Vượt Rào

Hôm nay khi Lâm Vị Quang đang kiểm tra xem lại lịch trình được sắp xếp gần đây, lúc nhấp vào lịch, cô phát hiện ra một chuyện.

Một chú thích ngày lễ đập vào mắt Lâm Vị Quang, đầu ngón tay đang định ấn tắt thoát ra khỏi giao diện của cô khựng lại, dừng lại ở trên màn hình, một hồi lâu vẫn không chuyển động.

Dạo này cô bận bịu đến đầu tắt mặt tối, cảm giác giống như cô mới chỉ đến thành phố A được có mấy ngày, hóa ra thời gian trôi qua nhanh như vậy, giờ đã bước vào tháng tư lúc nào không hay.

Hôm nay không kịp rồi, vừa đúng lúc trời trong xanh, sau khi ra khỏi công ty Lâm Vị Quang không trở về Dật Hải Danh Để ngay, mà cô ghé qua chợ một chuyến.

Đã bao nhiêu năm trôi qua vậy rồi, cô vẫn không học được cách chọn hoa quả, thuở còn bé những chuyện như thế này đều là người giúp việc hoặc là mẹ cô làm, chưa bao giờ đến lượt cô, bây giờ trưởng thành rồi, thì công việc này lại giao cho người giúp việc, cô chưa từng tự mình trải nghiệm.

Sạp bán trái cây có thể nếm thử, cô thử một chút, cảm thấy cam của tiệm này rất ngon, rồi lại đoán già đoán non không biết có phải do ăn thử nên mới ngon như vậy, nhưng bà chủ cam đoan tất cả đều ngon như nhau, cô mới bảo bà ấy lựa giúp mình một ít.

Sạp hàng làm ăn tấp nập, bà chủ là một người vui vẻ dễ chịu, còn bớt cho Lâm Vị Quang mấy số lẻ, cô nói cảm ơn rồi xách túi trái cây lên xe, rồi lại đi đến dãy hàng tạp hóa.

Cô mua xong đồ bước ra khỏi cửa tiệm, lúc này ánh mặt trời vừa đẹp, tràn ngập ánh nắng ấm áp, cô híp mắt lại, nhìn đám trẻ con nô đùa đuổi nhau trên đường, tiếng cười nói vang vọng, dường như bọn nhỏ không có bất kỳ buồn phiền gì.

Cô đứng nhìn một lúc, khóe miệng hơi cong lên.

Cô đã qua cái tuổi vô lo vô nghĩ từ lâu rồi, vậy mà thi thoảng đứng ở góc độ của một người trưởng thành quay đầu nhìn lại, khó tránh khỏi có chút bùi ngùi hoài niệm.

Lâm Vị Quang trở lại Dật Hải Danh Để, Trình Tĩnh Sâm không có ở nhà, cô lấy điện thoại ra, nói với Chử Văn một tiếng là chiều nay cô sẽ không đến công ty, sau đó thì dọn dẹp đơn giản một chút, rồi lại ra ngoài lần nữa.

Cô xách đồ đi đến một sân thượng, thản nhiên phủi bụi bặm trên nền sân, ngồi khoanh chân lại bắt đầu lột vỏ cam.

Lột vỏ cam xong, cô mới mở túi đồ đặt bên cạnh ra, lấy những món đồ đã được xếp gọn ở bên trong ra, ấn bật lửa, đốt những thỏi vàng được xếp bằng giấy kia.

Vừa rồi lúc về nhà cô đã cố ý thay quần áo mới, trong tiềm thức cảm thấy dù sao thì vẫn phải có chút cảm giác nghi thức, mặc dù không biết bố mẹ có nhìn thấy hay không, nhưng lỡ như nhìn thấy thì sao?

Cô phải cho bố mẹ thấy được bây giờ cô sống rất tốt.

Cô con gái nhỏ được bọn họ nâng niu đặt trên đầu quả tim, bây giờ đã khôn lớn, một mình có thể gánh vác cả một phương, tình yêu thương và sự kỳ vọng của bọn họ không hề uổng phí, cô đã trở thành dáng vẻ ưu tú mà bọn họ hằng mong đợi.

Sân thượng gió to, ánh nắng mặt trời chói mắt, nhưng lại rất lạnh, Lâm Vị Quang sửng sốt một hồi tỉnh táo lại, đầu ngón tay vô thức cuộn lại, hơi muốn hút thuốc.

Nhưng nghĩ đến người nào đó, cô chỉ đành từ bỏ ý định này, quay lại lấy một múi cam bỏ vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt, bà chủ thật sự không lừa cô.

Một mình ngồi ở đây một lúc, không quá lâu sau những tờ giấy vàng kia cũng cháy hết, tỏa ra mùi khói bụi thoang thoảng.


Sắc trời thay đổi chuyển sang chạng vạng tối, bắt đầu có những hạt mưa li ti, mỗi khi ngày mưa đến Lâm Vị Quang đều cảm thấy người uể oải mệt mỏi, vì vậy khi trở về nhà lập tức vào phòng ngủ, chôn mình trong chăn.

Cô nằm mơ, có lẽ là một giấc mơ rất rất dài, bởi vì cô đã đi qua mười ba năm vô lo vô nghĩ nhất của mình, nhưng có lẽ lại vô cùng ngắn ngủi, bởi vì cô không thể nắm lấy được bất kỳ điều gì.

Xuyên qua ánh nắng chiều dịu nhẹ ấm áp, cô đứng bên ngoài ăn nhà, đẩy cánh cửa ra, cô nhìn thấy căn phòng khách rộng rãi thoáng mát, bố ngồi đọc báo ở trên ghế sô pha, ông đang cười nói trêu ghẹo với mẹ, trên bày có đĩa trái cây vẫn còn đọng nước.

Cô biết đó là để dành cho cô.

So với hiện tại, buổi chiều tĩnh lặng yên bình ngày ấy dường như không có gì thay đổi, dù có tiếc nuối, nhưng rồi cũng sẽ nguôi ngoai.

Đã rất nhiều năm trôi qua, bây giờ có một người cũng sẽ kiên nhẫn chờ cô về nhà như vậy.

Lần nữa tỉnh lại, căn phòng tràn ngập trong bóng tối, chỉ có bóng đèn đầu giường sáng rực, ánh đèn vàng ấm áp buông xuống, Lâm Vị Quang có chút choáng váng.

Trình Tĩnh Sâm đang ngồi dựa ở đầu giường làm việc trên laptop, anh nghe thấy bên cạnh có tiếng động nhỏ thì cụp mắt nhìn về phía cô.

"Làm ồn đến em à?" Anh hỏi, rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa bên má cô.

Đầu ngón tay anh ấm áp, Lâm Vị Quang khẽ nhắm mắt lại, cô mơ màng nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa tạnh.

"Không ạ." Cô lắc đầu, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn mười giờ."

Cô "Ồ" một tiếng, uể oải dụi dụi mắt, "Anh cũng không gọi em dậy."

"Thấy em ngủ say như vậy nên không quấy rầy em." Trình Tĩnh Sâm vừa nói xong thì gõ gõ bàn phím mấy cái, sau đó đóng laptop lại, đặt lên tủ đầu giường.

Sau khi tắt đen, Lâm Vị Quang chui vào trong lòng anh, trái tim chùng xuống của cô đã ổn định lại.

Trình Tĩnh Sâm nhận ra cảm xúc của cô khác thường, đang nghĩ ngợi có nên hỏi hay không thì nghe thấy cô nói: "Ngày mai anh có việc gì bận không?"

Dựa vào ngày tháng trên quyển lịch, Trình Tĩnh Sâm hiểu ra, anh không hỏi tại sao, chỉ nói: "Không có."

"Em đặt vé máy bay, ngày mai anh cùng nhau trở về Manchester một chuyến nhé." Cô hơi ngẩng đầu lên, "Cùng đi thăm bố mẹ với em."


Phỏng đoán đã được chứng thực, Trình Tĩnh Sâm đáp một tiếng "Được", ánh mắt nhìn cô, thì thầm với cô: "Đó cũng là bố mẹ vợ của anh."

"Đúng nhỉ." Lâm Vị Quang sửng sốt, có anh nhắc nhở cô mới nhận ra xưng hô vừa rồi đúng có có chút không đúng, cô bật cười, "Chứng nhận cũng đã có rồi, nhanh chóng theo em về gặp người lớn thôi."

"Chuyến bay lúc mấy giờ?"

"Tám giờ sáng mai."

"Ừm." Trình Tĩnh Sâm nhẹ nhàng hôn lên trán cô, vỗ về tấm lưng cô, "Vậy thì đi ngủ sớm một chút nào, không thì ngày mai lại nằm ì trên giường."

Lâm Vị Quang vùi người trong vòng tay của anh, khắp người cô tràn ngập mùi hương quen thuộc khiến cho cô yên tâm, mang đến cho cô cảm giác cô có nơi thuộc về.

Không bao lâu sau, cảm giác buồn ngủ dần dần bao trùm lấy cô, cô ngủ say ngon lành.

-

Lâm Vị Quang chọn cho bố mẹ một chỗ nghỉ ngơi có phong cảnh tĩnh lặng.

Đến Manchester, cô đã gọi người lái xe đến đón từ sớm, vừa ra khỏi sân bay cô nhận lấy chìa khóa xe, rồi cho cấp dưới trở về, bản thân thì cùng Trình Tĩnh Sâm đi đến địa điểm cần đến.

Nghĩa trang được xây ở trên núi, do vị trí tương đối hẻo lánh nên khung cảnh cực kỳ yên tĩnh, thanh bình, người dân sống ở đây cũng thưa thớt.

Cơn mưa lất phất từ sáng sớm vẫn chưa ngớt, Trình Tĩnh Sâm cầm ô, hai người cùng nhau leo lên những bậc thang dài dọc theo con đường núi, ngọn núi này không quá cao, nên chỉ đi hơn mười phút là lên tới đỉnh.

Bố mẹ cô được chôn cất cùng nhau, sau khi mẹ cô qua đời, cũng đến đây ở cùng với chồng của bà. Trên đường đến đây Lâm Vị Quang đã mua hoa, cô đặt hoa xuống trước bia mộ.

Cô khuỵu gối ngồi xổm xuống, hạt mưa rơi xuống phủ đầy trên dòng chữ trên tấm bia, cô đưa tay ra lâu đi, hai cái tên đã không còn nhòe nữa, bởi vì đã có người câm che chắn cho cô ở phía trên.

Lâm Vị Quang thật ra cũng không quá đau buồn, dù sao thì cũng đã qua lâu như vậy rồi, chỉ là đã rất nhiều năm cô không mơ thấy bố mẹ, hôm qua bất ngờ mơ thấy bọn họ bất giác nhớ lại chuyện cũ, phiền muộn cứ thế kéo đến.

Một lúc lâu sau cô đứng lên, nói với tâm trạng phức tạp: "Từ khi em bắt đầu có ký ức, bọn họ đã luôn rất yêu thương em, cho dù có bận rộn đến thế nào đi nữa cũng sẽ dành ra chút thời gian để chơi với em."

Trình Tĩnh Sâm không nói chuyện, anh biết đối phương đang cần giãi bày cho nên chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, nói cô biết anh đang lắng nghe cô.

Lâm Vị Quang nhìn bia mộ, hơi mím môi, khe khẽ nói: "Em chưa từng nghĩ đến chuyện tìm hiểu cuộc sống của bố mẹ, bởi vì bọn họ dường như tồn tại là vì để trở thành bố mẹ của em. Hai người bọn họ ở bên em quá lâu, lâu đến mức em cảm thấy tương lai còn dài như vậy, cho nên không việc gì phải vội vàng cả."


Nhưng cái chết nói đến là đến, cuộc đời của bố mẹ cô không hiểu được bao nhiêu, những chuyện bọn họ đã nói, hay đã từng làm, cô đều không nhớ rõ lắm.

Cô khẽ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Điều khiến em hối hận nhất là, bọn họ trao cho em tất cả tình yêu thương vô bờ bến mười mấy năm, vậy mà em chỉ gọi bọn họ được một tiếng bố mẹ."

Trình Tĩnh Sâm rũ mắt nhìn cô, anh đưa tay ra khẽ xoa xoa đầu cô, như đang an ủi.

"Tiếc nuối để lại trong quá khứ là được rồi, bây giờ em đã trở thành người vô cùng ưu tú, đây cũng là ước mong của bọn họ."

Anh dừng một chút, sau đó dịu dàng nói với cô: "Mấy chục năm sau đã có anh dành cả trái tim mình cho em."

Lâm Vị Quang chớp chớp mắt mấy cái, đồng ý gật đầu, "Cũng đúng."

"Nhưng mà." Ánh mắt cô tràn đầy vẻ trêu chọc nhìn anh, "Bố em chắc không bao giờ ngờ được ông ấy nhờ anh chăm sóc em, kết quả lại thành chăm sóc đến mức đi đăng ký kết hôn luôn."

Trình Tĩnh Sâm nhướng mày, nghiêm túc trả lời: "Vậy anh nên nói lời xin lỗi rồi."

Lâm Vị Quang bật cười, đưa mắt nhìn về phía bia mộ, nhẹ nhàng nói: "Không sao, dù bố mẹ em rất thương em, hai người họ biết sau này sẽ có người nuông chiều yêu thương em, vui mừng còn không kịp ấy là."

Mưa bụi mờ ảo, trong thoáng chốc, giống mơ đó dường như lại hiện lên một lần nữa, chỉ là lần này, cô là vị khách đứng ngoài xem.

Cô nhìn thấy cô con gái đẩy cửa đi vào, tinh thần hứng khởi với một tâm thế ngây thơ không hiểu chuyện đời, chạy về phía người thân yêu thương cô bé nhất, người mà sẽ dang rộng vòng tay tràn ngập tình yêu chào đón cô bé, chờ đợi cô bé sà vào lòng mình.

—— Trong ánh nắng tươi sáng buổi chiều ngày hôm đó, bọn họ vẫn dừng lại ở khung cảnh tươi đẹp là đủ hạnh phúc rồi.

Còn có một người nắm lấy tay cô, đang chờ đợi cô.

Chỉ cần ở bên cạnh Trình Tĩnh Sâm, cô có thể yên tâm quay về làm một đứa trẻ, hơn nữa cô sẽ luôn dũng cảm đi về phía trước, không gì có thể cản bước cô. Dù tốt hay xấu, dù là tương lai hay quá khứ, chỉ cần có anh ở bên, cô sẽ không có gì phải sợ cả.

Hạt mưa nhỏ dần, và bắt đầu có dấu hiệu dừng lại.

Lâm Vị Quang nhìn lại bia mộ lần cuối, cô thu tầm mắt lại, quay qua nhìn Trình Tĩnh Sâm cười nói: "Chúng ta đi thôi."

Trình Tĩnh Sâm thu ánh mắt lại, nắm tay cô, hỏi cô dự định tiếp theo: "Về nhà nhé?"

Khóe môi cô khẽ cong lên, gật đầu: "Về nhà."

Hai người dọc theo đường núi đi xuống dưới, lúc đến khu vực đỗ xe, cơn mưa này cũng tạnh hẳn.

Lâm Vị Quang nhớ lại dự báo thời tiết cô hôm nay cô kiểm tra trước khi ra khỏi cửa, nói rằng trong khoảng thời gian tiếp theo, trời sẽ nắng ráo mát mẻ nguyên cả một ngày.

Dự án ở vịnh Đông Hải qua mấy ngày nữa sẽ chính thức khởi công, đây là dự án lớn đầu tiên cô phụ trách, bản thân cô đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể tưởng tượng được những ngày tiếp theo sẽ bận đến mức nào.


Cô không khỏi thở dài, bắt đầu buồn rầu: "Hiếm có khi được nghỉ một ngày, sau khi trở về lại phải bắt đầu làm việc rồi."

"Không phải em nói muốn kiếm tiền nuôi anh sao." Trình Tĩnh Sâm gập ô lại, hơi nhướng mày nhìn cô, "Đây là tinh thần làm việc tiêu cực muốn làm biếng hả?"

"Loại chuyện ăn cơm mềm như thế này sao anh có thể nói thẳng tuồn tuột ra như vậy hả." Cô liếc mắt nhìn anh một cái, tức giận nói, "Bây giờ tài sản của chúng ta là của chung đó."

"Được, vậy em là một người nội trợ đảm đang cho em nhé." Trình Tĩnh Sâm buồn cười đáp lại, mở cửa xe cho cô, "Tổng giám đốc Lâm có hài lòng không ạ?"

Lâm Vị Quang vui vẻ gật đầu, chui vào trong xe, không quên nói với anh: "Ý kiến này cũng được lắm đấy."

Trình Tĩnh Sâm không biết phải làm sao, hùa theo cô nhóc vui vẻ là được, không cần phải tranh cãi hơn thua với cô làm gì, anh đi vòng qua thân xe, ngồi xuống bên tay lái.

Lâm Vị Quang nhìn ra ngoài cửa xe như có điều suy nghĩ, cũng không biết là đang nghĩ gì, Trình Tĩnh Sâm không làm phiền đến cô, nghiêng người lại gần giúp cô cài dây an toàn.

Phích cắm của dây an toàn kêu lên một tiếng "Cạnh", Lâm Vị Quang chớp chớp mắt, nhân lúc anh chưa kịp ngồi thẳng dậy, cô nhào người tới hôn lên khóe môi anh một cái.

Trình Tĩnh Sâm khẽ cười, nói với cô: "Không đứng đắn."

"Anh cũng đâu có tránh đi." Lâm Vị Quang không đứng đắn nói cực kỳ thuyết phục, "Không đứng đắn."

Trình Tĩnh Sâm từ chối cho ý kiến, thản nhiên đón nhận đánh giá này, sau khi hoàn toàn thấu hiểu được đánh giá này thì nâng cằm của cô lên, cúi đầu hôn cô.

Không giống nụ hôn qua loa vừa rồi, nụ hôn này dịu dàng lưu luyến, khiến hô hấp của hai người đều trở nên dồn dập, khó khăn lắm mới tách nhau ra được.

Lâm Vị Quang vòng tay ôm lấy cổ anh, ổn định lại hơi thở, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây từ rất lâu rồi, em từng nói em thích anh."

Hai người trán kề trán, hơi thở hòa vào nhau, Trình Tĩnh Sâm lười biếng "Ừm" một tiếng, "Sao thế?"

"Bây giờ thăng cấp rồi."

Cô nói xong thì hai gò má có chút nóng lên, cuối cùng ngượng ngùng ghé sát bên tai anh: "Em yêu anh."

Trình Tĩnh Sâm thoáng khựng lại, ngay sau đó bật cười thành tiếng.

Đầu ngón tay anh lướt qua gò má cô, quay mặt cô qua đối diện với mình, mấy giây sau, anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, giống như cô là bảo bối.

"Anh biết." Anh thì thầm, vừa dịu dàng nhưng cũng rất trịnh trọng, "Anh cũng yêu em."

Là tiếp diễn, cũng sẽ là tương lai.

Mà con đường còn rất dài, năm tháng chầm chậm trôi qua, bọn họ còn có rất nhiều những ngày sau đó, cùng nhau nắm tay đi trên con đường này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận