Lương Đồng vừa về nước chưa tới hai ngày.
Còn chưa về nhà, Lương Chu An đã biết anh về nước, rồi còn gửi wechat hỏi bao giờ anh về nhà.
Lương Hoài Ngọc cũng hỏi câu tương tự, hỏi anh hôm nay có về không, về nhà ông sẽ đích thân vào bếp.
Lương Đồng gọi điện báo cho Lương Chu An: “Hôm nay anh ăn ngoài.”
“Phải xã giao à?”
“Không.”
“Không xã giao thì ăn ngoài làm gì trời, bao lâu anh không về nhà rồi? Happy sắp quên mất anh trông thế nào rồi đấy!”
“Anh cần nó phải nhớ anh trông thế nào à?” Lương Đồng bổ sung một câu: “Quên thì cho nó xem ảnh.”
Lương Chu An cười “há há” mấy tiếng, đoạn lại thở dài.
“Muốn đi không?” Lương Đồng hỏi.
Lương Chu An hơi kinh ngạc: “Anh cho em đi theo á?”
“Nói nhiều quá là anh ném xuống đường đấy.”
Chiều tối, Lương Đồng tới trường đón Lương Chu An.
Lương Chu An đang ở sân vận động xem người ta chơi bóng rổ.
Lương Đồng dừng xe ở ngay ngoài sân vận động.
Lương Chu An không ngờ hôm nay anh cô tự lái xe tới, còn lái một con xe thể thao chói mắt vô cùng.
Cứ như vậy, cô bước lên xe anh mình trước ánh mắt của bao người trong sân.
“Sao nay anh lái xe chói mắt thế?” Lương Chu An nhấp nhổm không yên nhìn ngoài cửa sổ xe, “Sớm biết thế này đã không cho anh tới sân vận động đón em rồi.”
Lương Đồng nhìn theo ánh mắt cô ra ngoài, thấy một nam sinh cao gầy đứng dưới trụ bóng rổ qua hàng rào sắt.
Cậu chàng không hẳn là đẹp trai nhưng trông mặt mũi cũng xem như đàng hoàng.
Cậu ôm bóng rổ nhìn về phía này, lúc chạm mắt với Lương Đồng liền chuyển hướng sang chỗ khác.
“Yêu đương rồi à?” Lương Đồng hỏi.
Lương Chu An nhìn anh một cái.
Lỗ tai đỏ lên: “Không có.”
Cô cũng có chút chút tình cảm với người ta.
“Chúng ta đi ăn ở đâu?”
“Lát sẽ biết.”
Lương Chu An không thể nào tin nổi Lương Đồng sẽ dẫn cô đi ăn thịt nướng.
“Anh, anh không đi nhầm chỗ chứ?” Lương Chu An ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán thịt nướng.
Anh cô thân thể tôn quý, một thanh niên soi mói như thế mà lại chịu đến nơi dầu khói trần gian này sao.
Lương Chu An quay sang hỏi anh: “Anh ăn quen không đấy?”
“Không quen sẽ dẫn em tới đây chắc?”
Lương Đồng đặt một phòng.
Hôm nay không có Khâu Mộng Trường, dường như thịt nướng không còn ngon nữa, càng ăn càng ngấy.
Lương Đồng ăn hai miếng đã không ăn được nữa nên rót cốc nước ấm, vừa uống vừa nhìn Lương Chu An ăn.
“Thế mà bảo là ăn quen, ăn được hẳn hai miếng.” Lương Chu An nói, quấn xà lách quanh miếng thịt nướng đã nhúng sốt chấm, một miếng bỏ vào miệng.
“Ngon không?” Lương Đồng hỏi cô.
Lương Chu An phồng má, gật gật đầu.
Lương Đồng đứng dậy bảo: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
Thỉnh thoảng Hoàng Dương sẽ đứng ngoài đón khách.
Lương Đồng dáng cao.
Lúc anh ra ngoài, Hoàng Dương liếc mắt cái đã thấy.
“Lương Đồng!” Hoàng Dương tới gần chào hỏi anh.
Lương Đồng ngừng lại.
“Sao cậu tới mà không bảo tôi, ăn xong rồi à?”
“Không, ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hoàng Dương đi cùng anh ra ngoài, hỏi: “Tới cùng Khâu Mộng Trường à?”
“Không, tôi tới cùng em gái.”
“Em cậu đâu? Vẫn đang ăn hả?”
“Ừm.”
“Bàn nào đấy? Lát tôi bảo nhân viên miễn phí cho.”
“Không cần.”
“Khách sáo với tôi làm gì? Cậu là bạn Khâu Mộng Trường, cũng tức là bạn tôi.”
Hoàng Dương đưa Lương Đồng một điếu thuốc.
Lương Đồng không nhận thuốc của người ngoài, nhưng ngại Hoàng Dương là bạn Khâu Mộng Trường nên không từ chối.
“Cảm ơn.”
“Ài, sao cậu khách sáo thế nhờ, cậu đừng như vậy, mất tự nhiên lắm.”
Lương Đồng ừ một tiếng, hút một hơi, hỏi Hoàng Dương: “Anh kinh doanh tốt thế này, có định mở thêm chi nhánh không?”
“Sao lại không nghĩ tới được? Quan trọng là tiền ở đâu ra.” Hoàng Dương gạt tàn thuốc vào thùng rác, “Tuy mấy năm này tôi cũng tích góp được chút ít nhưng chi phí mở chi nhánh mới quá cao, nào là lắp đặt, nào là thuê nhân viên, đổ tiền ra chưa biết bao giờ mới thu hồi vốn.
Kiếm được thì còn ổn, mà không kiếm được thì lỗ chết.”
“Tôi có thể góp vốn.”
Hoàng Dương ngậm điếu thuốc sửng sốt: “Sao cơ?”
“Tôi đầu tư cho anh.” Lương Đồng mang túi đựng tàn thuốc cầm tay, gạt tàn thuốc vào trong, “Kinh doanh tốt thế này mà không chớp cơ hội mở chi nhánh sẽ tổn thất tài nguyên khách hàng.”
“Cậu nói thật đấy chứ?”
“Đương nhiên, chỉ cần chia lợi nhuận cho tôi là được.” Lương Đồng đưa một tấm danh thiếp cho Hoàng Dương, “Nếu anh có dự định này thì liên hệ trợ lý của tôi, chi tiết cụ thể anh ấy sẽ trao đổi với anh.”
Hoàng Dương nhận danh thiếp, cảm xúc hơi kích động: “Bữa hôm nay tôi không mời không được.
Ăn xong có bận gì không? Không bận thì thì để tôi mời cậu uống rượu, gọi cả Khâu Khâu nữa.”
Lương Đồng vốn định từ chối, nghe câu sau liền sửa miệng: “Được.”
Hút xong một điếu.
Lương Đồng bỏ đầu lọc vào túi đựng tàn thuốc, đóng miệng túi lại, chợt hỏi một câu: “Khâu Khâu” là tên gọi ở nhà của Khâu Mộng Trường à?”
Hoàng Dương cười to: “Không phải đâu, hồi đại học tôi gọi chơi thôi, gọi lâu rồi nên quen miệng.”
Lương Đồng ném túi đựng tàn thuốc vào thùng rác, gật nhẹ đầu.
Hôm nay Lưu Dục tan làm muộn nên gọi điện cho Khâu Mộng Trường, bảo anh tới trường đón con hộ.
Con trai Lưu Dục năm nay học lớp 3 tiểu học.
Nhờ kế thừa gen tốt của nhà họ nên từ bé đã là một cậu nhóc đẹp trai, thường xuyên nhận được thư tình ở trường.
Những chuyện này đều là do Lưu Dục nói với Khâu Mộng Trường.
Bởi mỗi lần cậu con đẹp trai nhà cô nhận được thư tình đều sẽ cho mẹ nó xem.
“Tồ quá nhỉ.” Lưu Dục thường bảo như vậy.
Nhóc đẹp trai rất ngầu.
Lòng rất ngưỡng mộ người anh họ lớn hơn mình rất nhiều này.
Nhưng thấy người ta tới đón mình tan học lại vờ không thèm để ý, khóe miệng hơi cong lên một chút lại nhanh chóng kéo xuống.
Cái nết thích làm kiêu này của nhóc hẳn là giống ba nó.
Chồng của Lưu Dục, cũng chính là chú của Khâu Mộng Trường, là một người vô cùng kiệm lời.
Anh là quân nhân, quanh năm không ở nhà.
Ở nhà cũng chẳng nói được mấy câu.
Thích nhất là cãi nhau với Lưu Dục.
Chuyện giống người nhất từng làm là thích Lưu Dục.
“Anh Khâu.” Nhóc đẹp trai rất lạnh lùng mở lời chào hỏi, “Hôm nay anh tới đón em à? Mẹ em đâu rồi ạ?”
“Tăng ca rồi.”
“Vậy hôm nay em ăn gì?”
“Lát mẹ em về.”
“À.”
Bạn học đi ngang qua chào cậu nhóc, là một bạn gái tóc ngắn.
“Dư Văn Gia, đây là ba cậu à? Trẻ quá! Đẹp trai quá!”
Mày Dư Văn Gia nhăn tít lại: “Đương nhiên không phải.
Đây là anh tớ.”
“Á…” Cô bé xấu hổ đỏ mặt, “Xấu hổ quá.”
Khâu Mộng Trường cười cười: “Không sao.”
“Em chào anh ạ.” Bé gái cười hì hì rồi khoác ba lô chạy.
Người đi rồi, Khâu Mộng Trường nghe thấy Dư Văn Gia lầu bầu: “Chả hiểu nhìn sao nữa…”
Anh bật cười, hỏi: “Sao nào? Ghét anh thế, anh là ba em mất mặt lắm à?”
Dư Văn Gia tới ghế cạnh tài xế, bảo: “Không mất mặt thì cũng sai thân phận mà.”
“Ông cụ non.” Khâu Mộng Trường mở cửa ghế sau, “Ngồi sau đi.”
“Em muốn ngồi cạnh anh.” Tay Dư Văn Gia vẫn đặt tại tay nắm, đứng im bất động.
“Sếp lớn toàn ngồi sau thôi.”
Dư Văn Gia bĩu môi: “Em không phải sếp lớn.”
Khâu Mộng Trường bị nhóc con chọc cười, nhấc bổng nó dậy đặt vào ghế sau, thắt dây an toàn cho nó.
“Anh Khâu.”
“Hửm?”
Trên người Dư Văn Gia có mùi sữa, trông sạch sẽ, trắng trẻo, mũm ma mũm mĩm.
Nếu chỉ nhìn mặt thôi sẽ khiến người ta rất yêu.
Mà mở miệng ra lại khiến người nghẹn chết: “Thế nào mà anh còn chưa kết hôn vậy.”
Con nít con nôi, cái vẻ này, cái vẻ này, lúc nói chuyện lại còn rất khó ưa.
Khâu Mộng Trường cảm thấy nhóc con vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo này giông giống ai đó.
Anh búng trán Dư Văn Gia một cái: “Em lo nhiều vậy làm gì?”.