Vượt Qua Nạn Đói Năm 60 Ta Cầm Không Gian Sủng Chồng Lên Trời


Ngày 13 tháng 4 năm 2022.

Thành phố Vũ, khu chung cư Bích Thủy, tòa 7 lầu 7 phòng 701.

Tô Thấm mơ mơ màng màng ngồi dậy trên giường, dụi dụi mắt, cúi người nhặt chiếc điện thoại di động của mình trên tấm thảm cạnh giường, ôi, đã gần 9 giờ rồi!
Nhìn kỹ hơn một chút, có mấy chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, không cần mở ra, Tô Thấm cũng biết là ai gọi điện nhắn tin.

Chỉ cần nhìn thôi cũng thấy chướng mắt, Tô Thấm lười để ý, ném điện thoại lên thảm rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Định bụng lát nữa sẽ tự làm cho mình một bữa sáng muộn thịnh soạn để an ủi cái dạ dày đã bị hành hạ hai ngày nay.

Còn Đường Nghệ, là ai? Cô, Tô Thấm, quen biết sao?
……
Trong khách sạn, Đường Nghệ tức đến phát điên, "Cánh đã cứng rồi, ngay cả điện thoại của tôi cũng không thèm bắt!"
"Chúng ta đến thẳng đó.


"
"Tôi không tin nó dám không gặp tôi.

"
Dường như Đường Nghệ đã quên rằng bà ta đã tái hôn được hơn mười năm rồi, còn Tô Thấm cũng đã hai mươi sáu tuổi.

Cô bé bị bà ta đánh cho sống dở chết dở năm xưa giờ đã trưởng thành rồi.

Không còn là đứa trẻ có thể bị bà ta tùy ý nhào nặn nữa rồi.

Ngô Hải Đào ngồi bên cạnh lại không bất ngờ trước hành động của con gái riêng của vợ, ông ta muốn mở miệng nói gì đó nhưng nghĩ đến đứa con trai đang chờ được cứu, cuối cùng chỉ biết nhắm mắt lại, nuốt những lời định nói xuống.

Con người luôn ích kỷ.

Hơn nữa, người đang nằm trên giường bệnh là con trai duy nhất của ông ta.


Là đứa con trai được ông ta nâng niu trong lòng bàn tay từ khi sinh ra!
Ông ta cũng không muốn thế này!
Đường Nghệ xách túi lên giục Ngô Hải Đào đi, "Tôi đã nói chuyện với người ta rồi, chúng ta qua đó là có thể vào được.

"
"Ừ.

"
Bọn họ đã đến đây rồi, mọi chuyện cũng đã sắp xếp ổn thỏa.

Ngô Hải Đào biết việc bọn họ mang suy nghĩ như vậy là rất có lỗi với con gái của vợ nhưng vừa nghĩ đến con trai mình, trong lòng ông ta lại không còn chút do dự nào nữa.

"Chúng ta đi, nói chuyện tử tế với con bé.

"
"Chỉ cần là thứ chúng ta có thể cho, đều cho con bé hết.

"
"Cho cái gì mà cho, tôi là mẹ nó, Minh Phong là em trai ruột của nó, nó mà không cứu thì chính là đồ con hoang bất hiếu!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận