Đến nửa sau của bữa tiệc, thời gian cũng đã không còn sớm, Lâm Vị Quang quẹt thẻ tính tiền, mọi người hôm nay đều thoải mái vui sướng, ai nấy lần lượt trở về nhà của mình.
Lâm Vị Quang tìm một người lái xe thuê, còn Tạ Đinh thì có người đến đón, tài xế lái xe thuê còn chưa đến, Tạ Đinh đứng ở cửa cùng chờ với cô một lúc. Lâm Vị Quang thấy Tạ Đinh lấy bao thuốc lá ra, gõ gõ cái hộp rớt ra một điếu thuốc, giơ tay lên che gió bật lửa.
Lâm Vị Quang nhìn về phía cô bạn, hơi hất cằm ra hiệu: "Cậu vẫn còn hút thuốc à?"
"Hút ít hơn trước kia nhiều rồi." Tạ Đinh cất bật lửa, hơi híp mắt lại, "Có người cai thuốc cùng tớ, bây giờ chỉ thi thoảng miệng rảnh rỗi mới hút vài điếu."
Hồi Lâm Vị Quang lên đại học, khi đó là thời điểm gánh nặng đè lên vai nặng nề nhất, cô cũng đã chạm vào thuốc lá một khoảng thời gian, chỉ là cô không bị nghiện, sau này khi cô trở về nước, chỉ những khi áp lực lớn mới nghĩ về nó.
Nghĩ nghĩ một hồi, trước đây Trình Tĩnh Sâm cũng hút thuốc lá, nhưng sau khi bọn họ gặp lại nhau, cô không ngửi thấy mùi thuốc lá ở trên người của anh nữa.
Lâm Vị Quang suy nghĩ miên man một hồi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, ai đó đang đi về phía bọn họ.
Tất nhiên Tạ Đinh cũng nghe thấy, hai người cùng lúc quay đầu nhìn sang, đối phương đã đến gần, ánh mắt bọn họ giao nhau trong bóng đêm yên tĩnh.
Tay trái người đàn ông đút vào trong túi, áo khoác vest sẫm màu vắt ngang qua khủy tay, mày rậm tuấn tú, áo sơ mi chỉnh tề chỉ cởi hai cúc áo trên cùng để lộ ra trái cổ và một chút xương quai xanh.
Dáng vẻ của anh ta cao ráo như cây tùng, đứng sừng sững trên lối đi, bản tính mê nhan sắc của Lâm Vị Quang trỗi dậy, không kiềm chế được nhìn anh ta nhiều hơn một chút, trong đầu nghĩ Ôn Hành Dục ngoài đời đẹp hơn trên màn ảnh nhiều.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay của Tạ Đinh đã cháy được một nửa, ánh lửa chập chờn, Ôn Hành Dục liếc mắt một cái, vươn tay ra cầm lấy điếu thuốc đưa đến bên môi rít một hơi, sau đó dập tắt điếu thuốc rồi ném vào trong thùng rác.
Tạ Đinh không nói gì nhìn nửa điếu thuốc bị nghiền nát một cách tàn nhẫn kia, “Anh không để cho em hút hết một điếu được sao?”
“Ai nói muốn cá cược cai thuốc với anh?” Ôn Hành Dục thản nhiên nói, cũng không coi lời chống đối của Tạ Đinh ra gì, “Im lặng nào.”
Tạ Đinh tự biết bản thân đuối lý, bĩu môi không thèm đôi co với Ôn Hành Dục nữa, ném chìa khóa xe qua cho anh ta: “Không hút thì không hút, đi thôi.”
Đúng lúc tài xế lái xe thuê Lâm Vi Quang gọi cũng đã đến, vì vậy hai người nói tạm biệt rồi hẹn sau này có thời gian rảnh rỗi sẽ lại tụ tập.
Nhưng trước khi đi Ôn Hành Dục quăng cho cô một ánh mắt đầy ẩn ý, Lâm Vị Quang nghi hoặc nhìn lại thì anh ta chỉ nở nụ cười hòa nhã, gật đầu rồi rời đi.
Lâm Vị Quang không để chuyện này trong lòng, cho đến khi trở về Dật Hải Danh Đề, cô vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa đẩy cửa ra, nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm ngồi trên sô pha uống cà phê, đang chờ mình.
Anh ngước mắt lên nhìn, ung dung đặt cái ly xuống, câu nói đầu tiên là ——
“Bay nhảy về rồi đấy à?”
Lâm Vị Quang: "..."
Cuối cùng cô cũng hiểu được cái nhìn lúc cuối trước khi rời đi của Ôn Hành Dục nhìn cô là có ý gì rồi.
Mợ nó, hai tên đàn ông thế nào mà mật báo tin tức cho nhau chứ?!
Lâm Vị Quang có trăm miệng cũng không thể nào bào chữa được, cô lập tức nhích nhích người qua một bên, ý định chạy trốn, đáng tiếc cuối cùng khó thoát được một kiếp, cô vẫn bị Trình Tĩnh Sâm kéo về phòng ngủ.
Hậu quả của việc tự ý giấu giếm mục đích cô đi đâu là sáng ngày hôm sau cô mệt đến mức ngủ quên, không thể không gọi điện cho Chử Văn nói hôm nay cô sẽ làm việc ở nhà.
Người nào đó sau khi được ăn uống no say thì cả người sảng khoái đầy tinh thần, tám giờ hơn đã áo mũ phẳng phiu ra khỏi cửa, dáng vẻ kiêu ngạo đáng ghét, lại còn trao cho cô nụ hôn chào buổi sáng nữa chứ.
Như thể tên đầu sỏ khiến cô không dậy nổi không phải là anh vậy.
Lâm Vị Quang cay đắng chồm người dậy, cầm lấy điện thoại đăng nhập vào phần mềm hỏi đáp màu xanh nào đó, bổ sung cập nhập câu trả lời ——
[Ông chú già rất chó, thật sự rất chó:) ]
-
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, vào cuối tháng ba, chào đón một ngày có chút đặc biệt.
Sinh nhật của Trình Tĩnh Sâm.
Bởi vì trước đây Trình Tĩnh Sâm chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, mà Lâm Vị Quang lại là một người không có khái niệm về các ngày đặc biệt trong năm, cho nên khi biết lần sinh nhật này của Trình Tĩnh Sâm sẽ tổ chức rất hoành tráng thì cô không khỏi có chút ngạc nhiên.
Yến tiệc sẽ được tổ chức của một câu lạc bộ cao cấp, danh sách khách mời cũng là do một tay Trình Tĩnh Sâm đề ra, từ thương nhân, đến chính trị gia, đến các trợ lý đều nhận được thiệp lời.
Ban đầu Lâm Vị Quang không biết chuyện gì, nếu không phải Hà Du Huyên tò mò hỏi thăm, cô vẫn sẽ không biết chuyện này. Nhưng mà kể từ khi tin tức được lan truyền, người bên ngoài bắt đầu rối rít đồn thổi lần này Trình Tĩnh Sâm tổ chức yến tiệc là có mục đích, các kiểu suy đoán thì nhiều vô số kể.
Với tư cách là người bên gối người trong cuộc, Lâm Vị Quang tất nhiên muốn nghe một chút thông tin thực tế, không ngờ Trình Tĩnh Sâm lại nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn đứa ngốc, anh nói: “Nhẫn em cũng đeo rồi, còn không chịu công khai, muốn đợi đến khi nào hả?”
Đúng rồi, tác dụng của nó là để khoe ân ái.
Lâm Vị Quang thành thật kể lại nguyên xi câu nói của anh cho Hà Du Huyên, đúng như dự đoán, cô bị Hà Du Huyên ghen tị lên án một hồi, nói cô nhanh nhanh cút vào nấm mồ hôn nhân dùm cái.
Lâm Vị Quang ngoài mặt buồn rầu nhưng lại núp ở chỗ tối lén mừng thầm, vui vẻ nhận lấy lời chúc phúc của bạn tốt.
Ngày đó đến rất nhanh.
Trình Tĩnh Sâm là nhân vật chính, nên từ rất sớm đã thấy anh xuất hiện, mà Lâm Vị Quang được tính là một trong những vị khách mời lại không hề sốt ruột. Buổi sáng ngày cùng ngày, cô không nhanh không chậm tiễn anh ra đến cửa, thậm chí còn lười biếng ngáp một cái.
Trình Tĩnh Sâm nhìn dáng vẻ không không phổi này của cô, anh không khỏi nhướng mày, cười hỏi: “Hôm nay dù gì cũng là sinh nhật của anh, ngay cả một câu tốt đẹp em cũng không chịu nói cho anh nghe à?”
Lâm Vị Quang vô tội chớp chớp mắt mấy cái, hỏi ngược lại: “Anh muốn nghe lời tốt đẹp gì?”
Trình Tĩnh Sâm nhéo má cô: “Em hỏi anh?”
Lâm Vị Quang vờ như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó trong chốc lát, sau đó cô ôm lấy anh không nói hai lời lập tức kiễng chân lên rướn tới hôn anh một cái.
Ngay lúc cô định tiến tới thêm lần nữa, Trình Tĩnh Sâm giơ tay lên nắm lấy cằm cô, khẽ trách cứ: “Đang nói chuyện đàng hoàng với em, em động tay động chân làm gì?”
“Em đâu có biết nói lời hay ý đẹp gì đâu.” Trong ánh mắt Lâm Vị Quang tràn đầy vẻ gian xảo khi tập kích thành công, “Chỉ có thể dùng hành động để bày tỏ.”
Lần chơi xấu này thành công khiến cho khóe môi Trình Tĩnh Sâm cong lên, anh không biết phải dạy dỗ cô thế nào: “Anh thật sự đã chiều hư em rồi.”
Hai người ở huyền quan quấn quýt dây dưa một hồi mới tách nhau ra, trước khi đi Trình Tĩnh Sâm dặn dò cô phải đến yến tiệc đúng giờ, đến khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lâm Vị Quang, anh mới đóng cửa rời đi.
Nhưng đối với Lâm Vị Quang thì bây giờ vẫn còn sớm, vì vậy cô thu dọn đồ đạc một chút, rồi đến công ty một chuyến.
Cả buổi trưa, cô vẫn không nhanh không chậm ở trong phòng làm việc xử lý công việc, cô nhìn thấy Chử Văn chặc chặc thở dài, cũng không biết là đang cảm khái cái gì.
Chạng vạng tối, Lâm Vị Quang mới thay lễ phục, trang điểm xong, cô nhập bọn cùng Hà Du Huyền xuất phát, lúc đến câu lạc bộ khung cảnh đã được bày biện đâu vào đó, cô còn thấy kha khá phóng viên đứng ở bên ngoài, chắc bọn họ đều cảm thấy tối nay nhất định sẽ có chuyện này đó có thể hot.
Rất nhiều khách khứa đã tụ tập trong sảnh lớn, ai nấy đều quần áo lụa là váy vóc lộng lẫy, có vài gương mặt xa lạ, nhưng cũng có vài người Lâm Vị Quang nhìn thấy quen mắt.
Trình Tĩnh Sâm, với tư cách là nhân vật chính của buổi tiệc lúc này đang đứng giữa các vị khách đang cười cười nói nói, anh ung dung đáp lời, tựa như là vầng trăng sáng được các ngôi sao bao quanh.
Từ giây phút Lâm Vị Quang bước vào sảnh chính, anh đã nhận ra ngay lập tức, bình tĩnh nhìn cô qua tầng tầng lớp lớp người trong đại sảnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Vị Quang ngầm thừa nhận anh đang khen bộ trang phục của mình đẹp, hơi nhướng mày, cấm lấy một ly rượu từ người phục vụ đi ngang qua, nâng lên tỏ ý một chút.
Hình như Trình Tĩnh Sâm bật cười một tiếng, ánh đèn quá sáng, Lâm Vị Quang nhìn không rõ vẻ mặt của anh, đang định đến gần, thì có người đứng gần đó nhận ra cô, tiến tới bắt chuyện.
Hà Du Huyền không thích hợp với tình huống trang trọng kiểu này, cô ấy biết những người doanh nhân này đều sẽ chỉ tốn thời gian nói chuyện kiểu đạo mạo, cho nên tranh thủ lúc còn sớm đã yên lặng chạy đến khu vực ăn uống.
Lâm Vị Quang thầm mắng cô ấy không có nghĩa khí, cũng may cô đã không còn thấy xa lạ với tình huống như thế này, mỉm cười nói vài câu tán gẫu hỏi han với đối phương, thoải mái lại điềm tĩnh.
Dù gì thì cô cũng là một tồn tại tuổi trẻ nổi bật trong ngành, lại đang giành được dự án bất động sản lớn trong nước, nên rất đang được chú ý, những người nhận biết cô hoặc kể cả không biết cũng đều muốn đến nói chuyện mấy câu, muốn thử bắt quàng làm quen.
Khó khăn lắm Lâm Vị Quang mới thoát ra được, cô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thể đi về phía người sinh nhật ngày hôm nay. Chắc là phải đến khi bữa tiệc chính thức bắt đầu Trình Tĩnh Sâm mới có thể công khai chuyện hai người bọn họ, vì vậy trước đó cô vẫn phải qua đó xã giao chúc mừng mấy câu.
Mọi người thấy cô đến, rối rít cười nói chào hỏi, Lâm Vị Quang trả lời từng cái từng cái một, lại tiếp tục trưng ra nụ cười chuyên nghiệp khen ngợi lẫn nhau mấy câu, lúc này mới coi như kết thúc được.
Trên mặt cô không để lộ ra biểu cảm gì, nhưng Trình Tĩnh Sâm nhìn ra được cô đang rất bất đắc dĩ, hơi cong khóe môi: “Đến rồi à?”
Khi ở bên cạnh anh Lâm Vị Quang lại trở về trạng thái hoàn toàn thả lỏng, mặc dù đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng giọng điệu trêu chọc vẫn không thể giấu đi được: “Em làm sao dám không đến được.”
Hai người trò chuyện thân mật, giống như cực kỳ quen thuộc, một vài người để ý phát hiện ra điều không đúng lắm, bắt đầu suy nghĩ.
Khi ánh đèn tắt, ly rượu trong tay Lâm Vị Quang khẽ đung đưa, giữa các ngón tay dường như có cái gì lóe lên rồi biến mất, những người đứng gần đó không khỏi bị hấp dẫn sự chú ý, sau khi nhìn thấy rõ ràng đó là một chiếc nhẫn, lập tức ngây người.
Sau khi phát hiện chiếc nhẫn này giống với chiếc nhẫn trên tay Trình Tĩnh Sâm, bọn họ càng nghẹn họng nhìn trân trối về phía đó.
Nhưng mà chút chuyện nho nhỏ này không gây ra được ngọn sóng gì, có người đang định mạnh dạn đặt câu hỏi thì lại thấy một người đàn ông trẻ tuổi tiến lên trước nửa bước, giơ ly rượu lên với Lâm Vị Quang, cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước ở bữa tiệc mừng thọ ông cụ Hà có duyên gặp một lần, chỉ tiếc hôm đó phải rời đi sớm, không có cơ hội nói chuyện.”
Lâm Vị Quang mỉm cười đáp lại, đang định chào hỏi vài câu với đối phương thì Trình Tĩnh Sâm ở bên cạnh đột nhiên vòng tay qua ôm lấy eo cô, nở nụ cười với người đàn ông kia.
“Tôi bỗng nhớ tới một chuyện.” Anh chậm rãi nói, “Chắc là phải lần nữa giới thiệu với các vị một chút.”
Anh vừa nói vừa giơ bàn tay đeo nhẫn kia lên, nắm lấy tay Lâm Vị Quang, không nhanh không chậm nói: “Lâm Vị Quang, vợ chưa cưới của tôi.”
Giọng của anh không lớn cũng không nhỏ, nhưng đủ để cho mọi người ở trong phạm vi gần đều nghe rõ ràng.
Trong chớp mắt, bầu không khi bỗng yên tĩnh trong phút chốc, ngay cả những người đứng ở phía xa xa cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường, ai nấy đều dừng cuộc nói chuyện của mình lại, nhìn về phía bên này.
Vì vậy, mọi người đều bắt được cảnh cặp nhẫn đôi kia.
Vô số ánh mắt kinh ngạc không hẹn mà cùng rơi vào trên người hai người bọn họ, Lâm Vị Quang càng trở nên nổi bật, lưng cô căng cứng cực kỳ căng thẳng.
Lâm Vị Quang: "..."
Cô còn chưa kịp chuẩn bị chút nào, không kịp đề phòng đón nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của mọi người, nụ cười đang duy trì trên môi suýt chút nữa là không thể giữ được nữa.
Ông chú già lại hãm hại mình!
-
Mặc dù Lâm Vị Quang đã đoán trước được, tin tức quan trọng này sẽ được các phương tiện truyền thông lan truyền trong chớp mắt, nhưng mọi chuyện vẫn luôn vượt xa dự đoán của cô.
Nếu đã công khai quan hệ, nửa sau bữa tiệc đến khi kết thúc, Lâm Vị Quang dứt khoát quang minh chính đại ngồi lên xe của Trình Tĩnh Sâm, về nhà cùng với anh.
Hà Thư phụ trách lái xe, đối với chuyện xảy ra tối nay anh ta chọn giữ yên lặng, bây giờ tin tức đã lan truyền khắp các trang mạng, anh ta vốn dĩ còn muốn hỏi xem bộ phận quan hệ công chúng có cần phải tham gia vào vụ này không, nhưng suy nghĩ một hồi, cảm thấy đây là một câu hỏi nhảm nhí, cho nên không hỏi nữa.
Chỉ là…
Hà Thư nhìn qua kính chiếu hậu, liếc nhìn Lâm Vị Quang đang lý luận với Trình Tĩnh Sâm tại sao không bàn trước với cô chuyện này ở băng ghế sau, nhìn dáng vẻ nàng của Lâm Vị Quang, chắc cô chưa biết bây giờ bản thân đã nằm chễm chệ trên các hot search của Weibo.
Với lại, đây chỉ là một loại phương thức khác.
Nhưng sau đó, Lâm Vị Quang đã nhanh chóng biết được.
Mới về đến nhà, cô còn chưa kịp thay quần áo, Wechat đã bắt đầu bùng nổ, ngược lại thì đây mới là phản ứng bình thường, dù gì thì chuyện của cô với Trình Tĩnh Sâm trước khi công khai chỉ có mấy người biết được.
Lâm Vị Quang không mấy để tâm, trong khoảng thời gian cô đi tẩy trang thay quần áo, Hà Du Huyên đã gọi cho cô ba cuộc gọi nhỡ, cô cảm thấy khá khó hiểu nên đã nghe điện thoại: “Bọn họ hỏi tớ thì thôi đi, cậu hỏi cái gì?”
“Cậu xem hot search đi!” Giọng Hà Du Huyên phấn khích, kích động không thể kiềm chế được, “Lâm Vị Quang cậu khoe khoang cũng quá rõ ràng rồi đấy, thế mà cậu dùng thân phận chủ thớt để ra mắt?”
Lúc Lâm Vị Quang nghe thấy hai từ “Chủ thớt”, cô lập tức biết chuyện không ổn rồi, cô cúp điện thoại mở hot search trên Weibo lên, trong ba cái đầu tiên thì cô đã chiếm mất hai cái, đã thế còn đều đang nháo nhào cả lên.
Không thể không cảm khái năng lực của cư dân mạng bây giờ thật sự rất siêu việt, cô chỉ là tùy hứng viết linh tinh về quá trình tâm lý cô đã trải qua như thế nào thôi, tài khoản dài đặc như vậy mà vẫn có thể bị bọn họ lần ra dấu vết.
Mặc dù ở dưới phần bình luận đều đang gào hét ngọt quá, nhưng đối với Lâm Vị Quang mà nói thì đây chẳng khác gì cuộc hành quyết công khai.
Những thứ khác thì không nhắc đến, cô chỉ hy vọng Trình Tĩnh Sâm làm ơn đừng những nhìn thấy những dòng chữ này của cô, nếu không cô sẽ leo lên top nhận giải thưởng xấu hổ nhất hàng năm quá.
Tiếc là đêm nay ông trời dường như đang cố tình trêu đùa với cô, khi cô đang ngồi bên mép giường lướt Weibo, ngước mắt lên đã nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm đứng ở cửa, một tay đút túi một tay cầm điện thoại, anh nở nụ cười như có như không nhìn cô.
Không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu rồi.
Anh nhìn cô một lúc, không nhanh không vội thản nhiên nói: “Yêu đương với một người chênh lệch tuổi tác là trải nghiệm như thế nào?”
Lâm Vị Quang: "..."
Dừng một chút, ánh mắt của anh lại nhìn vào điện thoại, tùy ý lướt xuống, “Ông chú già rất chó?”
Lâm Vị Quang: "......"
Không biết Trình Tĩnh Sâm nhìn thấy cái gì mà khóe môi khẽ cong lên, thong thả thuật lại: “Nếu sổ hộ khẩu của tôi và anh ấy chỉ có một trang, thì dứt khoát nhập lại thành một quyển là được rồi.”
Đây là những gì cô đã biết trong lần cập nhật cuối cùng hai ngày trước.
Lâm Vị Quang không kiềm chế được nữa, bước nhanh về phía trước giật lấy điện thoại của anh, mặt cô đỏ rực cả lên: “Đọc cái gì mà đọc, anh đúng là không biết ngượng mà!”
Trình Tĩnh Sâm hơi nâng tay lên, không để cô được như ý, sau đó ôm lấy eo cô, tránh để cho cô làm loạn: “Em không thấy xấu hổ có thể viết ra được, vậy tại sao anh lại thành không biết xấu hổ đọc chứ?”
Lâm Vị Quang không thoát khỏi vòng tay của anh được, vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ biết tự giận dỗi với bản thân vùi mặt vào vạt áo trước ngực anh, không nói gì.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, giống như đang trêu chọc cô: “Anh mới chỉ nghe nói ghép nhóm, ghép đội, nhưng chưa nghe nói ghép chung sổ hộ khẩu bao giờ.”
“Thì bây giờ anh nghe.” Lâm Vị Quang tức giận bật lại anh.
Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, anh đã quen nuông chiều tính khí trẻ con này của cô, qua một hồi lâu mới nói: “Được rồi.”
Một câu không đầu không đuôi, Lâm Vị Quang ban đầu còn chưa phản ứng lại kịp, nhưng mà nhớ đến cái câu “sổ hộ khẩu” cô biết kia, trong chớp mắt đã hiểu anh đang nói gì.
Cô sửng sốt, không thèm để ý ngượng ngùng nữa, ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt mơ hồ.
“Anh vốn dĩ không muốn thúc ép em quá mức, nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra không cần phải kéo dài thêm nữa.” Trình Tĩnh Sâm mặc cho cô quan sát, bình tĩnh nói: “Em thấy thế nào?”
Cô cảm thấy quá tuyệt ấy chứ, nếu không phải cục dân chính đã tan làm thì ngay bây giờ cô muốn lái xe đến thẳng đó.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Lâm Vị Quang vẫn giả vờ nghĩ ngợi thêm, nghiêm túc khẽ hắng giọng hai tiếng rồi nói: “Hôm nay anh mới vừa công khai nói em là vợ chưa cưới của anh, bây giờ thì lại muốn kết hôn ngay rồi, chú à, anh như vậy là vả mặt đau đó.”
Trình Tĩnh Sâm không mấy để ý, nhướng mày nhìn cô, "Số lần anh bị mất mặt ở chỗ em còn ít à?”
Được rồi, thái độ rất tốt.
Lâm Vị Quang kéo dài giọng ậm ừ, cố làm ra vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy em đồng ý.”