Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 9
Là hắn, là khuôn mặt đã hiện lên trong giấc mơ của cô biết bao nhiêu lần...
Là hắn, là người đàn ông cô luôn luôn tìm kiếm...
Thời gian bốn năm làm hắn thay đổi nhiều lắm, sự phóng đãng không còn tìm thấy trên khuôn mặt đó nữa, cả người tỏa ra sự chính khí nghiêm nghị đặc thù của quân nhân.
Sự mừng rỡ ngắn ngủi dần biến thành nỗi kinh hoàng.
Hắn như vậy, mặc dù còn tình cảm đối với cô, nhưng có thể chấp nhận một cô gái đã từng vào tù ra tội sao? Hắn có thể hay không sẽ giống như những người cai ngục dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô?
Có lẽ, rời đi là lựa chọn tốt nhất, sau này không cần mơ những giấc mơ không có thật. Nhưng mà cô đau khổ chờ đợi bốn năm, không phải vì hôm nay lại có thể đứng trước mặt hắn, hỏi hắn một câu: Anh đồng ý cho em làm bạn gái không?
Giờ phút này, hắn ngay trước mắt cô, bước vài bước chân là có thể được đáp án cô muốn.
Chạy trốn trong những lúc thế này, tuyệt đối không phải là chuyện Tô Mộc Mộc cô làm.
Bình ổn tâm tình, Mộc Mộc sờ chiếc váy dài trên người, sửa lại quai áo, xác định bộ dáng mình có thể gặp người mới vỗ vỗ trái tim đang kịch liệt nhảy lên đau đớn trong ngực, hướng hắn đi tới.
Rõ ràng đi trên đất bằng mà lại giống như trên đám mây, bước chân phiêu diêu mơ hồ.
Rốt cuộc, khoảng cách giữa cô và hắn chẳng còn bao xa, hai tay cô nắm chặt thành quyền, cố gắng hít sâu, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt hắn.
"Đội trưởng Trác, Lý đạo diễn..." Vương Diêu mở miệng trước, "Cô ấy là Tô Mộc Mộc, lần này đến thay thế Tiểu Vương đệm nhạc. Mộc Mộc, vị này là đạo diễn Lý, cũng là phó đoàn trưởng đoàn văn công của chúng tôi. Vị này là đội trưởng Trác, buổi diễn lần này ít nhiều cần anh ấy phối hợp."
Hắn thấy cô, lạnh nhạt thoáng qua, giống như nhìn một người xa lạ, không có cảm xúc gì.
Mộc Mộc cố ý tiến về phía trước từng bước, ngẩng đầu lên nhìn hắn, muốn nhìn thấy rõ hắn hơn, cũng để hắn thấy rõ mình.
Ánh mắt hắn vẫn điềm tĩnh như mặt hồ, không có chút gợn sóng.
...
Bốn năm, Mộc Mộc trong đầu không biết vẽ lên bao nhiêu hoàn cảnh hai người gặp lại.
Ở căn phòng âm u không chút ánh sáng, cô dựa vào tường ảo tượng gặp được hắn, nhớ lại câu nói cuối cùng của hắn - "Làm bạn gái anh nhé?" mới gắng gượng cho đến hôm nay.
Cô luôn luôn nghĩ, nếu có thể nhìn thấy hắn, nếu hắn nói lại một lần, "Làm bạn gái anh nhé?"
Cô nhất định sẽ gật đầu, kiên định, ngàn lần, vạn lần...
Nhưng khi ánh mắt xa lạ đảo qua mình, Mộc Mộc mới từ trong ảo mộng tự lừa mình dối người hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hắn đã quên cô, hoàn toàn quên mất.
Chưa bao giờ như giây phút này, cô hy vọng mình có thể nói chuyện, cô muốn hỏi hắn: Anh đã quên em sao? Là em, anh không phải nói muốn em làm bạn gái sao? Chẳng lẽ anh một chút cũng không nhớ rõ?
Nhưng một tiếng cô cũng không thể nói, trong cổ họng như có mùi máu dội lại, cố thế nào cũng không ra lời.
Vương Diêu thấy Mộc Mộc khác thường làm cho không khí lâm vào trầm mặc, vì vậy thay cô giải vây, "Mộc Mộc vài năm trước vì chấn động mà mất tiếng, không thể nói chuyện."
Ánh mắt hắn rốt cuộc có một chút cảm xúc, Mộc Mộc chưa kịp nhận ra đó là gì đã vội biến mất.
"Xin chào, Trác Siêu Nhiên." Hắn đưa tay, nho nhã tự giới thiệu.
Trác Siêu Nhiên, Trác Siêu Nhiên...
Thì ra tên hắn là Trác Siêu Nhiên, thật dễ nghe.
"Mộc Mộc?" Vương Diêu chạm vào tay cô, sắc mặt lộ ra vẻ khó chịu.
Mộc Mộc lấy lại tinh thần, bàn tay khẽ run lên, đặt vào lòng bàn tay hắn. Cô muốn một chút ấm áp từ bàn tay hắn, xem có nóng bỏng như khi cô rời đi ngày nào hay không. Đáng tiếc, lúc này hắn chỉ nhẹ nhàng nắm, ngay lập tức buông lỏng ra, không có sự ấm áp ngang ngạnh như ngày đó.
Thu tay, Mộc Mộc nuốt chua xót xuống, cười khổ.
Cô đã nghĩ rất nhiều hoàn cảnh hai người gặp nhau, đã từng nghĩ bên cạnh hắn có thể đã có người con gái khác, cũng từng nghĩ hắn sẽ nói với mình: "Xin lỗi, chuyện đã qua không thể trở lại như cũ..."
Thậm chí cô còn nghĩ, hắn chỉ hờ hững gặp cô thoáng qua, không hề vì cô mà dừng lại.
Nhưng cô nghĩ thế nào cũng không ngờ tới hắn hoàn toàn quên cô như thế, dùng ngữ khí khách sáo một lần nữa làm quen. Tất nhiên, điều này không thể trách hắn, dù sao từ khi bọn họ quen biết đến khi cách xa, cũng chỉ vẻn vẹn một đêm.
Đạo diễn Lý nhìn thời gian, "Vẫn còn thời gian, Tiểu Vương, đưa cô ấy đến bên kia... đàn một lần, tôi nghe thử."
"Vâng!" Vương Diêu kéo Mộc Mộc đi lên lễ đài, xốc lên một mảnh vải trắng, một cây đàn dương cầm màu đen xuất hiện trước mắt Mộc Mộc.
Vương Diêu vỗ vỗ bả vai cô, "Đàn cẩn thận, đừng lo lắng, đạo diễn Lý rất dễ tính."
Mộc Mộc gật đầu, ngồi xuống ghế. Ngón tay đặt trên phím đàn rất lâu mới từ mớ hỗn độn trong đầu tìm được nhịp điệu khúc nhạc.
Tiếng đàn vang lên, tí tách như tiếng mưa rơi, ca khúc cách mạng ở đầu ngón tay cô trở thành tiếng khóc âm ỉ.
Tiếng ồn ào xung quanh chợt im lặng, những nhân viên bận rộn làm việc đều ngừng tay nhìn về phía cô.
Cô quay sang nhìn bóng dáng anh tuấn cách đó, gần như vậy lại xa xôi vạn dặm.
Đối với cô, hắn là người đàn ông đầu tiên, là người cô tin tưởng nhất. Trong khi bị hành hạ, bị nhục mạ ở trong tù, nghĩ đến hắn, trong lòng cô vẫn không khỏi ấm áp.
Đối với hắn, cô chẳng qua chỉ là một cô gái vì năm vạn đồng là bán thân... một giấc mộng xuân mà thôi.
Bạch Lộ nói rất đúng, cô không nên mơ tưởng, không nên ngốc nghếch hy vọng một ngày xa vời người đàn ông ngay cả tên cũng không biết sẽ nhớ đến mình.
Thực ra, cho dù hắn nhớ rõ thì sao?
Hoàng tử sẽ yêu cô bé lọ lem, cô tin, bởi vì cô bé lọ lem xinh đẹp lại lương thiện.
Nhưng một quân nhân nghiêm nghị chính khí có lý do gì để yêu một cô gái câm điếc đã từng vào tù ra tội? Thứ tình yêu này, ngay cả chuyện cổ tích cũng không có.
Bất tri bất giác, khúc nhạc đến đoạn cuối, tiếng đàn bi thương gọi lại tâm trí đang đi lạc nơi cô.
Mộc Mộc lăm lăm nhìn bàn tay trên đàn dương cầm, cô đang đàn gì? Tại sao một chút ấn tượng cũng không có?
Vì sao ánh mắt mọi người lại nhìn cô kì lạ như vậy, vì sao đạo diễn lại chau mày, còn có Vương Diêu... sắc mặt cô ấy tại sao lại bối rối như thế?
Một phím cuối cùng đánh xong, Mộc Mộc sợ hãi đứng dậy.
Đạo diễn còn chưa mở miệng, Vương Diêu xấu hổ lên tiếng: "Xin lỗi, đạo diễn Lý. Bình thường cô ấy đàn tốt lắm, có lẽ hôm nay lo lắng quá mới thành thế này. Để cô ấy đàn lại một lần, ông nghe thử xem."
Đạo diễn Lý cau mày càng sâu, dường như suy nghĩ có nên lãng phí thời gian nghe lại bài ca cách mạng khải hoàn dưới một tiếng đàn thảm thiết bi thương này không.
"Đàn tốt lắm." Giọng nói trong suốt như dòng suối mát chảy qua, là giọng Trác Siêu Nhiên.
Mộc Mộc kinh ngạc nhìn, cô đàn khúc nhạc thành như vậy, hắn còn nói tốt?
"Tuy tôi không hiểu âm nhạc, nhưng tôi nghe ra được tiếng đàn của cô ấy rất đẹp, rất động lòng người."
Việc Trác Siêu Nhiên ám chỉ đã rõ ràng, cho dù đạo diễn Lý không muốn gật bừa nhưng cũng phải giữ chút thể diện cho đội trưởng nhà người ta, đành hắng giọng. "Cơ bản đàn không phải không tốt, chỉ là chưa quen. Hôm nay trở về luyện tập, ngày mai tôi nghe lại một lần."
"Vâng, vâng, cảm ơn đạo diễn Lý." Vương Diêu một bên đáp lời, một bên kéo Mộc Mộc rời đi.
Đi qua ngang Trác Siêu Nhiên, Vương Diêu hướng hắn nở một nụ cười thật đẹp, có vài phần biết ơn, vài phần ái mộ, "Đội trưởng Trác, cảm ơn!"
"Không có gì!"
Ánh mắt Trác Siêu Nhiên vừa chuyển, rơi xuống trên người Mộc Mộc, hơi cười.
Một nụ cười nhạt gần như không có gì lại giữ chặt lấy tâm hồn Mộc Mộc, làm cho cô nghĩ tới lần gặp đầu tiên trong quán bar.
Trải qua nhiều năm chờ đợi như vậy, cô không dễ dàng gì gặp lại, như vậy là xong? Bỏ cuộc?
Ít nhất, cô cũng phải cho hắn biết cô yêu hắn, cho dù bị từ chối cô cũng muốn nói.
Mộc Mộc đang định lấy từ trong túi chiếc khăn luôn mang theo bên mình, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên. Trác Siêu Nhiên cúi đầu lấy ra di động, thoáng nhìn qua màn hình, khóe miệng khẽ nhếch, ý cười đượm trên môi.
"Xuống máy bay rồi?" Hắn cầm điện thoại tránh đi. Không biết người trong điện thoại là ai, giọng nói hắn liên tục mang theo ý cười: "... Ăn gì chưa?"
"Bên này anh có chút việc..." Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ, đã không phải là chiếc đồng hồ bốn năm về trước, nhưng vẫn là hiệu Cartier, "Sẽ xong sớm thôi, về nhà trước chờ anh."
Chiếc khăn tay ở trong lòng bàn tay Mộc Mộc bị nắm nhăn lại.
Cô ngơ ngác nhìn sự trìu mến trong mắt hắn, trong điện thoại có thể là người phụ nữ hắn thích, nếu không giọng nói sao có thể dịu dàng như vậy.
"..."
Không biết người trong điện thoại nói gì, ý cười trên mặt Trác Siêu Nhiên biến thành kinh ngạc, "Sân Gôn? Vừa ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, giờ lại đi đánh gôn?"
"..."
"Hả? Cậu ta về khi nào?... Được, cứ đến trước, anh xử lý xong công việc sẽ qua luôn."
Cúp máy, Trác Siêu Nhiên nói với đạo diễn Lý mấy câu rồi vội vàng rời đi, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô một cái.
Một giọt nước mắt rơi xuống, giấc mộng bao năm trong cô tan nát...
*****
Cây xanh đứng bóng, liễu rủ ven hồ, ánh sáng tản mạn bên bờ nơi nước cạn.
Trác Siêu Nhiên đến gân gôn, vừa lúc thấy một dáng người nho nhã đang giơ cây gậy đánh gôn, anh đi đến.
"Hàng, về khi nào?"
Người đàn ông quay đầu, nụ cười nhàn nhã trước sau như một, "Buổi sáng, đến bàn một dự án hợp tác với bên quân đội."
"Thế nào rồi?"
"Bọn họ yêu cầu quá cao, với kỹ thuật trước mắt rất khó hực hiện, tôi phải nghiên cứu lại một lần."
"Nghiên cứu cái gì?" Một giọng nói khác xen vào, "Cậu bảo bọn họ hạ thấp tiêu chuẩn xuống là được không phải sao?"
Trác Siêu Nhiên theo hướng tiếng nói quay đầu, nhìn về người đàn ông giống mình như đúc phía sau, vừa mới chấm dứt hành trình dài mười mấy tiếng, thần sắc cậu ta không thấy chút mệt mỏi, con người đen ánh sáng vẫn thâm trầm như cũ.
Hắn chính là Trác Siêu Việt, Trác nhị thiếu gia nổi tiếng, em trai sinh đôi với Trác Siêu Nhiên.
Không giống như Trác Siêu Nhiên quân trang chỉnh tề, Trác Siêu Việt mặc một chiếc áo sơ mi vừa người, quần bò bụi màu sẫm, dáng người hơn một mét tám vô cùng hoàn mĩ.
Khí chất phả trên người hắn cũng không giống với Trác Siêu Nhiên, phóng đãng, ngang tàng lại không mất phần cương nghị nam tính, nụ cười khêu gợi có vài phần tà mang theo chút tùy tiện, dường như bất cứ thứ gì đều có thể lạnh nhạt mà cho qua.
Trác Siêu Nhiên vừa thấy em trai, lập tức cởi bỏ vẻ ngoài lãnh đạm, ý cười trêu chọc, "Nhị thiếu gia, người ta đang nói vấn đề đạn dược, cậu tưởng buôn bán hay sao mà cò kè mặc cả."
"Đạn dược làm sao vậy? Dù sao đạn trong kho dự trữ cũng chưa bao giờ dùng đến..." Trác Siêu Việt phản bác, "Mất bao nhiêu tiền cho hạng mục này, lãng phí thời gian."
Nhà khoa học kia sớm đã quen cảnh hai anh em sinh đôi này đấu võ mồm, tiếp tục đánh gôn của mình, hoàn toàn không đếm xỉa đến.
Hai anh em thảo luận vấn đề học thuật, không có kết quả, Trác Siêu Việt quyết định thay đổi vấn đề nói chuyện.
"Hàng, cô sinh viên kia của cậu... Cậu nghiên cứu thế nào? Có cho lên giường không?"
Gậy gôn hạ xuống, quả bóng bay trong không trung vẽ thành một đường cong hoàn mĩ, không nhìn thấy tung tích.
Dương Lam Hàng che miệng ho nhẹ, lạnh nhạt trả lời, "Có chút tiến triển, cô ấy bây giờ không ghét mình như trước." Trác Siêu Việt khó tin đánh giá người đàn ông trước mắt mình. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, hắn tìm không thấy nơi nào phụ nữ có thể khó chấp nhận. "Cậu theo đuổi cô ta năm năm, chỉ mới tiến triển đến bước này?"
"Ừm. Nhưng không sao, cô ấy đã đăng kí học tiến sĩ, tôi ít nhất còn ba năm nữa."
Trác Siêu Việt thu lại bộ mặt phớt đời, trịnh trọng vỗ vai Dương Lam Hàng. "Người anh em, cậu cũng nên nghiên cứu một chút cái hạng mục đạn dược kia đi, cái này... nói không chừng lúc diễn tập có thể dùng được một hai thứ."(Cái này ý nói đạn nghĩa đen và đạn nghĩa bóng đấy ạ = =, mọi người "tư duy" một chút ==)
Trác Siêu Nhiên đồng ý gật đầu, khó được nhìn thấy hai thiếu gia nhà họ Trác nhất đồng quan điểm, "Hạng mục của cậu làm với bên nào? Tôi giúp cậu tìm người quen nói chuyện, có lẽ bọn họ hạ yêu cầu xuống thấp chút."
Dương Lam Hàng hết chỗ nói, thu gậy gôn, "Chắc đồ ăn đã chuẩn bị xong, đi ăn tối thôi."
"Cái hạng mục kia..."
"Không cần hạ yêu cầu, tôi làm được." Dương Lam Hàng dừng lại, thì thào bổ sung một câu, "Chắc cũng không khó bằng làm Bạch Lăng Lăng yêu tôi..."
Trên đường trở về, Dương Lam Hàng bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hỏi hai người bên cạnh. "Tôi nghe nói bên Nga có một loại đạn đầu thép mới, độ sâu có thể đạt đến tám trăm milimet, hai người đã từng nghe nói chưa?"
"Đạn xuyên thép 3BM48." Trác Siêu Việt đáp không hề nghĩ ngợi, thuận miệng nói thêm: "Hai nghìn milimet thay vì tám trăm milimet, ở Nga mình nhìn thấy một lần."
"Hả? Tôi muốn biết đầu đạn làm bằng chất liệu gì, có thể giúp tôi lấy mảnh vỏ đạn được không?"
Trác Siêu Việt dừng lại một chút, "Để tôi thử xem."
Lời tác giả:
Gian tình bắt đầu.
Vừa mới nhận được điện thoại, bạn kết hôn, muốn đi tham gia. Đáng tiếc ở nhà không có lương tồn, mọi người cuối tuần cứ đi chơi, thứ hai trở về tiếp tục gian tình.
(Lương tồn: Ý nói chương viết rồi nhưng chưa post)
Vượt qua Lôi Trì
Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm
Chuyển ngữ: Zeus
Chương 10
Câu lạc bộ trong khách sạn đã chuẩn bị xong đồ ăn, nhân viên phục vụ vừa thấy ba người đàn ông đi vào vội chạy đến tiếp đón, dẫn bọn họ đến phòng VIP, bê trà rót rượu cẩn thận hơn so với ngày thường rất nhiều.
Trong lúc nâng cốc nói chuyện phiếm, trời đã bắt đầu tối.
Ba người đàn ông nói xong chuyện công việc, cuộc sống, đề tại lại chuyển đến chuyện phụ nữ. Nói đến phụ nữ, khuôn mặt Dương Lam Hàng lộ ra vẻ cô đơn mà một người đàn ông thành đạt không nên có. Trác Siêu Việt không khỏi quan tâm vấn đề với tính xây dựng, đưa ra những phương án giải quyết khả thi.
"Hàng, bằng nhiều năm kinh nghiệm thành công, tôi cuối cùng đúc kết ra một điều, đưa phụ nữ lên giường là phương pháp nhanh nhất."
"Thành công? Kinh nghiệm?" Trác Siêu Nhiên mỉa mai nhíu mày, cậu em trai này ở trong ấn tượng của anh cho tới nay vẫn còn chưa có bạn gái cố định. "Nhị thiếu gia, cậu khẳng định đang nói đến chuyện phụ nữ?"
"Em đang nghiêm túc thảo luận vấn đề khoa học..."
Nhà khoa học khó khăn nuốt xuống ngụm rượu, chậm rãi buông ly, cầm lấy khăn lau chút rượu sót lại bên khóe miệng, ý bảo Trác nhị công tử có thể bắt đầu.
Ngón tay thon dài của Trác Siêu Việt nhẹ nhàng xẹt qua chiếc ly thủy tinh, dừng ở gợn sóng trên mặt rượu, dường như nhớ lại chuyện cũ, khóe môi nở nụ cười khó đoán. "Cậu đưa cô ấy đi uống rượu, chờ đến khi cô ấy quá chén, mang đi khách sạn, thừa dịp cô ấy rượu xong làm loạn..."
Ý tưởng rất "tân tiến", nhưng Dương Lam Hàng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Với tửu lượng của cô ấy, tôi có say bất tỉnh nhấn sự cô ấy cũng chưa đến mức làm loạn." Không phải tửu lượng của Dương Lam Hàng kém, mà là tửu lượng cô sinh viên của anh quá đẳng cấp.
"Không bằng..." Ý cười trên môi Trác Siêu Việt càng thêm ám muội, giọng nói trầm thấp đầy dụ dỗ. "Lúc xã giao cậu làm bộ như uống rượu, lừa cô ấy đưa cậu về nhà, rồi cậu rượu xong làm loạn..."
"..." Nhà khoa học trầm mặc.
"Phương pháp này tốt lắm." Trác Siêu Nhiên gật mạnh đầu, "Phương pháp này tuyệt đối có thể thành công làm cho giáo sư Dương thân bại danh liệt, hơn nữa làm cho chú Dương đoạn tuyệt tình cha con với cậu ta."
"Sợ cái gì thân bại danh liệt?" Trác Siêu Việt nhếch mi phản đối, suy nghĩ giống như bay đến nơi nào, không biết là nói với Dương Lam Hàng hay là nói với chính mình, "Danh dự thì có lợi ích gì, có thể cùng cậu ngủ không? Làm một người đàn ông, nếu cả đời không được ôm người phụ nữ mình yêu cùng ngủ, cho dù có thể bắn đạn lên tận sao hỏa thì làm cái gì? Được cả thế giới ngưỡng mộ thì làm cái gì?"
Dương Lam Hàng thản nhiên cười, "Thực ra, thân bại danh liệt hay không tôi không sợ, chỉ sợ Bạch Lăng Lăng không tha thứ cho mình..."
Ánh trăng lạnh lẽo đọng ở đáy mắt Dương Lam Hàng, trong đó là sự kiên định dứt khoát.
Trác Siêu Việt cúi đầu trầm mặc, rất lâu sau nói. "Hàng, lấy chỉ số thông minh của cậu, bắn đạn lên sao hỏa cũng không phải không có khả năng, không bằng cậu nghiên cứu..."
Nhà khoa học kia ngăn lại, chỉ số thông minh của anh ta thực sự thấp đến nỗi chỉ bắn đạn lên sao hỏa sao?
********
Cơm rượu xong xuôi, Trác Siêu Nhiên đưa Dương Lam Hàng về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lái xe chở Trác Siêu Việt về nhà.
Chỗ ở của bọn họ rời xa nội thành, trước cửa là một con sông lớn và công viên yên tĩnh.
Thời gian tuy rằng không còn sớm nhưng vẫn có những cặp tình nhân âu yếm bên bờ sông, thỉnh thoáng nhìn về hướng những biệt thự xa xa, mơ mộng đến khi nào thì có một ngôi nhà như vậy.
Ngôi nhà này là ba mẹ họ mua cho sau khi hai anh em tốt nghiệp trường giáo vụ được phân vào quân ngũ. Trác Siêu Nhiên ở tầng hai mươi, Trác Siêu Việt ở tầng mười chín. Khi sửa sang, bọn họ còn bố trí một cầu thang bên trong để hai người tiện qua lại.
Thời gian đó, bọ họ huấn luyện rất cực khổ, nhưng vẫn vui vẻ. Mỗi lần được nghỉ, bọn họ đều đến đây uống rượu nói chuyện, đến tận hừng đông mới ngủ.
Bốn năm trước, Trác Siêu Việt rời bỏ quân ngủ, chuyển sang kinh doanh xuất nhập khẩu, bay đi bay lại giữa các nước. Trác Siêu Nhiên ở trong doanh trại, rất ít khi trở về, cho nên ngôi nhà tiện nghi này phần lớn thời gian không có người ở.
Mở valy Trác nhị công tử, Trác Siêu Nhiên không khỏi lắc đầu, uổng phí cậu ta đã từng huấn luyện trong quân ngũ, đồ đạc bị đảo lung tung. Anh đem đồ đạc sắp xếp lại, bỏ quần áo vào máy giặt.
Cuối cùng, đáy valy có hai chiếc ví nam giống nhau như đúc, không hỏi nhiều tiện tay cầm một cái bỏ vào túi.
Mọi việc xong xuôi, Trác Siêu Nhiên pha hai chén hồng trà, mang xuống phòng khách dưới lầu.
Trác nhị công tử đang nằm ở sô pha nhìn TV không tiếng động, cánh tay cường tráng đặt hờ trên tay vịn sô pha, tóc hơi rối, áo sơ mi mở hai cúc, cơ bắp như ẩn như hiện.
Trác Siêu Nhiên luôn cảm thấy khó hiểu, cùng một trứng sinh ra, mặt mũi dáng người đều tương tự, vì sao anh không có sự mê hoặc chết người như vị Trác nhị công tử này...
"Uống chén trà, giải rượu." Trác Siêu Nhiên ngồi lên sô pha, đem chén trà trong tay tới.
"Ừm." Trác Siêu Việt nhận lấy trà, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, có vẻ nghiêm túc.
"Đơn hàng kia thế nào? Có giao đúng hạn không?"
Trác Siêu Việt ngồi dậy, đổi một tư thế nói chuyện dễ dàng, nhưng vẫn phả ra sự cương nghị đàn ông đầy quyến rũ. "Không thành vấn đề, bên Australia đã lên thuyền, tháng sau có thể đến hải quan."
"Hải quan bên này có vấn đề gì không? Có cần tôi hỗ trợ hay không?"
"Không cần, em đã xã giao qua. Chắc chắn có thể giao hàng đúng hạn."
"Vậy là tốt rồi. Giải quyết xong chuyện này có thể nghỉ ngơi một thời gian chứ?"
Trác Siêu Việt thở dài, ánh mắt tỏ vẻ phiền chán. "Tuần sau em muốn đi Russia, hải quan bên kia mới thay người, em muốn qua giao thiệp một lần."
"Phiền như vậy?" Trác Siêu Nhiên không khỏi nhíu mày, anh nghe nói xuất nhập khẩu vài năm nay ngày càng cạnh tranh gay gắt, buôn bán cũng ngày càng khó khăn. "Siêu Việt, nếu buôn bán xuất nhập khẩu vất vả thì đừng làm, làm cái khác."
"Em cũng nghĩ vậy! Nhưng mà mẹ đuổi em ra khỏi nhà, không cho em cơ hội tiếp tục ăn chơi trác táng."
"Tính mẹ thế nào đâu phải cậu không hiểu, chỉ cần cậu về nhận sai là xong thôi."
"Em sai sao? Bà ấy sắp xếp bố trí, em đều đi, lại còn mắng em..."
Nhắc tới chuyện này, Trác Siêu Nhiên không khỏi buồn cười. "Ờ, cậu đi, còn dẫn theo một cô nàng "cực phẩm". Mẹ dễ tính như vậy còn bị cô ta chọc giận đến nổi khùng, tôi thật phục cậu, hàng cực phẩm như vậy cậu cũng có thể điều khiển được?"
"Cực phẩm hả? Em mất hai ngàn mướn ở night club. Tuyệt đối là lấy tiền điều khiển!"
"Hành động quả thật không tồi." Đem về một cô gái bề ngoài xinh đẹp, tâm địa như rắn rết, ham hư vinh, vô liêm sỉ, diễn vô cùng ăn khớp, làm mẹ tức giận đến nỗi lúc đó đem Trác Siêu Việt đuổi ra khỏi nhà.
"Kỳ thật cô gái mẹ giới thiệu cho cậu rất được, tính tình dịu dàng, thử qua lại xem, nói không chừng..."
"Rất được? Hừ, nếu thật là rất được, chính anh đã sớm dùng, còn đến phiên em?"
"Nhị thiếu gia, làm người phải có lương tâm, từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt đều cho cậu trước, khi nào thì tôi tranh với cậu?"
"Nói cũng đúng... Được rồi, nể mặt anh, chờ chuyện bên Nga xử lý xong, em về nhà gặp cô ta xem sao."
"Được, cũng đã lâu tôi không về, tôi về với cậu." Trác Siêu Nhiên nhìn đồng hồ. "Hơn mười giờ rồi, cậu ngủ sớm đi, tôi về doanh trại."
"Muộn như vậy còn trở về?"
"Sáng sớm mai sư đoàn trưởng tới." Trác Siêu Nhiên nhìn gương sửa lại quân trang, đảm bảo mỗi chiếc cúc áo trên người đều ngay ngắn. "Tôi muốn dậy sớm sắp xếp một chút."
"Anh đã hai sao rồi, còn liều mạng như vậy làm gì?"
"Mới hai sao, ngày lên sư đoàn trưởng còn rất dài."
Nghe được ba chữ "Sư đoàn trưởng", ý cười trên mặt Trác Siêu Việt dần dần biến mất, hồi lâu, hắn mở miệng: "Anh, có một số việc qua rồi là qua rồi, anh để trong lòng làm gì?"
"Có một số việc có thể đã qua, nhưng chuyện tôi nhận lời với cậu, tôi sẽ không quên..."
Không nói tiếp, Trác Siêu Nhiên rời đi, trong màn đêm dày đặc, lái xe hướng phía doanh trại bộ đội.
Nhiều năm qua, mỗi người đều nhận thấy quân hàm trên vai anh thay đổi, nhưng không ai nhớ rõ anh đổ bao nhiêu mồ hôi trên sân huấn luyện. Có đôi khi, mệt mỏi, chán nản, ghét sự luyện tập liên miên trong quân ngũ, rồi kiểm tra, rồi diễn tập...
Cuộc sống như con quay vĩnh viễn theo một quỹ tích không dừng lại.
Nhưng anh vẫn cố gắng, bởi vì anh nhớ rõ ngày Trác Siêu Việt rời khỏi quân ngũ, lưu luyến sờ quân hàm trên vai mình. "Đừng nói gì cả, chờ ngày anh lên làm sư đoàn trưởng, cho em mặc quân trang của anh đi hai vòng trong doanh trại..."
Chỉ vì những lời này, anh thề nhất định phải bước lên vị trí sư đoàn trưởng.
***********
Trở lại doanh trại, trời đã tối muộn. Ánh đèn nghiêm khắc tắt đúng thời gian quy định, chỉ còn ánh trăng non cùng vài ngôi sao chiếu sáng, trên đường không một bóng người.
Trác Siêu Nhiên dừng xe, đang muốn về phòng lại thấy một bóng váy dài tiến vào tầm mắt.
Đã muộn thế này, không thể đi lung tung, nhất là phụ nữ. Anh dừng chân, theo ánh trăng bạc nhìn về phía cô gái đang ngồi dưới tàng cây, đùa nghịch một chiếc khăn tay màu trắng.
Anh không thấy rõ mặt cô, nhưng lại nhớ rõ chiếc váy dài màu hồng cánh sen, rất đẹp, có chút gì đó ảo mộng lãng mạn.
Về phần cô gái đó, Tô Mộc Mộc - Ấn tượng sâu nhất của anh chính là cô có thể đem khúc khải hoàn ca đàn khiến người nghe rơi nước mắt, thật rất giỏi.
Lời tác giả:
Canh thịt thật khó hầm a. Lần đầu tiên viết một đêm tình, không có tình cảm làm trụ cột, một tập tham khảo bị ta làm loạn lên mà vẫn không tìm thấy cảm giác.
Việt Việt a, sau này không phải một đêm tình, mà là gian tình, cái này ta cảm thấy viết tốt hơn chút.