|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lâm Vị Quang cũng không hôn được đến nơi mà mình muốn.
2
Thời cơ không khéo, trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra Trình Tĩnh Sâm đã vội lui ra sau, động tác của cô không kịp, song cánh môi vẫn cọ qua hàm dưới anh.
Trình Tĩnh Sâm không nhúc nhích, quét mắt nhìn thoáng qua cô.
Chạm phải ánh mắt của người ấy, Lâm Vị Quang mới kinh ngạc phát hiện ra mình đang làm cái gì.
Mạnh mẽ đè cơn hoảng loạn trong lòng xuống, cô thầm mắng đầu óc úng nước, sợ bị nhìn ra sự khác thường liền cúi đầu xuống.
Nhẫn nhịn sự chột dạ, Lâm Vị Quang nhẹ nhàng túm cổ áo anh: "Diễn, diễn đi."
Trình Tĩnh Sâm vẫn không đáp lại, thẳng eo lên nhìn về phía cửa chính.
Cửa mở toang ra, ánh đèn bên ngoài hành lang rộng rãi chiếu rọi vào trong phòng, cũng mạ lên hình dáng trốn trong bóng tối dần rõ ràng hơn.
Lúc trước chỉ nghe thấy vài tiếng ầm ĩ không rõ, bây giờ thấy rõ cảnh tượng mập mờ trong phòng rồi, một đám hùng hổ ban đầu nháy mắt im bặt như ve sầu vào đông.
Đặc biệt là cô bạn đỡ Chu Vô Ngu, nét mặt biến sắc liên tục.
Đón nhận ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trình Tĩnh Sâm rất thoải mái, khẽ đỡ lấy eo cô bé nằm trong lòng mình, ghé đến bên tai cô nói gì đấy, cô bé nhẹ nhàng gật đầu, im lặng để anh đỡ mình dậy, ngoan ngoãn núp sau lưng người ấy.
2
Hành động đôi bên đều rất thân mật, không xem ai ra gì, thế là người vây xem lại thành kẻ xấu hổ.
Mà đương sự lại còn làm như vô ý sửa sang lại vạt áo, đi đến huyền quan, hỏi: "Có việc gì?"
Trình Tĩnh Sâm vận tây trang đen, cà vạt lỏng lẻo, cúc áo sơ mi mở mất viên, đầu mày đuôi mắt đều lộ ra sự thỏa mãn lười biếng, không còn lạnh lùng như ngày nào, không đủ đoan chính, có thừa phong lưu.
Cô gái vừa rồi mập mờ cùng anh còn đang ở phía sau, chỉ để lộ ra gương mặt xinh đẹp và non nớt, đáy mắt lấp lánh ánh nước, thần thái kinh hoảng mà đáng thương.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra điểm bất thường.
Tuy nói quấy rầy người khác là vô đạo đức, nhưng nếu đã là chuyện xấu thì không có lý do gì giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Vẫn là nhân viên phục vụ mở cửa đánh vỡ sự yên lặng, căng da đầu nơm nớp lo sợ gọi: "Cậu Trình."
Trình Tĩnh Sâm thoáng gật đầu, cũng đáp lại, thái độ lạnh nhạt và hiền hòa.
Ánh mắt anh thay đổi khi dừng lại trước người đứng đầu, thong dong hỏi: "Bà Chu làm gì ở đây?"
Bình thường anh mang thái độ ôn hòa chừng mực, nhưng một khi nụ cười vơi đi thì sự lạnh lùng càng mạnh hơn, đặc biệt đáng sợ.
Bà Chu dù sao cũng chỉ là phụ nữ, bắt gặp ánh nhìn không gợn sóng này của anh không khỏi nảy sinh sợ hãi, khí thế kiêu ngạo ban đầu sa sút ngay, câu nệ hơn hẳn.
Nhưng tiếng khóc nức nở của Chu Vô Ngu hãy còn đấy, bà Chu sốt ruột hộ, do dự vài giây vẫn nhíu mày nói: "Cậu Trình, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Ngu, không cần phải gây sự để làm nhau mất hứng, nhưng cô gái phía sau cậu lại làm con gái tôi bị thương, chuyện này tôi cần phải đòi lại một tiếng công bằng cho con tôi."
Đoạn, bà ta chỉ vào mắt cá chân sưng tấy của Chu Vô Ngu, rồi dời mắt bình tĩnh nhìn Lâm Vị Quang: "Vết thương chỉ nhỏ thôi, nhưng thân là một người mẹ, tôi không nhìn được khi thấy con trẻ gây ra sai lầm. Tuổi còn nhỏ mà chỉ với vài câu đầu môi thôi đã động tay động chân làm tổn thương người khác, thì sau này sẽ còn như nào nữa? May mắn chỉ là hành lang thôi, nếu sau này chúng nó cãi nhau ở đầu cầu thang, chẳng lẽ cô còn định đẩy con tôi xuống lầu?"
2
Bà ta càng nói càng tức giận, lấy cái mác phụ huynh ra nghiêm túc chỉ trích, sau khi bình ổn lại hô hấp, mới mạnh mẽ áp lại tính nết, khoan dung rộng lượng nói: "Tôi không biết cô có gì bất mãn với Tiểu Ngu nhà tôi, nhưng thấy tuổi cô còn trẻ, xin lỗi một tiếng thì việc này xem như kết thúc."
1
Xin lỗi con mẹ bà. Lâm Vị Quang nghĩ thế.
Cô phải xin lỗi thì Chu Vô Ngu mới thoải mái được.
Người mẹ này không hề biết bản thân bị con gái mình đem ra làm bia đỡ đạn, qua vài lời liền biến Lâm Vị Quang thành kẻ ỷ thế hiếp người.
Bà Chu vừa nói mấy lời này xong, sắc mặt ai nấy đều rất vi diệu, tuy đều che giấu giỏi nhưng Lâm Vị Quang vẫn cảm nhận được sự khinh thường và ánh mắt như nhìn một kẻ trơ trẽn.
Ác ý xa lạ đâm vào người cô, kẻ lên án công khai thì nói năng hùng hồn lý lẽ, người xem diễn thì nếm được mùi ngon, biến mọi lời nói ban nãy là chính xác tuyệt đối.
Cả người Lâm Vị Quang rét run.
Nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng vào Chu Vô Ngu, cô thấy rõ nét đắc ý từ sâu trong đôi mắt đối phương.
Lâm Vị Quang tự thấy bản thân sắp không giả vờ nổi nữa rồi, cô muốn nhận quách đi cái danh ác ôn này, bấy giờ đây cô chỉ muốn làm mấy chuyện bại hoại với kẻ vênh mặt hất hàm kia thôi.
1
Môi dưới mơ hồ thấm vị sắt, phảng phất cô nhận ra được, ánh mắt lạnh lùng và nặng đi, cô định mở miệng, Trình Tĩnh Sâm lại nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, nhằm ngăn cô lên tiếng.
Hai người cách nhau rất gần, tuy cô cúi đầu nhưng vẫn có thể ngửi được mùi hương của người ấy, nghiêm nghị pha chút hương cồn, lại khiến cô an tâm khó tả.
Hốc mắt Lâm Vị Quang xót xa, do dự rồi im lặng, nuốt hết những lời vô lễ với sự vô lý của người trưởng bối kia xuống, không hé răng.
"Bà Chu, bà cũng là một người mẹ, sốt ruột đơòi công bằng cho con mình nên chắc hẳn khó tránh khỏi bênh vực người nhà."
Trình Tĩnh Sâm chậm rãi lên tiếng, song ý cười chẳng đạt đến đáy mắt, nói: "Nhưng người bà chỉ trích lại là người của tôi, tôi tin tưởng em ấy, cũng không thể nhìn em ấy chịu ấm ức, những lời bà vừa nói quá chủ quan."
1
Sắc mặt anh bình tĩnh, thái độ ôn hòa, nhưng lời trong lời ngoài đều rất mạnh mẽ không có chỗ xía vào, lập trường cũng rõ ràng.
Chu Vô Ngu nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được Trình Tĩnh Sâm lại không thèm để ý đến mặt mũi nhà họ Chu như thế, suýt chút nữa cô ta đã mất khống chế, không sao tin được mà mím môi.
Bà Chu cũng bị làm cho câm nín, hiếm khi lại ngậm mồm vào như lúc này, chung quy cũng vì bận tâm có quá nhiều người ở đây, bà ta không thể không cố gắng áp chế lại sự kích động thái quá, đành ra chiều nhượng bộ.
"Được rồi, đúng là tôi sốt ruột thật." Bà Chu gật đầu, "Vậy Tiểu Ngu nói đi, rốt cuộc là thế nào."
Nghe bản thân được điểm tên, Chu Vô Ngu thẹn thùng cười mỉm, khẽ nói: "Thật ra cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, không có gì ghê gớm cả, ngại quá, đã để mọi người chê cười rồi."
Ngữ điệu của cô ta mềm mại, gãi đúng chỗ ngứa là một kẻ ngây thơ vô tội, ra vẻ hiền lạnh và hiểu chuyện đến lạ.
"Tính tình Tiểu Ngu dịu dàng, luôn muốn một điều nhịn là chín điều lành, nhưng con lại thấy rất rõ." Thiếu nữ đứng cạnh Chu Vô Ngu bỗng lên tiếng, bất đắc dĩ thở dài, "Con và Tiểu Ngu rời khỏi tiệc rượu để thông gió, đúng lúc gặp phải cô gái này ở phòng nghỉ, thấy cô ta khá lạ nên mới đi đến hỏi han thân phận... nào biết cô ta nói chuyện xấc xược thì thôi đi, còn muốn đánh nhau, con phải vội chạy đi tìm bác gái đến."
1
Nói cứ như thật vậy.
Nghe thế, Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý kiến, chỉ cúi đầu hỏi cô gái bên cạnh mình: "Là thế sao?"
"Không phải ạ."
Lâm Vị Quang nhẹ giọng phủ nhận, giật nhẹ ống tay áo của anh, nhìn về phía nữ sinh vừa mới lên tiếng, như là có chút sợ hãi, rồi lại nhanh chóng rụt mặt lại.
Trên nét mặt cô bộc lộ một chút nhút nhát, nước mắt đẫm ướt lông mi, uất ức nói: "Đúng là chị gái này có mặt ở đấy thật, nhưng em và cô Chu từng gặp mặt rồi, sau đó cô Chu cũng có nhận ra em mà, chúng em còn hàn huyên đôi câu nữa."
"Cô Chu hỏi em... có quan hệ gì với anh, em trả lời." Cô nói, "Có lẽ là cách nói chuyện của em có vấn đề, dường như cô Chu không vui cho lắm, em cũng không biết đã làm gì để chọc cô Chu tức giận, nhưng em thật sự không muốn cãi nhau, cũng không đẩy cô Chu, cô ấy tự giẫm phải váy mình mà ngã xuống, em còn đỡ cô ấy nữa ạ."
Nói đoạn, Lâm Vị Quang khẽ cắn môi dưới, vành mắt đỏ lên, vâng dạ giải thích: "Nhưng khi đó các cô chú ở đây đều la hét chạy đến, thấy nhiều người như thế, em mới luống cuống..."
Như thể chịu đựng quá nhiều ấm ức và đau lòng, cô rơi lệ, lại vội lau đi, gục đầu xuống, bả vai run lên cố gắng đè lại cơn nghẹn ngào.
1
Cô đáng thương và nhu nhược mím môi, vươn tay chạm vào bàn tay rũ xuống của Trình Tĩnh Sâm, buông tiếng khóc nức nở: "Em quá sợ hãi, nên mới vội chạy đi tìm anh, em thật sự không có làm chuyện gì xấu cả, tin em đi mà."
Lời nói thâm tình, nghe mà thương, lại thêm cả cử chỉ run rẩy như chú chim nhỏ, cô gái yếu ớt như thế rất khó để người ta liên hệ đến bốn chữ gây chuyện thị phi.
Sắc mặt Chu Vô Ngu cứng lên, không ngờ bản thân lại bị cướp vai diễn, nên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Cô bạn bên cạnh cô ta cũng không thể nói gì hơn, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Vị Quang, hẳn là không ngờ cô gái này lại là kẻ hai mặt.
Mà đương sự thì hôn nhiên ra chiều không biết, vẫn tận tâm tận sức diễn vai khổ đau này, rớt nước mắt hay khụt khịt không thiếu cảnh nào, đồng thời diễn tả nổi oan ức và bất bình đến cực điểm.
Bề ngoài Lâm Vị Quang khóc lóc khụt khịt, đáng thương nép mình ra sau lưng Trình Tĩnh Sâm, ra vẻ buồn bã, nhưng bên trong thì thoải mái chịu không được.
--- Đối phó với mấy đứa chuyên đi con đường đóa sen trắng, thì cách tốt nhất là làm đóa sen trắng, để chặt đường đi của sen trắng.
Chu Vô Ngu có thể dùng vài câu để định tội cô, thì cô cũng thế, có thể dùng bản lĩnh quỷ tha ma bắt đầu bật trở về.
Sự thật chứng minh màn trình diễn này của cô là chính xác, bà Chu thấy thế cũng không khỏi động lòng, không còn tin tưởng vào suy đoán chủ quan ban đầu của mình nữa.
"Vừa nãy tôi sốt ruột quá nên không hỏi rõ ràng." Bà Chu dừng lại, nhìn con mình, "Tiểu Ngu, chuyện là như thế sao?"
Ngay cả mẹ mình cũng đã hỏi thế rồi thì Chu Vô Ngu còn diễn cái gì được nữa.
Cô ta chỉ đành cố cong môi, cười miễn cưỡng, mà đáp còn miễn cưỡng hơn: ".... Dạ, ban đầu con cũng đã nói rồi, chỉ là trùng hợp thôi, không thể giải thích rõ ràng được, làm ảnh hưởng đến thời gian của mọi người rồi."
Ván đã đóng thuyền, vai chính đã lên tiếng thì những người khác cũng không dám nói thêm gì nữa.
Mà sự thật đến tột cùng là thế nào, ai chẳng hiểu rõ.
Trình Tĩnh Sâm cân nhắc một hồi, rồi nhìn nhân viên phục vụ, mỉm cười hỏi: "Khu vực nghỉ này có camera chứ?"
Thời đại bây giờ làm gì có chỗ nào không có camera.
Nhân viên buồn bực, lập tức thành thật nói: "Có..."
Ngay lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông ấy, anh ta nhanh chóng sửa lời: "Nhưng đã hư rồi, thợ sửa ngày mai mới đến."
"Vậy sao, tiếc thật." Trình Tĩnh Sâm nghe xong thì thoáng gật đầu, "Vậy thì cứ xem như là hiểu lầm giữa con trẻ đi."
Nhân viên miễn cưỡng cười theo: "Cậu Trình nói đúng ạ."
Đoạn hội thoại ngắn ngủi này lại cắt ngang con đường kiểm chứng cuối cùng của mọi người, cũng là con đường sống cho cả đôi bên, gãi đúng chỗ ngứa.
Đoạn, anh nhìn bà Chu, ôn hòa nói: "Hôm nay là sinh nhật của con gái bà, để xảy ra chuyện thế này cũng có một phần trách nhiệm từ tôi, xin lỗi."
Nghe ra được từ 'xin lỗi' từ miệng người này, không phải ai cũng tiêu hóa nổi, sắc mặt bà Chu khẽ thay đổi, vội cung kính khách khí đáp lại.
Việc này bấy giờ mới có được dấu chấm kết thúc viên mãn.
Thấy không còn chuyện của mình nữa, Lâm Vị Quang mới thả lỏng người, nhưng lúc này bả vai lại được người ấy ôm lấy, sau đó là một vòng ôm quen thuộc và ấm áp.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp đôi mi rủ xuống của Trình Tĩnh Sâm, mắt chạm mắt.
--- Xác nhận xong, là thông báo trước khi bắt đầu màn kịch.
Anh nâng tay lau đi nước mắt của cô, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, dạy dỗ: "Sau này không được quậy nữa."
Câu dạy bảo này lại không hề có ý cảnh cáo, động tác lau nước mắt cũng dịu dàng đến cực hạn, nếu không phải vì trong lòng tự hiểu rõ, Lâm Vị Quang còn lầm tưởng sự cưng chiều yêu thương này thật sự thuộc về mình cơ đấy.
Đương nhiên cô cũng phụng bồi, diễn cho xong tiết mục kiều nữ và đại gia này, ôm lấy khuỷu tay anh, ngây thơ nhìn anh cười, thủ thỉ: "Biết rồi ạ."
Hai người thân mật trước mặt mọi người, không e dè, quan hệ ra sao nhìn vào là biết.
Tuy rằng lời đồn về Trình Tĩnh Sâm có đầy, nhưng gần như là về những thủ đoạn như sấm sét của anh mà thôi, còn chuyện tình cảm đời sống thì chưa từng để lọt khe gió, bây giờ tận mắt nhìn thấy, các vị ở đây ai cũng là lần đầu tận hưởng.
Thân phận của cô gái nhỏ bên cạnh anh rất thần bí, cả quá trình chỉ nấp sau lưng, chỉ mơ hồ thấy được gương mặt xinh đẹp, tuổi tác đoán chừng không lớn, nom có vẻ vừa mới thành niên thôi.
Sắc mặt mọi người đều khác nhau, song đều không dám nghị luận.
.
Nhờ phúc của Trình Tĩnh Sâm, Lâm Vị Quang thân là trung tâm của trò hề này lại có thể dẫn đầu xuống sân khấu.
Hà Thứ đã sớm tìm tài xế cho cô, chờ ở ngoài cửa lớn của nhà hàng, cô lấy được ván trượt của mình từ nhân viên kia liền lên xe.
Bữa tiệc chưa tàn, Hà Thứ và Trình Tĩnh Sâm không tiện rời đi, thế là cô chỉ đành về lại Royal Lake Residence một mình.
Đêm nay quá nhiều chuyện xảy ra, Lâm Vị Quang vừa vào cửa đổi giày xong, ba bước cũng thành hai đi vội đến ghế sô pha nhào xuống, vùi mặt vào khuỷu tay.
Cảm giác bị chọc sống lưng thế này vẫn khiến người khác lạnh run lên, dù cho mọi chuyện đã được xử lý, nhưng nhớ lại những ánh mắt đã nhìn mình vừa nãy, cô vẫn thấy rất khó chịu.
Cô chưa từng chịu phải ấm ức như thế, trước kia từng có khoảng thời gian tứ cố vô thân không sợ trời không sợ đất, bị ức hiếp là mạnh mẽ trả thù ngay, không như lúc này lo trước lo sau, trói tay trói chân, không có mống tiền đồ gì sất.
Cũng may mọi chuyện đã được giải quyết thuận lợi, không có rắc rối nào, nếu không thì phiền phức có thừa.
--- Nhưng nói gì thì, chuyện khiến cô đau đầu nhất lại không phải là những chuyện xảy ra vào tối hôm nay.
Lâm Vị Quang nhấc mi mắt lên, có chút buồn bực nhăn mi.
Căn phòng tối tăm, ánh đèn bên ngoài sáng rực lên, có một vài tia sáng hắt vào trong đáy mắt cô.
Bấy giờ yên tĩnh, cô lại tinh tế hồi tưởng về đủ chuyện trước đó, rất nhiều tâm tư cảm xúc ban đầu không bận tâm đến cũng hiển hiện ra, thậm chí là những việc vặt không đáng bỏ tâm đến.
Đặc biệt là nụ hôn chưa toại ấy, cô nghĩ tới nghĩ lui, thật không hiểu lúc ấy bản thân đã nghĩ gì nữa.
Nếu là trong quá khứ, Lâm Vị Quang sẽ có đủ tự tin để tìm cho mình một cái cớ, đơn giản chỉ là thấy sắc quên mình, dù gì cô cũng là một đứa mê cái đẹp mà. Nhưng hiện tại đây, cô không xác định được thứ cảm xúc không thể kiểm soát này là xuất phát từ điều gì.
Cô không dám nghĩ.
Nhưng sự chua xót khi được anh bảo bọc là thật, và vui sướng khi được anh che chở cũng là thật, điều này là hiển nhiên, nhưng cô không rõ nó xuất phát từ sự cảm động hay điều gì khác.
Lâm Vị Quang đau đầu suy nghĩ.
Thật sự không muốn tiếp tục tự hỏi nữa, cô dứt khoát lấy gối ôm che đầu lại, thở phào một hơi.
Trong đầu ngổn ngang, Lâm Vị Quang không có tâm trạng xem điện thoại, chán chết nằm trườn trên sô pha nhìn trần nhà đến xuất thần, chờ Trình Tĩnh Sâm về.
Thời gian thong thả qua đi, khắp nơi chìm trong tĩnh lặng, cô chờ đến mơ màng sắp ngủ, thế là bất giác nhắm mắt lại.
Ngay cả giấc mơ cũng có liên quan đến người ấy.
Nội dung trong mơ cũng thuộc về căn phòng VIP tối tăm ấy, hoang đường không có chút logic nào, diễn biến bất ngờ song lại rất hợp lẽ, quá đỗi tươi đẹp.
Ý thức của cô thanh tỉnh, song lại đắm chìm trong ấy không muốn tỉnh dậy.
Hình ảnh hiện lên rõ rành rành trước mắt, tựa như bức ép cô phải thừa nhận điều gì đấy, cô lách không ra, trốn cũng không thoát.
Đến tận lúc có một cảm xúc lành lạnh phất qua giữa chân mày, Lâm Vị Quang mới tỉnh táo lại.
Người trong mơ bấy giờ đứng ngay trước mắt, hơi cúi người, ánh mắt rũ xuống nhìn cô, nét mặt vẫn lạnh lùng và hờ hững trước sau như một.
Anh vén mái tóc trên trán cô qua một bên, thong thả hỏi: "Tỉnh rồi?"
Lâm Vị Quang lại thấy bản thân không được tỉnh táo đến thế.
Dường như cô còn ngái ngủ, nhất thời không phân rõ được đâu là thực đâu là mơ, thấy người đàn ông ấy rụt tay về, cô vội nắm lấy như một bản năng.
Lạnh, là sự lạnh lẽo chưa nhạt đi.
Hành động này của cô quá lỗ mãng, Trình Tĩnh Sâm hơi chau mày nhưng không đẩy ra, chỉ nặng nề nhắc nhở: "Lâm Vị Quang."
Bấy giờ Lâm Vị Quang mới nhận ra thực ảo.
Dây cung căng chặt cũng lỏng đi, những lưu luyến mông lung vừa nãy cũng tiêu tan.
Cứ như chỉ là một màn ma quỷ ám.
Ngây ngốc nửa giây, cô mau chóng cất hết mọi suy nghĩ, không dám bộc lộ ra chút mê mang nào, vờ như không có chuyện gì ngồi thẳng dậy, lầm bầm: "Hung dữ cái gì, tôi còn chưa trách cái số đào hoa của chú gây ra chuyện đấy."
Đoạn, cô cuộn mình lại vùi một cục trong một góc sô pha, cúi đầu lẩm bẩm: "Phiền phức, đừng có mà nói chuyện với tôi."
Cô bé con ôm đầu gối, cuộn một cục, dựng cả lông lên bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, làm người nhìn không biết phải làm sao mới được.
Trình Tĩnh Sâm càng không phải người có kiên nhẫn gì, nhưng cô bé quả thật đã chịu tủi thân, anh chỉ đành nhẫn nại: "Đừng có cáu kỉnh, ngẩng đầu lên."
Lâm Vị Quang lù lù bất động, muốn quyết chiến với anh, "Không đó."
Sau một hồi lặng im, Trình Tĩnh Sâm cuối cùng vẫn phải chịu thua, quỳ một chân xuống trước sô pha, không biết phải làm sao với con nhóc con bỗng lên cơn này đây.
Một hồi lâu sau, anh duỗi tay vén mái tóc rối bời của cô ra sau tai.
Đầu ngón tay chạm qua gò má cô, rồi bất động.
Lâm Vị Quang tự thấy bản thân điên rồi mới có thể cảm nhận được sự dịu dàng từ trong hành động đơn giản thế này.
Nhưng cũng không để lâu lắm, một hồi lâu sau, cô nghe thấy Trình Tĩnh Sâm cất lời: "Nếu tôi xin lỗi thì sao?"
Lâm Vị Quang nào tin, hầm hừ nói: "Chú sẽ làm thế ư?"
"Tôi sai rồi." Anh nói.
3
Không hề do dự.
Lâm Vị Quang cứng đờ, ngẩng mặt lên khó tin nhìn anh.
Hai người mắt chạm mắt, người nhận sai thong dong, người được xin lỗi thì sợ hãi, trường hợp ngược ngạo thế này kỳ lạ đến cực điểm.
"Chú..." Cô muốn nói lại thôi, "Thật hay giả thế, lặp lại lần nữa nhé?"
Nhưng Trình Tĩnh Sâm không nhanh không chậm đứng lên, quay về lại dáng vẻ lạnh nhạt ngày đầu, vừa nghe cô nói xong thì chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua: "Đừng dát vàng lên mặt."
Lâm Vị Quang không khỏi thầm mắng lão trứng thối.
Có điều giận thì giận, nhưng lòng dạ lão già này trước nay đều đứng ở bậc cao hơn ai khác, trừ chiếu lệ ra thì câu xin lỗi thật sự rất hiếm hoi, đúng là cô đã được trấn an rồi.
Bĩu môi, cô không còn cáu kỉnh nữa, ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy lúc ấy chú nói tin tôi là vì để phối hợp diễn kịch với tôi, tận lực đảm nhiệm cái chức danh 'đại gia' sao?"
Lâm Vị Quang không được tự nhiên đặt câu hỏi, nhưng Trình Tĩnh Sâm lớn tuổi hơn cô nhiều, ý tứ lồ lộ trên mặt cô nhóc con này anh đều biết cả.
--- Chẳng qua là muốn nghe anh nói rằng anh tin cô, nhưng không chịu nói chuyện cho đường hoàng, cứ một hai phải vòng vo quanh co tìm hiểu ý nghĩ của anh.
Trình Tĩnh Sâm cười khẽ, cố tình trêu chọc: "Thấy cháu đáng thương thôi, nghĩ đi đâu thế."
Quả nhiên, Lâm Vị Quang tin thật, nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, căm giận: "Vậy vừa nãy chú xin lỗi cái gì, chơi tôi đấy à!"
Lại quậy rồi, Trình Tĩnh Sâm thu lại vẻ hài hước trên mặt, xoa xoa đỉnh đầu cô bé đặng trấn an, nói: "Được rồi, không đùa cháu nữa, lần này thật sự đúng là tôi đã khiến cháu chịu ấm ức rồi."
Hơi dừng lại đôi giây, anh còn hờ hững bổ sung: "Sẽ không có lần sau nữa."
Giọng nói anh rất trầm, ngữ điệu càng thêm phần dịu dàng, Lâm Vị Quang vừa nghe thấy những lời này, chẳng hiểu sao hốc mắt lại lên men.
Những năm tan cửa nát nhà này, cô đã hiểu bản thân không còn đủ giàu có để muốn gì được nấy, vì thế mới bức ép bản thân mình phải tự lực cánh sinh, không được có suy nghĩ dựa dẫm vào người khác.
Nhưng rồi đôi lúc cũng sẽ thấy đau khổ, cũng sẽ hy vọng có một ai đấy kéo cô đến bên cạnh người ấy.
Mà hiện tại đây, cuối cùng cũng đã có người để tâm đến chuyện cô có chịu ấm ức hay không, bằng lòng che chở cho cô khi cô tứ cố vô thân, bảo bọc và tín nhiệm cô.
Cô không còn là đứa trẻ không ai yêu thương nữa rồi.
Hàng lông mi Lâm Vị Quang run lên, cảm giác nước mắt sẽ rơi xuống, liền vội vã lảng sang chuyện khác, khẽ khàng: "Không chỉ là chuyện đêm nay, đây không phải là lần đầu tiên Chu Vô Ngu chơi tôi."
Trình Tĩnh Sâm lại không mấy bất ngờ, gật đầu: "Tôi biết."
Cô sửng sốt, "Chú biết?"
"Chuyện đánh nhau lần trước." Anh nói, "Là tôi trách oan cháu."
Lâm Vị Quang không ngờ anh lại rõ ràng câu chuyện này, nhưng cô không nhớ là mình đã nhắc đến hiềm nghi với Chu Vô Ngu bao giờ, Trình Tĩnh Sâm sao mà biết được chứ?
Càng nghĩ càng thấy sai, bỗng sực nhớ ra, sắc mặt cô thay đổi trong chớp nhoáng----
"Chú nghe lén tôi và mấy cậu ta nói chuyện?!"
Trình Tĩnh Sâm không tỏ ý, "Tôi luôn đứng ở đấy."
Lâm Vị Quang rất muốn mắng anh, nhưng lại không dám, sự cảm động trước đó hoàn toàn bay biến, chỉ đành ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Chú đến vào lúc nào, đã nghe thấy những gì rồi?"
Đón nhận ánh mắt tràn đầy mong chờ của cô, Trình Tĩnh Sâm nhàn nhã nhìn lại, như đang suy tư điều gì đấy.
Một hồi sau, anh khẽ cong môi lên: "Đa dạng hơn?"
2