Tô Thấm nhấc mí mắt lên, liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, “đe dọa tôi sao?”
“Tùy các người!”
“Nhưng mà bây giờ, phiền hai người ra ngoài cho, nếu không, vậy thì! ” Tô Thấm một tay làm động tác mời người ra ngoài, một tay làm động tác gọi điện thoại, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
“Mày! ” Đường Nghệ đang định nổi giận, thì Ngô Hải Đào đứng bên cạnh từ nãy đến giờ chưa lên tiếng lại ngăn Đường Nghệ lại, sau đó nói với Tô Thấm một câu xin phép, rồi lôi bà ta đi.
Người vừa quay người, Tô Thấm cười cười đóng cửa lại một cách thờ ơ.
……
Vừa vào thang máy, Đường Nghệ liền nhịn không được vội vàng mở miệng hỏi Ngô Hải Đào rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao lại phải đi.
Ngô Hải Đào không trả lời bà ta, ngược lại còn hỏi ngược lại bà ta một câu khó hiểu, “Giữa nó và Minh Phong, bà chọn ai?”
“Ông nói lời thừa thãi gì vậy? Đương nhiên là Minh Phong nhà chúng ta rồi!”
“Được, tôi biết rồi.
”
….
“Đói, đói quá! ”
Trong dạ dày truyền đến cảm giác nóng rát như bị thiêu đốt! Tô Thấm bị cơn đói đánh thức!
Đây là tình huống gì vậy?
Rõ ràng cô nhớ hình như là… cô đã bị người ta giết chết rồi cơ mà?
Một nhát, hai nhát hay là nhiều nhát hơn?
Tô Thấm cũng không rõ nữa, lúc đó thật sự là quá đau!
Nhưng mà hiện tại cảm giác đau đớn này không giống như bị dao đâm! Chẳng lẽ cô đã được cứu sống rồi? Tô Thấm vô cùng hoang mang nghĩ!
Chưa kịp để Tô Thấm nghĩ thông suốt chuyện gì đang xảy ra, thì cô đột nhiên bị người ta ôm nửa người trên dậy, sau đó bị rót vào miệng một ngụm “thuốc” có mùi vị rất kỳ lạ.
“Thuốc” này có mùi vị hơi kỳ lạ nha!
Chất thì hơi đặc mà cũng không đặc lắm, đại khái giống như loại tinh chất dưỡng da trên thị trường, thật sự là… khó nuốt.
Tô Thấm thật sự nuốt không trôi, sau đó liền cảm giác được hình như có thứ gì đó theo khóe miệng của cô tràn ra ngoài…
Tô Thấm vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nên không biết rõ cô hiện tại đang ở trong tinh huống ra sao.
Nhưng mà Tam Nha thấy “chị hai” trong lòng mình ngay cả cháo loãng cũng không nuốt trôi, ôm cô mà tay cũng run rẩy.