Vượt Rào - Kỷ Kinh FULL


Buổi trưa là thời điểm nhàn nhã nhất trong ngày của Khâu Mộng Trường.

Cái bật lửa phiên bản giới hạn của Lương Đồng đặt trên bàn anh, thu hút ánh mắt của bác sĩ Khương.
“Điều kiện gia đình kiểu gì thế này Mộng Trường, dùng cả Dupont* luôn.” Bác sĩ Khương đang cầm cốc giữ nhiệt, dừng chân trước bàn Khâu Mộng Trường, “Đây là kiểu cổ điển à?”
*Thương hiệu S.T.Dupont được biết đến là hãng phụ kiện nổi tiếng thế giới tại Pháp.

Dòng sản phẩm nổi bật nhất là dòng bật lửa S.T.Dupont.

Con hàng trên ảnh này là Dupont Prestige Collection Diamond Rain Lighter, giá đâu đó khoảng 1 tỏi 8 ಥ_ಥ

Khâu Mộng Trường bảo: “Của bạn, hai hôm trước quên chỗ tôi.”
“Phiên bản cổ điển, lại còn số lượng có hạn.

Tôi nhớ không nhầm một cái phải hơn năm trăm ngàn. (~ 1 tỏi 6)”
Trương Tử Dực đang in tài liệu, nghe vậy lấy làm kinh hãi: “Đậu má, thật hay giỡn vậy, một cái bật lửa mà đắt vậy á?”
Bác sĩ Khương đầy hiểu biết, chỉ chỉ cái bật lửa, “Nhìn là biết kia là thiết kế thủ công, bên trên cũng là vàng thật bạc thật.”
Trương Tử Dực là một sinh viên y còn chưa biết tương lai ra sao đã bị sự chênh lệch giai cấp giáng cho một kích chí mạng, năm trăm ngàn, người bình thường đã mua được một cái xe hơi, còn kẻ có tiền lại dùng để mua bật lửa.
Cậu lặng lẽ nhìn đống tài liệu in trên tay mình.
Quá xót xa.
Bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát.

Trong chốc lát, điện thoại của các bác sĩ trong phòng đều đồng loạt vang lên.
Bác sĩ Khương đặt cốc xuống, cam chịu thở dài: “Rồi xong, giờ nghỉ trưa của tôi lại đi tong rồi.”
Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trên cầu vượt qua sông.

Hai chiếc xe buýt và xe tải va chạm, thương vong chưa rõ, sảnh cấp cứu đầy rẫy những người bị thương.
“Đi đi, làm việc.” Chân bác sĩ Khương đi như gió cuốn, nhanh chóng ra khỏi văn phòng.
Sảnh cấp cứu hỗn loạn, nhân viên y tế gấp gáp tới lui.

Người bị thương được đưa vào hết người này đến người khác.

Có thể thấy rõ mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn.
Lần đầu tiên Trương Tử Dực thấy tình cảnh này từ sau khi tới bệnh viện thực tập, nhìn đâu cũng là bệnh nhân vỡ đầu chảy máu.

Hai chân cậu không khống chế được mà như nhũn ra, dính chặt tại chỗ không nhúc nhích.
Khâu Mộng Trường đi qua bên cạnh cậu, “Đừng đứng ngốc ra đấy, đi hỗ trợ đi.”
Trương Tử Dực hồi thần, lập tức chạy lên trước hỗ trợ.
Khâu Mộng Trường tới giường bệnh, kiểm tra qua vết thương và tình trạng của người bị thương.

Anh vạch mắt người bị thương ra, chiếu đèn vào, phát hiện đồng tử một bên bị giãn.
Người bệnh vẫn còn ý thức, Khâu Mộng Trường tắt đèn, cúi đầu hỏi to: “Cô tên gì?”
Người bị thương mấp máy môi, trả lời từng chữ một: “Diêu… Tiểu… Mạn.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“…Hai, Hai tám.”
“Người nhà tới chưa?”
“Tôi, tôi không biết…” Người bị thương dùng sức lực toàn thân nắm tay áo Khâu Mộng Trường, “Bác, bác sĩ, tim mẹ tôi không tốt.

Nhờ anh lau máu giúp tôi, sạch một chút được không? Lát, lát bà tới, tôi sợ bà bị doạ…”
Khâu Mộng Trường xé một đoạn băng gạc lau máu trên trán cô, đối phương bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng: “Tôi không muốn chết…”
Lòng bàn tay Khâu Mộng Trường đặt trên tay cô, ngẩng đầu hỏi y tá: “Người nhà tới chưa?”
Y tá nhìn quanh bốn phía, gọi to: “Người nhà Diêu Tiểu Mạn tới chưa? Người nhà Diêu Tiểu Mạn! Người nhà Diêu Tiểu Mạn!”
Người bị thương gần như rơi vào hôn mê.
Khâu Mộng Trường nhíu mày bảo: “Liên hệ phòng phẫu thuật trước đã.”
“Ở đây ở đây ở đây!” Vừa dứt lời, một cặp vợ chồng đẩy đoàn người ra, loạng choạng chạy tới.

Người mẹ đã khóc hết nước mắt, roạt một tiếng quỳ xuống bên cạnh giường bệnh của con gái.
“Người nhà Diêu Tiểu Mạn phải không?” Y tá đưa giấy cam kết phẫu thuật tới, “Đây là giấy cam kết phẫu thuật, bác xem qua không có vấn đề gì thì ký tên vào đó.”
Khâu Mộng Trường đỡ người mẹ đã khóc nấc không thành tiếng kia dậy, chớp mắt đã bị bà nắm chặt tay, “Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu nó! Tôi van xin cậu!”
Khâu Mộng Trường trấn an bảo: “Ký tên trước đã.”
Vốn Lương Đồng đã hẹn Khâu Mộng Trường hôm nay sẽ tới lấy bật lửa nhưng Khâu Mộng Trường ra ngoài cấp cứu, quay đầu đã quên mất chuyện này, cũng quên không báo lại cho Lương Đồng.
Trước cửa văn phòng khoa ngoại thần kinh, Lương Đồng gọi một bác sĩ trẻ tuổi đang gấp gáp chạy qua lại, hỏi: “Bác sĩ Khâu có ở đây không?”
Người đó mồ hôi đầy đầu, cầm trong tay một xấp đơn dày cộp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: “Anh có chuyện gì?”
“Tôi tìm anh ấy lấy đồ.”
“Bác sĩ Khâu không có ở đây.” Người đó mất kiên nhẫn, “Bận muốn chết, lấy đâu ra thời gian gặp anh, anh muốn lấy gì thì lần sau quay lại đi.”
Dứt lời chạy như bay đi mất.
Tai nạn giao thông lần này rất nghiêm trọng.

Các bác sĩ ở các khoa đều bị điều động.

Nửa toà nhà đều bận đến chân không chạm đất.

Khâu Mộng Trường mới kiểm tra xong tình hình thương tích của một người bị thương, ngẩng đầu trông thấy Trương Tử Dực sững người đứng trước một giường bệnh.

Anh cau mày, hơi nổi giận.
Tố chất tâm lý thế này thì không nên làm lâm sàng nữa.
Khâu Mộng Trường mang theo tâm trạng hơi giận đi tới, đến gần mới phát hiện tay Trương Tử Dực run rẩy dữ dội.
“Không nhớ các bước kiểm tra cơ bản nữa rồi à?”
Nghe được tiếng Khâu Mộng Trường, Trương Tử Dực vội quay đầu lại.

Ánh mắt cậu nhìn Khâu Mộng Trường như thấy cọng rơm cứu mạng: “Thầy Khâu…”
Lông mi Trương Tử Dực cũng run rẩy, sắc mặt hoảng loạn vô cùng.
Tình trạng cậu ta rất không ổn, Khâu Mộng Trường đến gần nhìn.

Người nằm trên giường bệnh là một cậu nam sinh rất trẻ, máu me đầy mặt.

Giọng Trương Tử Dực run rẩy: “Thầy Khâu, cậu ấy là bạn cấp ba của em…”
Sự hoảng loạn của Trương Tử Dực bộc lộ hết qua lời nói.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thấy bạn học cũ của mình trong tình cảnh như vậy – máu me đầy đầu, hơi thở thoi thóp.

Nếu không có chuyện gì xảy ra thì hôm nay với cậu ấy mà nói, chỉ là một ngày thứ sáu bình thường như bao ngày.

Cậu ấy bình yên vô sự ngồi trên xe buýt, có thể sẽ đi ăn, đi hẹn hò mà không phải như bây giờ, không còn sinh khí mà nằm ở chỗ này.
Trương Tử Dực ra sức cắn môi, rưng rưng nước mắt.

Cậu có cảm giác sau lưng bị nhấn nhẹ, quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh mà tràn đầy sức mạnh của Khâu Mộng Trường.
Trương Tử Dực giơ tay lau mắt, giọng nói kẹt trong khẩu trang: “Xin lỗi thầy Khâu…”
Khâu Mộng Trường cúi người kiểm tra tình trạng người bị thương, bình tĩnh mở miệng: “Làm bác sĩ luôn phải đặt cảm xúc của mình ở cuối cùng.”
Bệnh viện không thể chân chính dạy bọn anh cách thản nhiên đối mặt với sống chết.

Khi tai hoạ đến rất gần với mình, bọn anh vẫn sẽ vì thế sự vô thường và sinh mạng mong manh mà cảm thấy sợ hãi.
Khâu Mộng Trường cũng đã từng trải qua cảm xúc sợ hãi này.
Trước cửa phòng cấp cứu dừng vài chiếc xe cứu thương.

Trong sảnh đã chật kín người.

Lương Đồng ngồi trong xe, nhìn sảnh cấp cứu chật ních người, gọi điện thoại cho Khâu Mộng Trường.
Khâu Mộng Trường không nghe điện thoại.
Chu Nguyên hỏi: “Cần tôi đi tìm thử không?”
“Không cần.” Lương Đồng bảo, “Tới sân bay đi.”
Khâu Mộng Trường phẫu thuật xong đã gần sáng.

Anh rời phòng phẫu thuật, ngủ quên luôn trên băng ghế dài phòng thay đồ.
Một giấc này rất sâu, rất ổn định.

Anh mơ một giấc mơ thú vị, mơ thấy Trương Tử Dực khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, bảo anh rằng sau này không muốn làm lâm sàng nữa.
Trời mới tờ mờ sáng, Khâu Mộng Trường bị tiếng chuông báo thức từ điện thoại đánh thức.

Điện thoại ở trong tủ treo quần áo, tiếng hơi bé nhưng vang không ngừng.
Khâu Mộng Trường gian nan nâng mí mắt dậy.

Cả người ê ẩm như bị cắt ra thành từng mảnh.

Anh cố sức ngồi dậy, híp mắt liếc qua đồng hồ đeo tay.
Điện thoại bị lấp trong quần áo.

Khâu Mộng Trường mò mãi mới thấy.

Một đêm không sờ đến điện thoại, trên màn hình đã đầy rẫy tin nhắn thông báo và cuộc gọi nhỡ.

Trong này có một cuộc gọi của Lương Đồng.
Khâu Mộng Trường mở nhật ký cuộc gọi của Lương Đồng ra xem, thời gian cuộc gọi hiển thị là tầm hai giờ chiều hôm qua.
Đầu óc mới tỉnh ngủ còn chậm chạp, Khâu Mộng Trường không phản ứng kịp, mãi mới nhớ ra hôm qua Lương Đồng đã hẹn sẽ tới lấy bật lửa.
Đúng lúc này Lương Đồng gọi điện tới.
Do lệch múi giờ nên giờ bên Lương Đồng đang là buổi tối.

Anh vừa tắm rửa xong, đang sấy tóc.
Sau khi điện thoại được kết nối, Lương Đồng bật loa ngoài điện thoại.
Khâu Mộng Trường lại nằm xuống băng ghế dài, lấy cánh tay che mắt, “Ngại quá, hôm qua phải cấp cứu gấp, quên mất chuyện bật lửa.”
Giọng Khâu Mộng Trường nghe hơi mỏi mệt, còn rất khàn.

Lương Đồng không khỏi nhíu mày: “Anh bận tới tận bây giờ?”
Khâu Mộng Trường cười cười: “Không phải, vẫn ngủ được hai ba tiếng.”
“Có phải anh còn đang ở viện không?”
“Ừ.”
“Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Tiếng Khâu Mộng Trường ngày càng nhỏ, như sắp ngủ tới nơi, “Sáng nay tôi nghỉ, trễ chút mang bật lửa qua cho cậu.”
Lương Đồng ném khăn ướt vào sọt quần áo, bảo: “Tôi đang ở nước ngoài.”
“Vậy chờ cậu về rồi nói tiếp.” Khâu Mộng Trường ngáp một cái, “Còn tưởng cậu gọi tới hỏi tội, hôm qua đợi lâu lắm à?”
“Không, chỉ là muốn nghe giọng anh.”
Khâu Mộng Trường mở mắt, đầu óc tỉnh táo hơn nửa.
“Không làm phiền anh nữa.” Lương Đồng bảo, “Nghỉ ngơi cho tốt, bác sĩ Khâu.”
Nửa đầu còn lại của Khâu Mộng Trường vẫn chưa kịp tỉnh hẳn, đối phương đã cúp máy.
Khâu Mộng Trường vẫn nằm trên ghế dài, mười phút sau, rửa mặt, thay đồ bình thường về văn phòng.
Đồng nghiệp gặm bánh bao đi tới, thấy anh thì hết hồn: “Bác sĩ Khâu, sớm vậy?”
Khâu Mộng Trường nhấp một ngụm nước ấm, bảo: “Từ phòng phẫu thuật qua, không về nhà.”
“Cả đêm?”
“Ngủ quên ở phòng thay đồ.” Khâu Mộng Trường nhấn vùng giữa lông mày.

Phẫu thuật kéo dài đến hơn ba giờ sáng, chẳng khác nào làm cả đêm.

Hiện giờ anh chẳng còn chút sức lực nào, dạ dày còn hơi đau.
“Mau về nghỉ ngơi đi.” Đồng nghiệp bảo, “Đừng tàn phá cơ thể.”
Cốc cốc cốc…
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Khâu Mộng Trường nhìn cửa.

Cô gái đứng ở cửa đối mắt với anh, cười khẽ một cái, lịch sự bảo: “Tôi vào được không?”
Đồng nghiệp ngẩng đầu, hỏi một câu: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm bác sĩ Khâu.” Đối phương đáp.
Đồng nghiệp chỉ vị trí của Khâu Mộng Trường: “Chỗ đó.”
Khâu Mộng Trường vẫn nhớ người này, từng thấy ở Hoàn Hạ, thư ký của Lương Đồng.

Cô cầm một hộp cơm tinh xảo trên tay, đi tới chỗ làm việc của Khâu Mộng Trường.
“Bác sĩ Khâu, đây là bữa sáng chủ tịch Lương bảo tôi chuẩn bị cho anh.”
Khâu Mộng Trường hơi giật mình.

Đồng nghiệp bên cạnh đang ngậm túi sữa đậu nành, gửi tới một ánh mắt tò mò.
Ashley cầm hộp cơm, hỏi: “Tôi để đâu thì được?”
Khâu Mộng Trường hoàn hồn bảo: “Vô công bất thụ lộc, cô cầm về đi, nhờ cô gửi lời cảm ơn chủ tịch Lương giúp tôi.”
Ashley lắc đầu: “Chủ tịch Lương đã có lời, nhất định phải đưa tới, mong anh đừng làm khó tôi.”
Khâu Mộng Trường không nói lại được, chỉ vào tủ đồ ở cửa, “Cô để trong tủ đi, cảm ơn nhé.”
Ashley đặt hộp cơm xuống, “Bữa sáng kiểu Tây và kiểu Trung đều có, nhân lúc còn nóng anh ăn trước nhé.

Tôi xin phép đi trước.”
Sau khi Ashley rời đi, Khâu Mộng Trường cúi đầu nhìn ngăn kéo duy nhất bị khoá, bên trong có bật lửa của Lương Đồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui