Vượt Qua Ngàn Năm Để Yêu Em ( Ngô Cẩn Ngôn, Hứa Khải )

Tên quỷ Tây đó chắc là tức lắm, mới làm cái mặt hầm hầm như vậy rồi rời đi. Đại Vương nhìn ta với 1 ánh mắt kỳ lạ nhưng sao ta nhìn lại có cảm giác khác, giống như một ánh sáng chiếu sáng cả vùng trời băng giá, chốc thoáng ta cũng bị chìm đắm trước nhan sắc của ngài ấy. Một lúc sau, ngài ấy lấy lại phong thái, gọi Tần Phong lại nói nhỏ rồi ra lệnh:

-Vị cô nương này không biết từ đâu đến, chắc có lẽ là 'lạc' vào đây, theo lệnh của trẫm cho cô ấy sống ở Tần Cát rồi điều tra sau.

-Đại Vương...

-Ta biết rồi, do ngươi không rõ lai lịch nên ngươi sẽ không được rời Tần Cát dù chỉ nữa, để lại những thứ trên người ngươi rồi hẵng đi...

Hứ~~~ điều tra gì chứ, ta thấy ngài ấy là đang tò mò cái balo của ta mà thôi...

-Tần Phong.

-Có thần...

-Y lệnh

-Vâng, người đâu dẫn cô nương này đến Tần Cát.

-Được... Bãi triều~~~

Để lại chiếc balo trong cơn nuối tiếc, tôi đi đến nơi gọi là Tần Cát, vừa hồi hộp vừa lo sợ không biết nơi đó đáng sợ hay là như mộng, nhưng rồi cơn sợ cũng dập tắt, trước mặt tôi là 1 cảnh tượng vô cùng đẹp, tuy nhưng đơn sơ nhưng có gì đó lay động lòng người, chỉ với 1 cây đào đã làm tôi thấy nhẹ nhõm, biết vào đại sảnh tôi cảm giác rất ấm áp bởi những ngọn nến, và mùi dược liệu ngào ngạt, ý nghĩ hài hước trong đầu lại xuất hiện:"Sao giống mùi của bà mình thế nhỉ ^_^". Tần Phong đưa tôi đến tận nơi rồi quay lưng lại dặn dò các cung nữ:

-Cô ta từ nay về sau ở đây, các ngươi cũng hiểu rồi chứ, mau thay y phục cho cô ấy...

-Dạ, nô tỳ tuân mệnh.

Nói rồi Phong thống soái bước ra ngoài cửa như chờ ai đó, tôi ngồi chơi 1 chút, bỗng dưng các cung nữ lại gần tôi rồi dẫn tôi vào phòng rồi rồi động tay động chân lên quần áo trên người của tôi, ta hốt hoảng giật mình rồi thét lớn, Tần Phong từ bên ngoài chạy vào.

-Có chuyện gì?

-Thống soái, cô nương này không chịu cho chúng tôi thay y phục theo như lời của ngài

Tần Phong đứng bên ngoài, nhìn vào phòng rồi nói:

-Cô nương, ta không cần biết cô từ đâu tới, nhưng nhập gia tùy tục mong cô nương chấp hành.

-Không phải ta không muốn thay y phục, nhưng ngài có thể cho cho các cung nữ ra ngoài được không?

- Vậy ai sẽ giúp cô thay y phục chứ??

-Ta tự lo liệu được, có gì ta sẽ nhờ giúp...

-Được vậy các ngươi lui xuống đi.

May mắn thay, ba cái đồ này tôi mặc một lúc là xong nhưng cái mặt vẫn để cho các cung nữ lo liệu. Nhìn vào trong gương, tôi thấy mình đẹp lên bội phần, công nhận mình lên đồ cổ trang cũng hợp đó chứ...Tôi bước ra ngoài với đầy sự tự tin, thấy Tần Phong tôi gọi ngài ấy:

-Mộc Phong thống soái, ta ở đây luôn sao?

Ngài ấy nhìn ta chằm chằm, ta cảm thấy lạ nên hơi ngại, được 1 lúc tôi hỏi:

-Thống soái, thống soái...

-À à..à ờ ùm...à cô cứ việc ở đây ta đi bẩm báo với Đại Vương

Ngài ấy bị sao vậy !!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui