Đặt pass chống reup: Tên chung cư ở thành phố A mà Trình Tĩnh Sâm và Lâm Vị Quang đang ở? (18 ký tự, viết hoa chữ cái đầu)
*Lưu ý: Những ai đã bình luận đủ 5 chương thì inbox về page mình lấy pass luôn không cần giải)
*Lưu ý 2: Pass câu hỏi sẽ mở cho những bạn theo truyện từ đầu, sau khi hoàn truyện, pass sẽ được chuyển sang dạng dùng bình luận để điền form nhận pass
Link: https://wp.me/paST5s-1Db
13
Trích đoạn
"Xin lỗi bác ạ, cháu chưa từng tham gia những bữa tiệc thế này nên quá căng thẳng, không biết phải nói gì mới được." Cô cười thẹn thùng, giả vờ khiêm tốn và ngoan hiền, "Thấy các chú các bác nói chuyện náo nhiệt quá, cháu cũng ngại chen vào, lại để cho bác phải lên tiếng nhắc nhở, thật sự không hiểu lễ phép gì."
Mà Lâm Vị Quang cũng làm theo những gì mình nói, tự nhiên đứng lên, rót cho mình một ly rượu, hai tay cầm lên làm đúng tư thế.
Vừa dứt lời, không chờ người khác có cơ hội phản ứng, cô nhanh nhẹn uống một hơi cạn sạch.
Người trưởng bối kia thoáng nhướng mày, có vẻ như bất ngờ, thậm chí Trình Minh Trọng cũng phải nhìn cô thêm lần nữa, trừ họ ra, thì còn có những ánh mắt kinh ngạc của các thiếu niên trạc tuổi cô bắn tới.
Chỉ có ý cười trên đôi môi Trình Tĩnh Sâm là nhạt đi, vô cảm nhìn cô, ánh mắt thâm trầm.
Một ly rượu vào bụng, dù Lâm Vị Quang biết uống nhưng cũng chưa thử qua loại rượu này, môi lưỡi cảm nhận được vị cay xé lưỡi, miễn cưỡng lắm mới hấp thu được.
Mẹ nó.
Lâm Vị Quang vẫn nở nụ cười, nhưng trong lòng mạnh mẽ chửi thề, nghĩ đến những nhẫn nhịn ngày hôm nay, sớm hay muộn gì cũng sẽ đòi hết cả vốn lẫn lời từ lão.
Nghĩ thế, cô điều chỉnh lại hơi thở, mở miệng: "Cháu lại kính các chú một ly."
Nói đoạn, cô lại lần thứ hai giơ ly rươu đầy của mình lên, đang định uống cạn, thì một tay khác đã đè lại.
Lâm Vị Quang ngẩn ngơ, rũ mắt nhìn người bên cạnh, sức lực dừng trên tay cô không cho phép cô xía vào, đây là sự cưỡng chế mạnh mẽ và lạnh lùng mà hiếm khi người ấy toát ra.
Cô mơ hồ nhận ra được tâm trạng của người đàn ông ấy không tốt.
Vừa nghĩ thế, Trình Tĩnh Sâm đã nhấc mi mắt lên quét qua cô một vòng, ánh mắt ấy quá hờ hững, khiến cho cô sửng sốt, giây sau, vòng eo cô căng lên, ấy thế mà bị anh ôm eo kéo vào người mình.
Sức chiến đấu của Lâm Vị Quang vừa dâng lên thì rất khó áp trở về, nhưng ngặt nỗi người đàn ông này giữ cô quá chặt, khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời.
"Con nít không hiểu chuyện, các vị đừng đùa em ấy, miễn cho em ấy lại xem là thật."
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cô nghe thấy giọng cười thật khẽ của Trình Tĩnh Sâm, tiện đà nói: "Ly rượu kính này, cháu uống thay em ấy."
Ly rượu được dịch đến bên cạnh anh, vị trí rất kỳ diệu, là nơi cô với không tới, Lâm Vị Quang chỉ có thể trơ mắt nhìn anh uống cạn ly, rồi đặt lại xuống bàn.
Ánh đèn trần nhà mạ lên ly thủy tinh rọi vào trong ánh mắt cô, cô lẳng lặng nhấp môi, không biết có phải là say rồi chăng, mà lồng ngực bốc lên cơn chua xót.
Đã thế này rồi, mọi người cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Việc này cứ thế qua đi, Lâm Vị Quang không lên tiếng, chỉ đẩy cánh tay bên hông ra, Trình Tĩnh Sâm còn tưởng cô định làm trời, hơi chau mày đè tay cô lại.
"Ngoan." Anh cụp mắt, "An phận một chút, đừng quậy anh."