Vượt Rào - Kỷ Kinh FULL


Nhà mới mà Khâu Mộng Trường mua đã được lắp đặt gần xong.

Phần cứng đã hoàn thiện, chỉ còn phần bài trí nữa thôi.

Dạo này Khâu Mộng Trường và Lương Đồng thường tới khu nội thất xem đồ, đại khái đầu xuân tới đây là có thể dọn vào được.
Sắp hết năm, Lương Đồng bận rộn đến nỗi hai ba ngày mới xuất hiện.

Bình thường anh và Khâu Mộng Trường lăn giường, tắm rửa xong là ngủ.

Hôm nay anh không vào giấc luôn, lúc mở mắt ra, anh thấy Khâu Mộng Trường đang đan len.
Lương Đồng ngây ngốc, chớp mắt mấy cái để xác nhận lại xem trong tay anh ấy có phải len và kim đan thật không.
Khâu Mộng Trường nghe tiếng động bên cạnh nên quay sang nhìn: “Không ngủ à?”
Động tác trên tay anh vẫn không ngừng lại, trông có vẻ không quen tay lắm.

Quấn một vòng len, luồn kim qua, một kim một mũi, chầm chậm từ từ.

Tuy rằng tốc độ không nhanh nhưng trông rất nhàn nhã.
Lương Đồng đi từ ngạc nhiên đến không hiểu: “Anh đang làm gì đấy.”
“Đan găng tay cho em.” Khâu Mộng Trường giơ chiếc găng tay đã đan được một nửa lên cho anh xem, “Dạo này trời ngày càng lạnh, hai chiếc móng vuốt nho nhỏ của chủ tịch Lương thế nào chẳng phải dùng tới.”
Lương Đồng không nói nên lời: “… Anh đan được cái này á?”
Khâu Mộng Trường vừa đan vừa cười: “Biết chứ.” Thật ra anh cũng chỉ biết đan mấy thứ đơn giản như khăn quàng cổ và găng tay thôi, phức tạp hơn thì anh không biết.

Anh học được kỹ thuật này từ bà mình.

Trước lúc ba mẹ anh sang Châu Phi, họ cũng rất bận bận rộn.

Hồi nhỏ gần như là anh ở với bà nội.
Hồi đó, vào một ngày cuối tuần, anh ở nhà bà nội cả một ngày xem bà luyện thư pháp, vẽ Quốc họa*; theo bà chơi cờ, đan áo.

Và do học được chút tay nghề đan áo của bà nên giờ anh vẫn còn nhớ phần nào kỹ thuật đan len.

Anh từng thử đan một đôi găng tay cho bà.

Lúc đan dở chiếc thứ hai thì bà cụ đột ngột xuất huyết não qua đời.
*Quốc họa là một dạng tranh truyền thống của Trung Quốc được vẽ trên lụa hoặc giấy bằng bút nhúng nước, mực hoặc màu.
Anh chưa đan xong chiếc găng tay kia, tay nghề đan len cũng chưa quên.
Lương Đồng bị sự dịu dàng nhẹ như gió thoảng mây bay này làm rung động.

Vẻ mặt anh không biểu hiện gì nhưng thật ra lòng anh đã nhộn nhạo cả lên.
“Ngày nào anh cũng bận mà có thời gian đan găng tay luôn.”
“Thời gian ấy à, tranh thủ được lúc nào thì tranh thủ.”
Khâu Mộng Trường đan cũng nhiều ngày rồi.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ lại đan một ít.

Đan găng tay không quá phức tạp, cũng không tốn nhiều thời gian.

Anh đã đan xong một chiếc.
Lương Đồng đặt tay lên bụng Khâu Mộng Trường, câu được câu chăng mà vuốt ve cơ bụng anh, hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc đan cái này cho em?”
Đan găng tay cho bạn trai rất giống hành vi các cô gái trẻ ngây thơ hay làm.

Lương Đồng thật sự không ngờ rằng Khâu Mộng Trường sẽ tự tay đan cho anh.
“Tại thích em.” Khâu Mộng Trường đáp rất đơn giản và rõ ràng.
Có một vài hành vi trong tình yêu không hề có lý do.

Nó chỉ là sự giải phóng cảm xúc sâu thẳm trong lòng ra ngoài.

Đó là không tự chủ, là không thể kìm lòng.
Lương Đồng cong cong khoé miệng, nói rất thẳng: “Em không quen đeo găng tay.”
Mắt Khâu Mộng Trường vẫn chăm chú nhìn sợi len trong tay, khẽ cười: “Anh đan là em quen.”
Hai ngày trước đêm giao thừa, ba mẹ Khâu Mộng Trường trở về từ Châu Phi trong đợt nghỉ Tết hằng năm.

Lúc họ hạ cánh cũng không thông báo cho Khâu Mộng Trường, cứ vậy mà yên ắng bắt taxi về thẳng nhà.
Khâu Mộng Trường không biết ba mẹ anh đã về.

Nhà mới còn đang sửa.

Trừ lúc ở nhà Lương Đồng thì hầu hết thời gian anh và Lương Đồng đều qua đêm ở nhà cũ. 
Khoá cửa đã đổi sang khoá mật mã từ lâu.

Chu Văn Vân và Khâu Vân Sơn nghiên cứu khóa ở ngoài một lúc rồi nhập mật mã lúc trước Khâu Mộng Trường cho hai người vào.

Đêm qua Khâu Mộng Trường và Lương Đồng quần nhau một trận trên sô pha phòng khách, trễ quá rồi không ai muốn đi dọn nhà nên trên sàn, trên sô pha ném đầy quần áo.

Vợ chồng họ Khâu vừa đặt chân vào cửa đã trông thấy bãi chiến trường trong phòng khách.
Khâu Vân Sơn không nhớ ra con trai mình đã có người yêu, lại còn đang trong trạng thái gần như chung sống cùng người ta.

Ông chê bai: “Con trai em sống kiểu gì càng ngày càng lùi thế, nhà cửa lộn xộn thế này mà còn không biết dọn dẹp một chút.”
Chu Văn Vân thở dài: “Em đoán là người yêu nó đang ở đây.

Anh nói bé một chút, khéo tụi nó còn đang ngủ đấy.”
Khâu Vân Sơn ngẩn ra.

Gương mặt già suýt thì đỏ lên, lầu bầu: “Còn ra thể thống gì nữa.”
Chu Văn Vân cười xuỳ: “Ở trong nhà mình thì cần gì, có phải nơi công cộng đâu.”
Lương Đồng đi vệ sinh sớm.

Anh nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng khách, đang buồn bực nên anh nhíu mày ra xem.

Xem xong anh sững người tại chỗ.

Khâu Mộng Trường từng cho anh xem ảnh ba mẹ anh ấy.

Chẳng phải là hai vị trước mặt đây sao?
Lương Đồng trong lúc chưa kịp chuẩn bị, ngay cả mặt cũng đang trong trạng thái chưa được rửa đã bất ngờ chạm mặt người lớn.
Lương Đồng hắng giọng, gật đầu, lễ phép chào hỏi: “Chào cô chú.”
Chu Văn Vân cười hiền lành: “Lương Đồng à?”
“Vâng.” Lương Đồng cũng cười, tầm mắt thoáng thấy quần áo trên sô pha, anh hơi lúng túng, lặng lẽ bước tới dọn dẹp nhanh chóng, “Cô chú về nước sao không cho chúng cháu biết sớm để cháu và anh Khâu tới sân bay đón hai người.”
Chu Văn Vân bảo: “Cô chú bắt xe về cũng tiện, đỡ mất công hai đứa đi một chuyến.

Khâu Mộng Trường đâu? Còn đang ngủ à?”
Lương Đồng bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, đoạn quay lại đẩy vali của Chu Văn Vân và Khâu Vân Sơn vào phòng, hỏi: “Cô chú ăn sáng chưa? Hai người muốn ăn gì để cháu xuống nhà mua.”
Khâu Vân Sơn khoát tay bảo: “Không cần đâu, cô chú ăn trên máy bay rồi.

Cháu làm việc của cháu đi, không cần bận tâm cô chú đâu.

Quần áo còn chưa thay, khéo không lạnh.”
“Vậy cháu đi rửa mặt trước.”
“Ừ, đi đi.”
Lương Đồng đang cạo râu trong phòng tắm, Khâu Mộng Trường đẩy cửa bước vào, tựa cằm lên vai anh, giọng khàn khàn: “Sao không ngủ thêm lúc nữa.”
“Lúc anh ra ngoài không thấy ba mẹ anh à?”
Khâu Mộng Trường mở mắt, ánh mắt nhập nhèm ngái ngủ: “Hử?”
Lương Đồng cạo bọt trên cằm đi, mở vòi vốc một ít nước vỗ lên mặt Khâu Mộng Trường: “Tỉnh đi nào, bác sĩ Khâu, ba mẹ anh từ Châu Phi về, đang ngồi trong phòng khách kìa.”
Khâu Mộng Trường thần người năm giây, sau đó quay đầu ra khỏi phòng tắm.

Lương Đồng nghe bên ngoài vọng tiếng Khâu Mộng Trường: “Sao hai người về mà không nói cho con biết? Hạ cánh lúc nào? Sao không gọi cho con?”
Khâu Vân Sơn cầm bình giữ nhiệt mang theo người, mở nắp nhấp một ngụm trà cẩu kỷ: “Có bao nhiêu hành lý đâu, đỡ mất công con phải đi một chuyến.

Có phải con gầy đi không? Sao trông gầy hơn trong điện thoại nhiều thế?”
“Không gầy, con vẫn thế này thôi.

Camera điện thoại làm người béo hơn.”
Chu Văn Vân liếc anh: “Mắt con mọc trên đầu hay sao mà hai người sống sờ sờ ngồi đây con cũng không thấy, nhắm mắt đi luôn vào phòng tắm.”
Khâu Mộng Trường cười: “Cả người con còn đang mơ hồ đây chứ nói gì mắt.”
Chu Văn Vân bước tới ôm Khâu Mộng Trường, nhắm mắt vỗ vai Khâu Mộng Trường: “Về rồi đây, con trai.”
Khâu Mộng Trường ôm lại bà: “Mừng ba mẹ về nhà.”
Sau khi Lương Đồng quay lại công ty, anh dặn Ashley đặt bàn.

Trưa nay, anh, Khâu Mộng Trường và ba mẹ Khâu Mộng Trường cùng ăn trưa tại nhà hàng.

Chiều anh quay lại công ty làm việc, Khâu Mộng Trường dẫn ba mẹ đi xem nhà mới.
“Tối con đặt bàn cùng ăn một bữa với nhà cô nhé.” Lúc về, Khâu Mộng Trường nói với họ trong xe.
Chu Văn Vân bảo: “Con nhắc mẹ mới nhớ.

Mẹ còn chưa nói với cô con chuyện ba mẹ về nước.

Lát mẹ gọi điện cho nó.

À, chú con về chưa?”
“Chưa, nghe nói đến Tết mới về.”
“Lương Đồng có ăn cơm tất niên với nhà mình không?”
“Nhà người ta cũng phải đón năm mới mà mẹ.”
Đèn đỏ ngã tư sáng lên, xe chầm chậm dừng lại.

Khâu Mộng Trường ngước mắt nhìn gương chiếu hậu: “Có muốn hẹn nhà Lương Đồng gặp mặt một lần không? Sang năm ba mẹ lại quay về Châu Phi, không biết bao giờ mới gặp được.”
Khâu Vân Sơn bảo: “Con và Lương Đồng sắp xếp được là được.”
Chu Văn Vân bỗng nghĩ tới một chuyện, vỗ lưng ghế dựa hỏi: “Mẹ thấy mấy cuộn len trong ngăn kéo bàn trà.

Con mua à?”
“À, là con mua.”
“Mua len làm gì?” Chu Văn Vân hơi khó hiểu, “Đan áo hả?”
Khâu Mộng Trường cười: “Đan găng tay cho Lương Đồng.”
“Đỉnh ghê ta, mẹ không ngờ con mẹ hiền thục thế đâu.” Chu Văn Vân vòng tay qua ghế lái vỗ ngực Khâu Mộng Trường, “Bây giờ mấy đứa con gái cũng không có mấy đứa chịu đan len cho bạn trai đâu, mẹ con còn không đan.”
Đèn xanh sáng.

Khâu Mộng Trường đạp chân ga, nhướng mày bảo: “Con vẫn luôn hiền thục mà.”
“Hiền thục mà sao có thấy con đan cái này cái kia cho ba mẹ đâu.”
“Đông năm sau làm cho ba mẹ, năm nay không kịp rồi.”
Dịp Tết nhất hằng năm nhà Lương Đồng đều ăn ngoài khách sạn.

Năm nay cũng không ngoại lệ.

Nhánh chính nhà họ Lương không có nhiều thân thích lắm nhưng nhánh phụ thì tương đối đông nên ngày lễ ngày Tết cũng có một đại gia đình tề tựu đông đủ, xem như là náo nhiệt.
Một nhà ba người Lưu Dục cùng ăn bữa cơm tất niên với gia đình Khâu Mộng Trường.

Chu Văn Vân gói rất nhiều sủi cảo, còn gói cho Lương Đồng hai hộp.

Bà dặn dò Khâu Mộng Trường: “Nhớ mang sang cho Lương Đồng đấy.”
“Bây giờ đi.” Khâu Mộng Trường bảo.
Chu Văn Vân ngẩng lên liếc anh một cái: “Chín giờ hơn rồi, mai rồi nói.”
“Mai con trực, không có thời gian.”
“Cái lịch trực của con… Sao lại sắp đúng ngày mùng một đầu năm thế.” Chu Văn Vân cũng đã từng trải.

Bà chợt bật cười: “Con nhìn dáng vẻ gấp gáp của con kìa.

Cô con còn bảo con ngoài nóng trong lạnh, không dễ sống chung.

Lúc trước giới thiệu bao nhiêu người cho con như thế mà con đều không thích.”
Chu Văn Vân vừa nói vừa đóng nắp hộp bảo quản lại.

Bà nói thêm: “Con không thích con gái sao không nói sớm, nói cho ba mẹ biết sớm một chút có phải đã giúp con mai mối mấy cậu thanh niên giỏi giang rồi không, không đến mức bây giờ con mới nói chuyện yêu đương được.

Mẹ với ba con có phải người vô lý đâu.”
Khâu Mộng Trường cười: “Nếu cần đã sớm nói.” Không phải anh chưa từng rung rinh với ai.

Anh đã ba mươi mốt rồi, đương nhiên là đã gặp một hai người có ấn tượng tốt nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn có ấn tượng tốt thôi, ngay cả thích cũng chưa tới.
Tất cả có thể dễ dàng bỏ qua chỉ bởi không coi trọng đến mức đó thôi.
Bữa tiệc gia đình nhà họ Lương kết thúc lúc mười giờ.

Sau khi tiễn họ hàng thân thích, Lương Đồng lên xe, ngồi sau xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Tới chỗ bác sĩ Khâu đi.” Lương Đồng nói với tài xế.
Lương Chu An bỗng mở cửa xe, khom người muốn chui vào: “Anh, em ngồi xe anh về nha.”
“Em về cùng ba đi, anh muốn tới chỗ Khâu Mộng Trường.”
“Anh không về à?”
“Chúc mừng năm mới xong thì về.”
Lương Chu An trêu: “Anh trai em yêu đương đơn giản ghê ta.

Được rồi, em đi cùng ba vậy.”
Tài xế vừa đạp chân ga, Lương Đồng đã nhận được điện thoại của Khâu Mộng Trường.
“Ăn tất niên xong chưa?” Khâu Mộng Trường hỏi bên kia điện thoại.
Lương Đồng ừ.
“Lát anh tới chúc tết nhé, tiện mang sủi cảo cho em.”
Khoé miệng Lương Đồng cong cong: “Có muốn nhận lì xì không?”
“Lì xì thì thôi, tặng anh một nụ hôn là được.”
Lương Đồng cúp máy, bảo tài xế: “Về thẳng nhà đi.”
Tài xế giảm tốc độ xe, dự định tìm chỗ quay đầu, hỏi: “Không tới chỗ bác sĩ Khâu nữa ạ?”
“Không đi nữa.”
Lúc gần về tới nhà, Lương Đồng thấy xe Khâu Mộng Trường dừng bên lề đường đối diện khu biệt thự.
“Dừng lại.” Lương Đồng bảo.
Tài xế dừng xe lại, nghe Lương Đồng nói: “Lát không còn việc gì nữa, anh về nhà đi.

Sau Tết tới phòng tài chính nhận tiền thưởng.
Đi làm đêm giao thừa có một khoản tiền thưởng gấp mười lần.

Tài xế ăn cơm tất niên với gia đình xong mới tới khách sạn đón Lương Đồng, thật ra chẳng bị hoãn chuyện gì cả, còn nhận được tiền thưởng gấp mười nên trong lòng rất vui sướng: “Cảm ơn chủ tịch Lương.”
Khâu Mộng Trường thấy xe Lương Đồng.

Anh cầm hai hộp sủi cảo trong xe ra.

Tài xế xuống xe mở cửa, Khâu Mộng Trường lên xe Lương Đồng: “Chúc mừng năm mới nhé chủ tịch Lương.”
Lương Đồng nhìn anh bảo: “Năm mới còn một tiếng năm mươi phút nữa mới đến.”
Lương Đồng có uống chút rượu.

Ngực hơi nóng lên, thấy Khâu Mộng Trường làm cảm xúc của anh dễ dàng tăng vọt, không nhịn được nắm cổ tay anh ấy, khẽ bảo: “Sao anh thích cười thế.”
Khâu Mộng Trường cười: “Tại thấy em là vui.”
Lương Đồng được dỗ dành đến váng đầu, không rượu say nhưng lòng vẫn say.

Anh khẽ vuốt ve gân xanh trên cổ tay Khâu Mộng Trường, bảo: “Em thấy anh nói chuyện với ai cũng thích cười.”
“Bậy nào.” Khâu Mộng Trường nhấc túi quà trong tay lên, lấy găng tay ra, “Găng tay đan xong rồi, em đeo thử xem có vừa không.”
Lương Đồng đi găng tay, thử cử động ngón tay: “Đeo vào chẳng làm được gì cả.”
Khâu Mộng Trường ghé tai anh nói chuyện đồi truỵ, giọng rất nhỏ: “Anh làm là được rồi.”
Lương Đồng liếc anh.
Khâu Mộng Trường làm như không thấy ánh mắt Lương Đồng: “Ấm không?”
Lương Đồng gật đầu: “Ấm, mềm lắm.”
Tài xế lái xe đưa họ tới cổng nhà.

Giúp việc ra mở cổng.

Happy vọt ra ngoài, chạy tới trước mặt Lương Đồng thì phanh lại, ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh.
Giúp việc cung kính nói: “Cậu Lương.”
Lương Đồng tháo găng tay, cất lại vào túi, đưa cho giúp việc: “Mang vào phòng tôi, còn có, mang sủi cảo anh Khâu mang tới vào bếp.”
Giúp việc nhận đồ anh đưa, đáp: “Vâng.”
Happy nằm dưới đất, ngước đôi mắt tròn xoe lên nhìn hai người trước mặt, ánh mắt rất ngây thơ.

Nó khịt mũi gừ gừ mấy tiếng.
Giúp việc đi rồi, Lương Đồng tới trước mặt Khâu Mộng Trường vòng tay qua cổ anh hôn.
Khâu Mộng Trường đỡ eo Lương Đồng: “Anh chưa sẵn sàng mà.”
“Năm mới vui vẻ, anh Khâu.” Mặt Lương Đồng cách mặt anh rất gần.

tay còn đang đặt trên gáy anh, tới thở thoảng mùi rượu.
Khâu Mộng Trường cười khẽ: “Năm mới vui vẻ, cục cưng.”
Lương Đồng nói đúng, quả thật anh rất thích cười.
“Lương Đồng.”
“Ơi?”
Khâu Mộng Trường nhìn cậu ấy không chớp mắt.

Anh tự nghĩ, anh cũng thấy lạ, chẳng hiểu sao cứ thấy em là anh lại thích cười thế đấy.
Khâu Mộng Trường không nói gì, lặng lẽ hôn Lương Đồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui