Khâu Mộng Trường lái xe đưa Lương Đồng tới một thị trấn thôn quê cổ kính ở thành phố bên cạnh thư giãn một ngày.
Đường đi không xa, mai Khâu Mộng Trường còn phải đi làm nên họ ăn tối xong bèn quay lại Bắc Thành luôn trong ngày.
Hồi đầu Khâu Mộng Trường định đưa Lương Đồng tới nhà anh qua đêm nhưng nhớ ra trong nhà có mèo nên lại bỏ qua suy nghĩ này.
Dù sao căn nhà anh đang ở cũng nhỏ, Lão Bạch còn ngày càng xem Lương Đồng là người nhà, khéo tâm trạng tốt tốt nó lại tìm cậu ấy cọ cọ mất.
Sau này chuyển sang nhà mới sẽ tốt hơn, ít nhất không gian lớn thì phạm vi hoạt động của Lão Bạch cũng lớn hơn, không cần thu lu một góc mắt to trừng mắt nhỏ với bọn anh.
Khâu Mộng Trường định đưa Lương Đồng về nhà.
Lương Đồng không vui.
Anh bảo về nhà cũng được nhưng Khâu Mộng Trường phải ở lại nhà anh.
“Mai anh còn phải đi làm đấy.” Khâu Mộng Trường bảo.
“Vậy thì về nhà anh.
Em đã đến bao nhiêu lần rồi, trừ hôm sinh nhật anh ra thì đã lần nào bị dị ứng nữa?”
“Đấy là nó sợ em, không dám đến gần em.
Em không nhận ra ranh con mập ú này càng ngày càng không sợ em à? Cũng không trốn em nữa.
Em mà quen thuộc với nó là sẽ biết nó dính người đến đâu ngay.”
“Vậy sau này em phải hung dữ với nó hơn.”
Khâu Mộng Trường bật cười, “À” một tiếng: “Không thể để nó lên mặt đúng không?”
“Tới nhà anh đi.” Lương Đồng nhìn ngoài kính xe, “Muốn làm.”
Vào cửa, Khâu Mộng Trường ấn Lương Đồng lên cánh cửa, vừa hôn vừa cởi thắt lưng anh.
Đèn lớn trong nhà không bật, chỉ có ánh đèn mờ tối nơi huyền quan.
Khâu Mộng Trường đang rơi vào cảnh đẹp, chợt Lương Đồng giữ tay anh lại, bảo: “Đợi lát nữa.”
Bị cắt ngang khiến Khâu Mộng Trường nhíu mày: “Sao vậy?”
“Em còn một tài liệu phải xử lý, cho em mượn máy tính anh dùng một chút.”
Khâu Mộng Trường giận đến nhéo eo anh một cái: “Em cố ý đúng không?”
“Không đâu.” Đuôi mày Lương Đồng nhuốm ý cười, “Em định tối nay xử lý xong tài liệu này.”
Khâu Mộng Trường thả anh ra: “Kế hoạch chủ tịch sắp xếp đúng là không bỏ một phần nào.”
Lương Đồng vén vạt áo sơ mi anh lên, bàn tay lạnh lẽo dán nơi cơ bụng: “Lên giường cùng anh cũng nằm trong kế hoạch hôm nay của em.”
“Tay lạnh thế.” Khâu Mộng Trường nắm tay anh, “Được rồi, em làm việc của em đi, anh đi làm bữa khuya cho em.”
Trước khi vào việc, Khâu Mộng Trường gửi ảnh Lương Đồng cho mẹ anh.
Anh gửi mấy tấm, ngoài ảnh chụp riêng Lương Đồng còn gửi thêm mấy tấm hai người chụp chung qua.
Anh chọn ảnh Lương Đồng chụp một mình không đeo kính để gửi.
Gửi ảnh xong, Khâu Mộng Trường thay bức hình hai người chụp chung mờ nhoè thành hình nền điện thoại.
Cô Chu trả lời rất kịp thời, chẳng biết có phải cả ngày đều ngóng ảnh Khâu Mộng Trường gửi tới không mà chẳng bao lâu sau đã gửi tin tới.
Cô Chu: [Là thằng nhóc này à?]
Khâu Mộng Trường: [Đúng là thằng nhóc đấy đấy.]
Cô Chu: [Đẹp trai, thảo nào mở công ty, khí chất rất khác biệt, trông rất chững chạc.]
Khâu Mộng Trường: [Đương nhiên, ít nhất cũng xem là ông chủ nhỏ mà.]
Ông chủ nhỏ lúc này đang ở trong thư phòng dùng máy tính của Khâu Mộng Trường.
Anh mở hòm thư tải tài liệu xuống.
Đường dẫn lưu hiện sẵn trên trình duyệt máy tính là một thư mục có tên “Khâu Mộng Trường”, thư mục nằm ngay trên màn hình máy tính.
Lương Đồng mở thư mục tìm tài liệu vừa tải xuống, ánh mắt anh bị một tài liệu có tên “Đơn xin viện trợ Châu Phi” thu hút.
Anh thấy thời gian hiển thị ngày chỉnh sửa gần đây nhất là hôm qua.
Tay Lương Đồng cầm con chuột dừng giây lát rồi kích mở tài liệu.
Bên trong là một tờ đơn đã hoàn chỉnh, đủ đầu đủ cuối, bên dưới là chữ ký của Khâu Mộng Trường và ngày viết đơn.
Ngày viết đơn không phải mới đây mà đã được Khâu Mộng Trường viết xong từ nửa năm trước.
Lương Đồng nghiêm túc đọc hết tờ đơn từ đầu đến cuối một lượt, sau đó đóng tài liệu lại.
Anh mở tài liệu vừa tải xuống, tiếp tục công việc của mình.
Nửa giờ sau, Khâu Mộng Trường mang bữa khuya vào thư phòng.
Lúc anh tới mới thấy máy tính đã tắt.
“Nhanh vậy đã xong rồi?”
“Ừ.”
Khâu Mộng Trường nhéo gáy Lương Đồng, “Không hổ là ông chủ nhỏ, hiệu suất rất cao.”
Lương Đồng ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Khâu Mộng Trường chọc anh cũng không phản ứng lại.
Khâu Mộng Trường thấy lạ, bèn đặt bữa khuya lên bàn, hỏi: “Sao vậy?”
Lương Đồng nghĩ ngợi giây lát, vẫn quyết định hỏi thẳng: “Anh định tham gia đội Chữa bệnh bên Châu Phi à?”
Khâu Mộng Trường ngẩn ra.
Anh hơi xoay người dựa vào bàn làm việc, đoạn cúi đầu nhìn Lương Đồng: “Thấy đơn xin của anh à?”
Lương Đồng ừ.
“Viết nửa năm trước rồi.” Khâu Mộng Trường xoa gáy anh, “Thấy ngày bên dưới không?”
“Thấy.” Lương Đồng ngẩng đầu đối diện với anh, “Em hỏi lúc trước, lúc trước anh từng có ý định tới Châu Phi tham gia Đội chữa bệnh à?”
“Ừ, từng có kế hoạch này.”
“Em là trở ngại trong kế hoạch đó của anh à?”
Tuy rằng từ “trở ngại” không thích hợp lắm nhưng sự thật chính là như vậy.
Khâu Mộng Trường hơi gật đầu, nói sự thật: “Quả thật là vì em nên anh mới từ bỏ dự định đó.”
Lương Đồng không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Khâu Mộng Trường nhéo mặt anh: “Anh bỏ dự định đấy rồi em còn xụ mặt ra làm gì thế hử, đơn xin viết lâu rồi, giờ không định đi nữa.”
“Nếu không ở bên em, có phải anh sẽ tới Châu Phi không?”
Khâu Mộng Trường không muốn phủ nhận, “Ừ, nếu đơn được duyệt anh sẽ qua bên đó.”
“Lương Đồng.” Khâu Mộng Trường cúi xuống, vuốt nhẹ vành tai anh, “Thực sự bây giờ anh không qua bên đó, sau này cũng không.
Em sao vậy? Sao trông không vui vẻ gì thế?”
“Anh tới Châu Phi vì để ở cạnh ba mẹ anh đúng không?” Lương Đồng hỏi.
Khâu Mộng Trường gật đầu: “Họ cũng có tuổi rồi, ở gần chăm sóc cũng dễ dàng hơn.”
Ba mẹ Khâu Mộng Trường ở Châu Phi nhiều năm rồi.
Họ không có nhiều khả năng sẽ về nước làm việc.
Con cái muốn chăm mà tuổi già ba mẹ không đợi.
Sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ già đi.
Khâu Mộng Trường từ bỏ kế hoạch đi Châu Phi, tương tương với việc giữa Lương Đồng và ba mẹ anh, anh chọn Lương Đồng.
Lòng Lương Đồng rối bời, có phần khó chịu nhưng anh không muốn nói ra những lời trái lòng đầy khoa trương.
Anh không muốn nói với Khâu Mộng Trường rằng anh ấy cứ đến Châu Phi chăm sóc cho ba mẹ đi, đừng bận tâm đến mình.
Lương Đồng thẳng thắn: “Bác sĩ Khâu, em là một người rất ích kỉ.
Em không muốn yêu xa, em muốn anh lúc nào cũng ở cạnh em.
Nếu anh thật sự muốn tới Châu Phi thì dù có phải trói em cũng phải trói anh về.”
Khâu Mộng Trường cười bảo: “Em sẽ không làm thế đâu.”
“Em chắc chắn sẽ không bắt anh phải chọn lựa giữa em và ba mẹ anh.”
Cũng như cậu ấy không để Khâu Mộng Trường phải chọn giữa mình và Lão Bạch.
“Lương Đồng, em biết không?” Khâu Mộng Trường chỉ trái tim anh, “Em mềm lòng hơn bất cứ ai.”
Khoé môi Lương Đồng giật giật.
Khâu Mộng Trường cười cười: “Hơn nữa, dù anh có sang bên đó, ba mẹ anh mà biết vì tới Châu Phi mà anh đánh mất người yêu, kiểu gì cũng sẽ đuổi anh về nước trong một đêm, em tin không?”
Nếu Lương Đồng là một người ích kỉ thì anh sẽ không thể hiện trạng thái như bây giờ.
Anh đang nghĩ gì và đang đắn đo điều gì, Khâu Mộng Trường đều biết.
“Em vừa hỏi anh có phải em là trở ngại trong kế hoạch đi Châu Phi của anh không.
Bây giờ anh trả lời cho em, em không phải.
Đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng của anh.
Anh chỉ chọn cuộc sống mà anh mong muốn nhiều hơn.
Là em đã cho anh một sự lựa chọn tốt hơn, cũng đã cho anh một khởi đầu mới.” Khâu Mộng Trường nhéo dái tai anh, “Em là điểm khởi đầu của anh.”.