Còn Dương Cúc Hoa đứng bên giường hai người, mặt mày bà ta tái mét, dọa đến mức Tam Nha không dám thở mạnh một cái.
Đứa con gái thất bại chỉ biết lãng phí lương thực, một chút nước canh tràn ra từ miệng Tô Thấm, khiến Dương Cúc Hoa đứng bên cạnh xót hết cả ruột.
“Cái con chết tiệt này, chết thì chết đi, còn lãng phí lương thực, đúng là mệnh tiện!”
Tô Thấm: ! ! !
Con chết tiệt là ai? Sao cô lại lãng phí lương thực?
Chuyện gì thế này?
Ai đây?
Lại dám ở trong bệnh viện lớn tiếng ồn ào!
Mắng ai đấy?
Mắng khó nghe vậy!
Dương Cúc Hoa sợ Tô Thấm lại lãng phí bát cháo loãng kia.
Thế là bàn tay đầy vết chai sần của bà ta bóp chặt, trực tiếp bóp miệng Tô Thấm rót vào, “Con bé chết tiệt, còn dám phun ra nữa thì biết tay tao!”
Dương Cúc Hoa ra tay rất mạnh, bóp đến mức Tô Thấm nhịn không được mở mắt ra.
Vừa mở mắt ra thì thôi rồi, dọa Tô Thấm sợ ngây người, dọa đến mức giọng nói của cô trực tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Thật sự là xấu đến mức cự tuyệt!
Một khuôn mặt gầy gò, khắc khổ, hung dữ, vừa đen vừa gầy, đặt ngay trước mặt cô.
May mà Tô Thấm vì quá mức khiếp sợ nên không kêu to, nếu không thì không biết Dương Cúc Hoa sẽ chỉnh cô thế nào!
Thấy người tỉnh lại, Dương Cúc Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Ba mươi cân lương thực coi như giữ được rồi!
“Con bé chết tiệt này, hay ngày qua vì chờ mày mà dì cả phải tốn bao nhiêu nước bọt, mày qua đó ngay đi.
”
Dương Cúc Hoa sợ người ta đổi ý, chỉ muốn nhanh chóng đem đứa con gái bị coi là của nợ này đi cho xong chuyện.
Ném cái bát trong tay cho Tam Nha, bà ta vừa đi vừa lầm bầm chửi rủa.
Tam Nha vội vàng đưa một tay ra đỡ lấy bát, tay kia ôm chặt cổ Tô Thấm, vui mừng gọi: “Chị hai, chị tỉnh rồi.
”
“Ưm…” Tô Thấm vẫn còn mơ màng, ú ớ đáp lại.
Bây giờ cô rất bối rối, mọi thứ xung quanh đều quá xa lạ!
Tô Thấm quay đầu nhìn cô bé đang ôm mình, quần áo rách rưới, người đen nhẻm gầy gò… haiz!
Tiếp đó cô lại đánh giá một vòng hoàn cảnh xung quanh, haiz!
Đều là đồ vật cũ nát, tối om om!
Khó chịu!
Muốn khóc!
Cuối cùng cô đã đánh giá thấp bản chất con người…