Cũng may hôm nay Hà Vân không về cùng Hà Quân Tửu, cô đợi Hà Quân Tửu tan tầm rồi mới về nhà.
Rõ ràng mới ở bên nhau ngày thứ ba, có điều trông hai người rất giống vợ chồng già.
Vô cùng tự nhiên, cô và Hà Quân Tửu đã sống chung mái nhà suốt mười ba năm.
Cô biết mọi thói quen, mọi phong cách riêng của anh.
Cô biết anh thích nghe piano của Liszt, uống double espresso, dùng nước hoa và xông tinh dầu hương thảo.
Cô chuẩn bị cho Hà Quân Tửu một chai Acqua di Parma.
Hương đầu là sự kết hợp giữa hương cam bergamot và cam Sicilia, tươi mát và ngọt ngào.
Hương giữa là hoa oải hương, hoa hồng Damask, cỏ roi ngựa và hương thảo, chín chắn và điềm tĩnh.
Cuối cùng là hương gỗ thơm mát của cỏ vetiver và gỗ đàn hương.
Cô biết, đây là hương nước hoa thích hợp với Hà Quân Tửu nhất.
Như thể nó sinh ra là dành riêng cho anh.
Khi bạn yêu một ai đó, bạn luôn muốn dành cho người ấy những gì tốt đẹp nhất.
Không nhất thiết nhân dịp sinh nhật hay bất kỳ ngày lễ nào.
Theo tiếng nhạc, cô chậm rãi đi đến trước mặt anh, khi cô lấy hộp nước hoa từ sau lưng ra, ánh mắt anh hiện lên một chút dịu dàng: "Cho anh?"
Cô biết.
Hà Quân Tửu đã cắn câu.
Anh mở hộp nước hoa, dùng thử ngay trước mặt cô, thơm mát, hương thơm rất đặc biệt.
Sở thích của cô, đều rất độc đáo.
Khóe môi Hà Quân Tửu hàm chứa ý cười nhẹ, kéo cô vào lòng.
Ánh đèn trong phòng ngủ chiếu tầng ánh sáng dìu dịu lên mặt anh, anh giống như cô đã tưởng tượng vô số lần, mọi thứ như trong giấc mơ của cô.
Anh tốt như vậy, dịu dàng như vậy, cô cả gan ngồi lên đùi anh, quyến rũ anh.
Tiếng piano của Liszt, hương nước hoa quen thuộc, cô nhắm mắt lại, thành kính hôn lên môi anh.
"Hà Quân Tửu, em yêu anh.
"
Lần đầu tiên cô nói loại lời này với anh, vượt qua thời gian bảy mươi năm, lệ rơi lã chã.
Hà Quân Tửu không hiểu nỗi lòng và những giọt nước mắt cô, trái tim anh hơi nhói đau, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: "Tại sao khóc?"
Anh không nói những lời yêu thương chót lưỡi đầu môi, chỉ làm sâu nụ hôn đó.
Anh chợt hiểu ra những câu chuyện tình yêu mà anh từng được biết, trên đời này luôn có một người, khi gặp được cô ấy, anh sẽ biết mọi lý trí đều vô nghĩa, mọi nguyên tắc đều không đáng kể, cô ấy giống như một phép màu trong cuộc sống, khiến cả thế giới của anh trở nên sống động.
Người ấy giống như cầu vồng, có duyên mới gặp gỡ.
Hôm đó, anh không cáu kỉnh, chỉ từ từ nhắm mắt lại hôn môi cô, như chuồn chuồn lướt nước, chẳng mang chút cảm giác xâm lược nào, dịu dàng hôn khắp toàn thân cô.
Đột nhiên từ một người không kiên nhẫn và tò mò trở nên rất hay cười, ngắm gương mặt đỏ bừng của cô, anh kiềm lòng không đặng.
Khóe môi anh luôn cong lên, hôn cô không muốn dừng.
Cô tựa vào lòng anh, như cá bị thiếu dưỡng khí.
Toàn thân cô ửng hồng vì nụ hôn của anh, làn da trắng nõn mềm mại quyến rũ dưới ánh đèn, giống như một con tôm ngọc trong vỏ thủy tinh, cơ thể cuộn tròn ôm lấy cổ anh, vừa xấu hổ vừa sung sướng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, không chịu thua kém hôn lại anh.
Hôn má anh, cằm, vành tai, cổ, xương quai xanh.
Ý loạn tình mê.
Cô cắn cánh tay anh, thè lưỡi liếm ngón tay anh, run rẩy thở dốc nắm chặt tay anh, nở rộ trong vòng tay anh.
Hà Quân Tửu tiến bộ thần tốc, quả thật là một thiên tài!
Hôm qua Hà Vân còn cảm thấy anh là trai tân ngây thơ, thanh niên chưa nếm mùi đời, bị cô cưỡng chế yêu, không chịu nổi trêu chọc.
Ngày hôm nay chỉ qua một nụ hôn, anh đã khiến cô liên tục cao trào, co rút phun nước trong lòng anh.
Cái quái gì đây!!!
Rõ ràng anh tiết chế như vậy, lúc hôn cô cũng tỏ vẻ nho nhã lễ độ, cực kỳ dịu dàng, sao anh có thể hấp dẫn đến thế!
Thậm chí anh còn không đưa lưỡi ra! Một tay anh vẫn ngoan ngoãn ôm eo cô, tay còn lại để mặc cô ôm!
Sao anh có thể khiêu gợi như vậy!
Trông anh như thể một quý ông ngay thẳng, người đẹp ngồi trong lòng vẫn không bối rối.
Song cô đã bị anh lột trần từ lúc nào, quyến rũ nằm trong lòng anh, tiếng rên rỉ không ngớt bên tai, dâm dịch phun tung tóe lên quần anh, quần áo anh bị cô làm nhăn nhúm, dấu răng cô in hằn trên cánh tay anh.
Cô nâng nhũ thịt lên, nước mắt rưng rưng dâng cho anh: "Hôn ------"
Hà Quân Tửu cười khẽ, anh nghe lời cúi đầu xuống, ngậm nhũ hoa cô, môi anh như có ma lực, khiến cô không ngừng run rẩy.
Ngón chân Hà Vân căng cứng, cô lại phun dâm thủy.
Cô ngơ ngác nằm trong lòng anh, nhìn anh đầy kinh ngạc.
Cô thật sự đã trở về bảy mươi năm trước sao, hay cô đã chết, những thứ này chỉ có trong giấc mộng của cô.
Đẹp quá, hư ảo quá.
Cô thật sự được anh hôn.
Cô không chịu nổi thế giới không có Hà Quân Tửu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, rơi lên ngực cô, cô muốn ở lại thế giới này mãi mãi.
Mãi mãi ở bên cạnh anh.