũ kỹ, những cầu thang màu xám như bị thời gian bào mòn, có cảm giác thê lương.
Mỗi bước đi của Mộc Mộc đều nặng nề, bởi lớn lên ở thành phố S, cô rất rõ, đừng nhìn tiểu khu này xây dựng đã mười mấy năm, khiêm tốn, cũ kỹ, thực ra nơi này là nơi ở của hầu hết cả quan chức chính phủ, cán bộ cao cấp tiếng tăm lừng lẫy của thành phố S.
Cô vừa bước đến trước một cánh cửa, cánh cửa này đã mở ra từ bên trong, người giúp việc mỉm cười chào cô và người lái xe.
Mộc Mộc lặng lẽ nhìn thoáng vào bên trong, phòng khách sáng sủa, so với nơi ở của Trác Siêu Nhiên còn rộng hơn gấp đôi, đủ thấy gia thế nhà họ Trác lớn đến cỡ nào. Trác phu nhân đang ngồi trên sô pha gọi điện thoại, nhìn qua có vẻ đang nói chuyện với cấp dưới, thái độ trịch thượng. Quần áo mặc ở nhà thoải mái cũng không làm mất đi thần thái bức người, vẫn như cũ làm cho người ta có cảm giác bị áp bách.
Thấy người giúp việc dẫn Mộc Mộc đi vào, bà ta tùy tiện nhìn lướt qua, chỉ chỉ cô vào vị trí đối diện, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Mời ngồi." Người giúp việc ở vừa mời cô ngồi xuống, vừa rót cho cô chén trà thơm ngát, nước tra thanh thấu, hương trà đậm đà, mặc dù không hiểu về trà, Mộc Mộc cũng biết được loại trà này chắc chắn thuộc hàng thượng hạng. Cô lặng yên quan sát đồ đạc trong nhà, đồ gỗ gụ bề thế, đồ cổ tranh chữ lâu năm, tất cả đều thể hiện thú thưởng thức thanh cao của gia chủ, sự phô trương thể hiện bề thế gia phong.
Theo tầm mắt, cô phát hiện trên bàn trà có một màn hình điện tử, những bức ảnh thay nhau hiển thị, toàn bộ là ảnh chụp chung của Trác Siêu Việt và Trác Siêu Nhiên.
Tuyết lớn đầy trời, núi cao mờ mịt, mưa bay phảng phất cửa Nam Thiên, Trác Siêu Nhiên ôm vai Trác Siêu Việt, khuôn mặt phong sương nở nụ cười trẻ trung...
Mùa thu vàng, lá đỏ rụng khắp nơi, Trác Siêu Nhiên và Trác Siêu Việt đứng trên đỉnh núi, khí thế sục sôi...
Giữa mùa hè, bọn họ cùng leo lên đỉnh núi cao nhất, Trác Siêu Nhiên leo ở phía trước, áp người vào vách đá, cúi người đưa tay đỡ Trác Siêu Việt...
Cô nhìn, mắt nóng lên.
"Cảm tình của Siêu Nhiên và Siêu Việt rất tốt." Trác phu nhân nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Mộc Mộc lập tức tỉnh táo ngồi thẳng dậy, chuẩn bị tâm lý. Nhưng Trác phu nhân lại bưng chén trà nên nhấp một ngụm, ánh mắt dừng ở trên khung ảnh, buồn bã, "Bây giờ, chúng nó lại vì một cô gái mà cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm cũng không đồng ý..."
"Là lỗi của cháu!" Trừ những lời này ra, cô không còn gì để nói.
"Lỗi? Cô có biết cô có lỗi gì không?"
"Cháu..." Cháu không nên dây dưa với bọn họ, không nên nhận sai người, hoặc là ngay từ đầu cô đã sai rồi, cô không nên đi gặp Trác Siêu Việt.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã cảm thấy không vừa mắt. Siêu Việt nói tôi có thành kiến với cô, nó nói cô là cô gái tốt, chỉ là không biết quý trọng bản thân mới làm cuộc sống của mình trở nên thế thảm như vậy. Nó còn nói cô vì cứu mẹ nuôi của mình mà gánh tội thay bà ta, ở trong tù chịu rất nhiều khổ cực..."
Trác phu nhân liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm như vực sâu không đáy, "Thật sự cô rất đáng thương, tôi cũng giống như Siêu Nhiên, Siêu Việt, đồng cảm với cô, thương hại cô... Nhưng, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không thích cô, cũng không có cách nào nhận cô làm con dâu, không phải với quá khứ của cô, mà là, một người phụ nữ ngay cả bản thân mình cũng không biết quý trọng, làm sao có thể yêu người khác?"
Một câu nói, như lưỡi dao sắc bén đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng Mộc Mộc.
"Cô yêu Siêu Việt không?"
Cô gật đầu không tiếng động.
"Siêu Nhiên vì cô, không để ý đến thành kiến của mọi người, mặc kệ thân phận quân nhân của mình, công khai thừa nhận cô là bạn gái. Khi sự việc của cô và Siêu Việt bại lộ, nó lại tình nguyện đi biên cương để tác thành cho hai người... Siêu Việt đã làm cho cô những gì, tôi không tiện nói kĩ, tôi tin so với tôi, cô rõ ràng hơn nhiều. Mà cô, ngoài đẩy nó vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đã làm được gì cho nó?"
"..."
Mộc Mộc một chữ cũng không nói được, Trác Siêu Việt đã vì cô mà làm rất nhiều.
"Chúng nó sinh ra cùng năm cùng tháng cùng ngày, từ khi ra đời đã sát cánh bên nhau, tiểu học, trung học, đại học, nhập ngũ, cho đến bây giờ chưa từng tách rời. Ngoài người thân, đồng môn, bạn bè, chiến hữu đều có chung..."
Mộc Mộc gật đầu. Lúc Trác Siêu Nhiên nằm bệnh, từng người đến thăm anh đều trêu chọc vài câu với Trác Siêu Việt, những gì bọn họ thể hiện dường như đem hai người hợp lại, tuy hai mà như một.
"Tôi vẫn tưởng rằng Siêu Việt dù phóng túng, cũng sẽ không động vào bạn gái của anh trai mình, để anh trai mình trước mặt bạn bè người thân không còn một chút sĩ diện, bản thân lại rơi vào tội bất nhân bất nghĩa..." Trác phu nhân dừng lại một chút, thở dài giống như một người mẹ bao dung, không còn là một người phụ nữ cao ngạo khí thế.
Mộc Mộc cúi đầu, nhìn từng bức ảnh hiện lên trên chiếc khung điện tử, mỗi một bức dường như đều thể hiện tình cảm anh em máu thịt không thể nào xóa đi được, mà cô, rạch vào tình thân của họ một vết rách không có cách nào tha thứ.
Cô luôn miệng nói yêu hắn, nhưng cô đã vì hắn mà làm được cái gì? Bốn năm trước lợi dụng dụ dỗ, bốn năm sau vụng trộm dây dưa, cô từng bước từng bước đẩy Trác Siêu Việt đến không còn đường thối lui.
Bây giờ vụng trộm dây dưa bị phơi ra giữa ban ngày ban mặt, người anh trai mà hắn thân thiết nhất không còn bên cạnh hắn, bạn bè hắn sẽ nhìn hắn như thế nào?
Cô thực sự sai rồi, căn bản, cô không hiểu thế nào là yêu một người.
Trác Siêu Việt nói: "Chỉ cần em vui là được rồi!"
Giờ phút này cô mới hiểu những lời đó: Thực sự yêu một người, chính là tình nguyện nhận đau khổ về bản thân, cũng hy vọng người kia được hạnh phúc.
"Cô, cảm ơn cô nói với cháu những lời này." Mộc Mộc đứng lên, "Cháu biết phải làm thế nào."
Trác phu nhân chờ cô nói tiếp.
"Cháu sẽ học cách trân trọng bản thân trước, sau đó mới học cách yêu thương người khác."
"Hy vọng cô có thể sớm hiểu được."
Trước khi quay đầu, Mộc Mộc thoáng nhìn qua chiếc khung ảnh điện tử trên bàn, liền quay lại, "Cô, có thể cho cháu chiếc khung ảnh này không? Cháu muốn giữ lại một chút kỉ niệm."
Bà ta lẳng lặng cười, gật đầu.
Đi xuống lầu, lái xe ở dưới đợi mở cửa xe cho cô, cô ngồi lên, đầu ngón tay miết qua khung ảnh.
Cô không có cách nào sửa lại lỗi lầm đã qua, nhưng ít ra có thể ngăn cho sai lầm này không tiếp tục tái diễn.
********
Xe dừng lại trước lầu ký túc xá, Mộc Mộc vừa mới xuống xe, cả người cứng lại.
Trên ghế dài trước cửa, một người đàn ông tiều tụy ngồi đó, nếu không phải Tô Nghiêu đứng bên cạnh, dường như cô không nhận ra được người thân mà cô luôn luôn tâm niệm trong lòng.
Bác cả thấy cô, run rẩy đứng lên, khó khăn hướng cô đi đến.
Mộc Mộc chạy vài bước tới, thấy mắt bác cả ngập nước, cô hiểu, ông đã biết chuyện.
"Bác cả..."
"Mộc Mộc." Ông gọi, bàn tay gầy guộc nắm chặt lấy tay cô, "Con bé này."
Cổ họng ông run run không phát ra tiếng, tay lại vẫn nắm chặt lấy bàn tay cô. Đây là tình thân cô khát vọng nhất, mong muốn nhất.
Tô kiêu nói: "Trác tiên sinh đã nói tất cả mọi chuyện..."
Trác tiên sinh? Trác Siêu Việt?
Lại là hắn?
Hắn luôn muốn biết cô cần gì nhất, yên lặng mà đem đến cho cô.
Tô Nghiêu thở dài, một tay ôm lấy bả vai gầy guộc của cô, "Mộc Mộc, mấy năm nay em đã chịu nhiều khổ cực rồi."
"Không có." Cô lắc đầu, lại cố gắng ngẩng lên, mỉm cười, không cho nước mắt rơi xuống.
Nhưng nước mắt bác cả lại từng giọt từng giọt nhỏ xuống tay cô.
Cô nhẹ nhàng giúp ông lau đi, "Bác cả, bác yên tâm, bệnh của bác sẽ nhanh chóng khỏi thôi."
Bác cả lắc đầu, khó khăn hô hấp, không cách nào nói thành lời. Tô Nghiêu vội vàng thay ông nói, "Ba anh đã tìm được thận, là của một phạm nhân tử hình hiến tặng, giải phẫu đã được sắp xếp rồi, thứ Hai tuần sau làm."
"Tìm được thận rồi?" Mộc Mộc không hiểu, vì sao đột ngột tìm được thận, vì sao là tội phạm tử hình?
Tô Nghiêu gật đầu, "Theo anh về nhà đi."
Nhà, cô đã sớm không có nhà.
Một ngày đẹp nhất cuối thu, cô ôm chặt lấy người thân yêu nhất của mình, ở trên người bác cả, cô tìm thấy một bóng dáng quen thuộc, ba cô.
Một nguyện vọng cuối cùng cũng thỏa mãn, thành phố này, đã không còn gì ràng buộc cô nữa rồi.
********
Bởi vì tình hình sức khỏe quá kém, bác cả chưa nói được mấy câu đã bị Tô Nghiêu đưa về bệnh viện, Mộc Mộc đứng tại chỗ, nhìn theo xe bọn họ biến mất trong vườn trường mới lặng lẽ lau đi nước mắt.
Tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, bên ven đường phía trước không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc Land Rover màu trắng.
Cửa xe mở ra, Trác Siêu Việt mặc áo sơ mi đen, quần jeans đen đi xuống, hướng về phía cô cười nhẹ.
Khóe môi kia hiện lên một đường cong quen thuộc, làm cho Mộc Mộc nhớ đến một câu quảng cáo xe việt dã quan thuộc, "Vừa nhìn, lập tức chói mắt!"
Khó trách Trác Siêu Việt chung tình với loại xe này như vậy, rất hợp với hắn - Vừa nhìn, lập tức chói mắt!
Khuôn mặt cô nhớ nhung không biết bao nhiêu lần kia lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, cô không kịp nghĩ nhiều, chạy về phía hắn...
Cả quãng đường không biết đụng vào bao nhiêu người, cô không ngừng nói "xin lỗi", cho đến khi cô cách hắn chỉ còn một bước dài, mới đứng lại thở dốc.
Hắn cười, nụ cười phóng khoáng không hề thay đổi, "Em béo lên."
Lời nói ấm áp làm cho ngực cô như vỡ tung.
Cô rất muốn mỉm cười đáp lại hắn, nhưng cố gắng hết sức vẫn không cách nào cười nổi. Vì thế, cô thu lại khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó nhìn hơn, thử thăm dò hỏi, "Anh cho tên tử tù kia bao nhiều tiền, người ta mới bằng lòng hiến thận cho bác cả?"
Hắn khẽ nghiêng người, đôi mày kiếm hơi nhếch, "Không phải chuyện gì cũng cần dùng tiền giải quyết."
Quả đúng như cô dự đoán, lại là hắn cứu bác cả cô, lại là hắn vì cô mà lao tâm khổ tứ. Những gì hắn vì cô mà làm, so với ngàn vạn câu "anh yêu em" còn nặng hơn.
Cô bỗng nhiêu nhớ tới một đêm cùng nhau, hắn từng nói, "Yêu, vốn là làm, chẳng lẽ em thích nói?"
Cho bến bây giờ, cô mới thực sự hiểu được những lời này.
"Em..." Yết hầu cô khô lại, nói không nên lời.
Hắn cúi mặt, chờ cô nói tiếp, nhưng cô cứng họng, rất lâu sau không thể nói gì.
"Hả? Em muốn nói gì?"
Cô cúi mặt, nhìn chằm chằm mũi chân mình, "Em phải đi." Những lời này cô nghĩ rằng cũng dễ dàng, nhưng đến khi đứng trước mặt hắn rồi, cô mới phát hiện, để nói ra được khó khăn biết bao nhiêu.
Gió thổi làm đám lá kêu sàn sạt.
"Có phải em muốn nói rằng... Từ sau chúng ta đừng gặp lại?"
Thấy cô cam chịu, Trác Siêu Việt gật gật đầu, tiếng cười làm cho người ta không rét mà run, "Tô Mộc Mộc, em có phải cho rằng ngoài em ra tôi không tìm được đàn bà khác, nên phải vô liêm sỉ quấn lấy em?"
"Không phải." Mộc Mộc ngẩng mặt, nói với hắn, "Em biết anh muốn dạng bạn gái gì cũng có... Những điều anh làm vì em, trong lòng em hiểu được."
"Nếu em thực sự hiểu được, cái gì cũng đừng nói. Sự tình đã đến bước này, dù chúng ta không gặp mặt, cũng không bù lại được lỗi lầm đã gây ra."
"Chúng ta ít nhất không tiếp tục phạm sai lầm nữa." Nhớ tới vẻ mặt Trác Siêu Nhiên lúc rời đi, còn một câu của Trác phu nhân: Chuyện cô và Trác Siêu Việt đã bại lộ, nó lại tình nguyện đi biên cương để tác thành cho hai người.
Cô hít vào một hơi, để khí lạnh ùa vào lồng ngực, bình ổn lại nhịp tim đập loạn, "Em mệt mỏi, cũng chịu đủ rồi, em không muốn ở cạnh hai người, để tất cả đều rơi vào tình thế khó xử."
"Em mệt mỏi?" Trác Siêu Việt nhìn cô, môi hắn nhếch lên thành một đường cong làm lòng người lạnh ngắt.
Cô biết hắn tức giận, hơn nữa rất tức giận. Từ khi bọn họ gặp lại đến nay, hắn đều phải đứng giữa tình yêu và tình thân khó xử, hắn chưa từng nói mệt, cô có tư cách gì để nói ra câu đó?
"Đúng vậy, em mệt." Cô cứng rắn, tiếp tục nói: "Em thừa nhận anh đối với em rất tốt, nhưng cảm tình của anh rất mâu thuẫn, anh không muốn có lỗi với anh ấy, cũng lại không muốn buông tha cho em, anh căn bản cũng không biết mình thực sự muốn gì. Anh nói muốn em chờ, em có thể chờ, nhưng anh muốn em chờ bao lâu? Vài tháng hay là vài năm? Tối hôm đó anh đưa em về, anh ấy đến tìm em. Anh không biết được anh ấy có bao nhiêu đau lòng, có bao nhiêu tức giận... Anh ấy nói sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng ta."
Cô biết bản thân rất tàn nhẫn, từng lời như lưỡi dao, đâm vào nơi đau đớn nhất trong hắn. Nhưng cô không nghĩ ra cách nào khác, để cho hắn đối với mình hoàn toàn là thất vọng đau khổ, rồi hoàn toàn đem tất cả quên đi.
"Xin lỗi, em là cô gái luôn thiếu thốn cảm giác an toàn, để em giữ lấy một lời hứa hẹn mờ mịt chờ đợi bốn năm, em thà rằng tìm một vòng tay ấm áp, một người đàn ông không hề có day dứt, không hề có băn khoăn, toàn tâm toàn ý yêu em."
Hắn không nói gì. Ở trong mắt hắn, cô nhìn thấy một sự bình tĩnh đặc thù, giống như một hồ nước sâu dần dần kết thành băng.
"Xin lỗi... Chuyện chúng ta hãy dừng ở đây đi, em muốn bắt đầu lại từ đầu."
Hắn nghiêng mặt, nhìn về dòng người qua lại, đợi cho lồng ngực phập phồng dần dần ổn định lại, mới quay mặt về, "Được... được! Chuyện của chúng ta có thể dừng ở đây. Nhưng mà..."
Hắn lấy trong túi ra một tờ giấy đưa tới, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên mặt cô.
Cô nhận lấy tờ giấy, chăm chú nhìn những dòng chữ trên mặt, đây là vé máy bay điện tử khứ hồi từ thành phố S đến thành phố X, bên trên viết tên cô, thời gian xuất phát là mười một giờ trưa ngày mai, thời gian về là một tuần sau.
Không cần phải nói gì, cô đã hiểu ý của hắn - Tình cảm có thể dừng ở đây, nhưng những gì cô còn nợ hắn, phải dùng một tuần này để trả lại.
Xuyên qua ánh mắt đầy hận thù của hắn, cô không đoán được một tuần này sẽ vượt qua bằng cách nào, có lẽ cả đời này cô sẽ phải khắc cốt minh tâm, cũng có lẽ hắn sẽ tra tấn cô thương tích đầy mình, xương cốt cũng không nguyên vẹn.
Cho dù thế nào, đây là những điều cô nên chấp nhận.
Giữ lấy chiếc vé điện tử, cô bình tĩnh trả lời. "Được rồi, chín giờ sáng ngày mai, em chờ anh ở sân bay."
"Vé máy bay của tôi là vé bay đêm. Ngày mai tôi sẽ phái người đưa cô đến sân bay, xuống máy bay cũng sẽ có người đón cô."
"Vâng, em biết."
Hắn không muốn để người khác thấy hai người đi cùng nhau, vì vậy nên tránh cùng cô xuất phát.
"Nhớ mang theo chứng minh thư."
Một câu lạnh như băng nói xong, hắn mở cửa xe, nhanh chóng rời đi.
Xe hắn biến mất không thấy, Mộc Mộc mới lấy ra chiếc vé điện tử, nhìn thật lâu tên chuyến bay trên mặt.
Lời tác giả:
Type đến hơn bốn giờ cuối cùng mới nặn ra một chương, hy vọng không làm mọi người thất vọng.
P.s: Thất vọng cũng đừng nói, đừng đánh ta, ta mỏng manh lắm nha. Hôm nay, không, phải nói là hôm qua, ngón tay phải bị xước da, đánh chữ cực khổ, ba ngàn chữ này tuyệt đối là máu chảy đầm đìa nha!
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 52
Xe hắn biến mất không thấy, Mộc Mộc mới lấy ra chiếc vé điện tử, nhìn thật lâu tên chuyến bay trên mặt.
Cô không cách nào tưởng tượng được mấy ngày nay Trác Siêu Việt trải qua sự giằng xé thế nào mới có thể đem chiếc vé này đến gặp cô, càng không cách nào tưởng tưởng tượng được, nếu mình không nói những lời làm tổn thương hắn, hắn sẽ muốn cùng cô trải qua một tuần này như thế nào? Có phải không hai người có thể hẹn hò, xem phim, có phải không cô có thể kéo tay hắn hòa vào dòng người đi trên phố?
Cô rất may mắn, bởi cô gặp gỡ được một người đàn ông hiểu mình như vậy, mà cô, không thể nào yêu hắn, đáp lại tình cảm của hắn.
Không khí như dần dần đẩy cô ra xa, cơ thể không có trọng tâm, cô rã rời ngồi trên mặt đất.
Một giọt nước mắt làm ẩm tờ giấy. Có phải cô lại sai lầm rồi hay không? Cuộc sống mà cô mong mỏi nhất một lần nữa lại vuột mất.
Hạnh phúc, một lần lại một lần gặp cô, rồi nhẹ nhàng lướt qua, không phải là số mệnh cô không tốt, là cô không biết cách theo đuổi hạnh phúc của mình.
*******
Ngày hôm sau, qua hơn hai giờ, máy bay đáp xuống thành phố X xinh đẹp.
Chờ tất cả mọi người xuống hết, Mộc Mộc mới mang theo chiếc túi du lịch nhẹ nhàng đi ra. Đứng ở cửa, cô đang đoán xem Trác Siêu Việt sẽ phái một người thế nào đến đón mình thì thấy một cô gái trẻ tầm hai mươi mấy tuổi đi đến bên cạnh, đồ công sở thành thục, mái tóc ngắn năng động, ngũ quan mặc dù không tính là xinh đẹp, nhưng có một đôi mắt rất sáng, giống như có thể nhìn thấu người khác.
"Xin hỏi cô là Tô tiểu thư đúng không?"
Mộc Mộc che giấu sự mất mát trong lòng, lễ phép cúi đầu, "Là tôi."
"Xin chào Tô tiểu thư, tôi là Tần Ngôn, thư ký của Trác tiên sinh, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tần. Trác tiên sinh đang đi đàm phán công việc..." Tần Ngôn dừng một chút, nói: "Anh ấy bảo tôi đưa cô đến khách sạn trước."
"Cảm ơn!"
"Tô tiểu thư, tôi xách hành lý giúp cô." Tần Ngôn đưa tay cầm lấy túi Mộc Mộc, dẫn cô đi ra phía cửa, "Xin mời, xe chờ ở bên ngoài."
"Cứ gọi tôi là Mộc Mộc đi." Mộc Mộc vốn rất có thiện cảm với Tần Ngôn, không muốn để cô ấy gọi mình khách sáo như vậy, không nghĩ đến Tần Ngôn chần chờ một chút, khách khí từ chối.
"Tô tiểu thư, Trác tiên sinh đã dặn, không được phép gọi thẳng tên cô."
Mộc Mộc ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ, mơ hồ hiểu được ý của Trác Siêu Việt. Hắn không muốn để người khác biết tên cô, sợ mọi người phát hiện người phụ nữ bên cạnh lại chính là chị dâu cũ của hắn.
"Vâng, tôi hiểu."
Ngồi trên xe, Mộc Mộc yên lặng dựa vào cửa sổ, nhìn thành phố xa lạ.
Đây là một thành phố cổ, tuy rằng không có nhà lầu san sát, phong cảnh lại tỏa ra một nét thần vận xa xăm, làm cho người ta có cảm giác vừa xuyên không mà đến.
Chiếc điện thoại Tần Ngôn nắm chặt trong tay vang lên, cô ta vội vàng nghe máy, nói: "Vâng, đã xong, ngài yên tâm... Vâng, được, tôi đã rõ."
Mộc Mộc làm như không nghe thấy, vẫn không nói lời nào, chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Không phải là cô không muốn nói, mà đối với với sự cố ý lạnh lùng này của Trác Siêu Việt cô không biết phải nói gì.
Tần Ngôn cẩn thận quan sát cô trong chốc lát mới mở miệng, "Buổi tối Trác tiên sinh có tiệc xã giao, có thể về muộn, anh ấy nói cô không cần chờ anh ấy ăn bữa tối."
"Tôi biết."
Xe xuyên qua thành phố hơn hai giờ, cuối cùng dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao.
Mộc Mộc được đưa đến một gian phòng. Vừa bước vào, tất cả sự chú ý đều bị tập trung vào một cây đàn dương cầm màu đen, không rảnh đi chú ý đến nội thất sang trọng xung quanh.
Ngón tay lướt qua phím đàn, nghĩ đến cây dương cầm này là Trác Siêu Việt chuẩn bị cho mình, tiếng đàn dưới ngón tay cô càng thêm linh động.
Cô đang chìm đắm trong tiếng nhạc ngân nga, Tần Ngôn lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, hai tay đưa đến trước mặt cô, "Tô tiểu thư, đây là Trác tiên sinh nhờ tôi chuyển cho cô. Anh ấy bảo tôi nói với cô, chỗ này có ba mươi lăm vạn, nếu không đủ thì chuyển lời lại với anh ấy."
Tiếng đàn im bặt.
Năm vạn đồng một đêm, giá cả hai bên đã thỏa thuận xong. Hắn coi cô là gái điếm, hay là cố tình nhắc nhở cô, cô vẫn là gái điếm?
Trước đây, đối mặt với sự nhục nhã như vậy, chắc chắn cô sẽ đem chiếc thẻ này nện trên mặt hắn, xoay người bước đi. Mà giây phút này, sự nhiệt tình và tự tôn của cô hoàn toàn hầu như không còn sót lại dù chỉ một chút.
Cô cười cười, dưới ánh mắt khác thường của Tần Ngôn nhận lấy chiếc thẻ vàng rực rỡ , nắm ở trong lòng bàn tay, "Số tiền này, vừa đủ!"
Bảy ngày, ba mươi lăm vạn, vừa đủ!
Quan hệ của bọn họ bắt đầu bằng một cuộc mua bán, cũng nên bằng một cuộc mua bán mà chấm dứt.
"Ở gần đây có rất nhiều trung tâm mua sắm, nếu cô muốn ..."
"Được! Bây giờ tôi muốn đi mua sắm." Nếu hắn muốn cô nhớ kĩ thân phận của mình, đương nhiên cô cũng sẽ phối hợp với hắn, sắm cho thật tròn vai.
"Tôi đưa cô đi."
"Không cần, tự tôi đi."
Suốt một buổi chiều, Mộc Mộc không biết ở trung tâm thương mại mua biết bao nhiêu quần áo, tốn mất bao nhiêu tiền, chỉ biết là cô đã ký tên đến mỏi tay, chân đi đến mòn gót, trong lòng mới không còn cay đắng.
Sau đó, cô lại vào một cửa hàng ăn rất nhiều, đi Spa, làm một kiểu tóc quyến rũ, cuối cùng trở lại khách sạn.
********
Đêm đã khuya, Trác Siêu Việt còn chưa trở về.
Mộc Mộc trang điểm tỉ mỉ, đứng trước cửa sổ sát đất, từ tầng thứ hai mươi chín nhìn xuống, không thể thấy mặt đất, tạo cho người ta cảm giác chông chênh.
Cô thu lại tầm mắt, một mình lẳng lặng chờ đợi, cảm giác không phải là chờ một người đàn ông mình yêu, mà đang chờ chủ nhân lâm hạnh.
Rốt cuộc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Mộc Mộc nhanh chóng quay sang nhìn chằm chằm cửa , lo sợ không yên, cũng nảy sinh một chút mong chờ.
Cửa chậm rãi mở ra, cô mới phát hiện Trác Siêu Việt không chỉ một mình trở về, còn có một người đàn ông trẻ tuổi áo mũ chỉnh tề, sự chờ mong lập tức biến thành xấu hổ luống cuống, bởi vì người đàn ông kia cô từng biết.
Ngày đó cô còn đánh đàn ở Lạc Nhật, người đàn ông này không chỉ một lần muốn mua cô, nhưng đều bị từ chối. Sau đó, anh ta thẳng thắn nói rằng: Anh ta cá cược với người khác, nếu thua thì rất mất mặt, chỉ cần cô làm cho anh ta thắng, nhất định anh ta sẽ không bạc đãi cô.
Cô cảm thấy loại đàn ông này thật buồn cười, vì sĩ diện của mình có thể dẫm lên lòng tự trọng và thân thể người khác. Dựa vào cái gì? Dựa vào anh ta có tiền? Có tiền là có thể làm cả thế giới xoay xung quanh mình?
Mộc Mộc không thèm nhìn lấy một lần, cúi đầu ở trước mặt anh ta viết xuống vài chữ: "Có gan ăn cắp, có gan chịu đòn!"
Đến tận sau này, người đàn ông đó không còn đi tìm cô.
Vốn tưởng rằng không còn gặp được, không ngờ được hôm nay lại ngẫu ngộ trong hoàn cảnh thế này, cô không biết phải làm sao, người đàn ông đó ngờ ngợ, quay lại cười với Trác Siêu Việt đầy ẩn ý: "Khó trách cậu có chuyện quan trọng, thì ra là chuyện này?"
Trác Siêu Việt âm thầm xoa trán. Đêm tối, đèn mờ, rèm cửa mỏng manh, ánh sáng vàng mông lung, mùi nước hoa nồng nàn, còn có váy ngắn rộng cổ cuốn lấy những đường cong mượt mà, kiêu sa quyến rũ... Hắn cố gắng không cho mắt mình di chuyển đến nơi nhạy cảm trên người cô, cúi xuống nền thảm dưới chân, nhưng là màu sơn móng chân hồng phấn ánh lên vẫn làm cho người ta không cầm lòng được.
Hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ, muốn lấy quần áo đem người cô gói lại, không còn chút kẽ hở.
"Tôi còn tưởng là làm chậm trễ chuyện quan trọng của cậu." Người đàn ông vỗ vỗ vai hắn, thức thời tạm biệt.
"Tôi tiễn cậu!"
Đến ngoài cửa, người đàn ông hỏi, "Từ lúc nào vậy?"
Cho dù anh ta nói thật nhỏ, Mộc Mộc vẫn nghe thấy được, máu trong người như ngưng lại.
Trác Siêu Việt thuận miệng đáp, "Từ bốn năm trước."
"Cái gì! Tại sao không nói với tôi?"
"Tôi không cảm thấy việc này đáng để khoe ra."
"Tôi phục rồi! Tâm phục khẩu phục!" Người đàn ông cảm thán một câu cuối cùng, sau đó không nghe thấy tiếng gì nữa.
Mộc Mộc kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, giống như đứng trước một vách núi đen, dưới chân tựa vực sâu không đáy, có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào.
Trong cuộc sống chát chúa ở Lạc Nhật, tuy rằng Trác Siêu Việt luôn lạnh lùng bàng quan nhìn cô bị người đàn ông này gạ gẫm, nhưng hắn không giẫm lên lòng tự trong của cô, cô cho rằng hắn không giống những người đàn ông khác, hắn tôn trọng cô. Không ngờ được hắn đánh cược với người khác, hắn xem cô là gì? Chẳng lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn không nghĩ tới, nếu cô không may gật đầu, hoặc người đàn ông kia vì giữ sĩ diện mà cường bạo cô, sự việc sẽ diễn biến ra sao?
Tiếng bước chân lặng lẽ tiến đến gần, Mộc Mộc không hề có cảm giác.
"Đang nghĩ gì?" Hơi thở nóng rực của hắn phả đến sau tai cô. Cô hoảng sợ, đột ngột lui ra phía sau từng bước.
"Thế nào? Tôi làm em sợ?" Hắn đưa tay kéo cô vào lòng, tay vòng ra sau eo, môi khẽ dừng trên mặt cô, hôn nhẹ.
Mỗi một dây thần kinh trong cô dường như đều lên tiếng kháng cự, cô dùng hết sức lực đẩy hắn ra, lạnh lùng nhìn, trên mặt không chút biểu tình, "Là anh đánh cược với anh ta? Trác Siêu Việt, đánh cược như vậy là có ý gì?"
Hắn tùy tiện mở miệng, "Đương nhiên là có ý, bởi vì tôi thắng, sẽ được một trăm vạn."
"Vậy sao? Em thật chúc mừng anh!"
Nhìn ra sự tức giận của cô, Trác Siêu Việt thu hồi sự tùy tiện trên mặt, có ý giải thích: "Một trăm vạn với tôi mà nói không là gì cả, căn bản tôi không cần số tiền này, tôi đánh cược với anh ta, là vì tôi tin tôi sẽ thắng."
"Nếu thua thì sao? Nếu em bị sự lãng mạn giả tạo của anh ta làm mờ mắt, cho rằng anh ta đối với mình là thật thì sao?"
Hắn không đáp, hỏi lại: "Em sẽ sao?"
Có hay không không quan trọng, quan trọng là: "Một trăm vạn đối với anh không là gì, nhưng em bị cho là cái gì? Em bị người đàn ông nào ép lên giường, muốn làm gì thì làm, đối với anh mà nói không sao cả, có phải hay không?"
Hắn hít vào thật sâu, cố gắng đè nén sự tức giận, cô lại cho rằng hắn không có lời nào để biện minh.
"Ở trong mắt anh, em rốt cuộc là cái gì? Là một cô gái điếm vì năm vạn đồng tiền là có thể đồng ý lên giường với bất kỳ người đàn ông nào có đúng hay không?"
Trác Siêu Việt bỗng nhiên nheo mắt, khóe miệng lộ ra ý cười tàn khốc, "Vậy em thử nói xem, em coi tôi là gì? Là khách hàng để em kiếm tiền trả phí luật sư, hay là thằng ngu giúp em tạo chứng cứ giả? Tô Mộc Mộc, đừng tưởng rằng chỉ lòng tự trọng của em mới là cao quý, lúc em đem sĩ diện của tôi dẫm nát dưới chân mình như thế nào, em quên rồi sao?"
"..."
Cô không quên.
"Em không muốn tôi coi là gái điếm, vậy em muối tôi coi em là gì? Là người yêu của tôi?" Hắn gật đầu, nói với cô: "Được, hôm nay chỉ cần em nói với tôi một câu, "Trác Siêu Việt, đời này không phải anh em không cưới!" tôi lập tức nhận sai! Sau này tôi khẳng định sẽ đem lòng tự trọng của em mà nâng niu trên tay, thờ phụng như thần như thánh!"
Lời tác giả:
Việt Việt, ngươi làm trò cười không ai thèm cản ngươi, nhưng ngươi có thể hay không trước khi vui vẻ đem chuyện cá cược giải thích cho rõ ràng, bằng không Mộc Mộc khổ sở lắm.