Trích đoạn
Trình Minh Dật cung kính hỏi thăm như một loại bản năng: "Chào Chú Hai ạ."
Trình Tĩnh Sâm nhàn nhạt ừ một tiếng, hỏi cậu: "Có chuyện gì?"
"Chuyện là, th---" Cậu há mồm đã định nói thím nhỏ của con, bỗng nhớ ra đang ở bên ngoài, vẫn còn người khác đang ở đâu, vội vã sửa miệng, "Lâm Vị Quang uống say, Chú Hai có thời gian đến đón cậu ấy về không ạ?"
Cứ như sợ đối phương sẽ từ chối, bèn tri kỉ bổ sung, "Bọn cháu cũng sắp tan cuộc rồi, để cháu đưa cậu ấy về cũng được."
"Gửi địa chỉ cho chú." Trình Tĩnh Sâm nói, ngữ điệu không nghe ra cảm xúc nào, "Chú qua."
Trình Minh Dật cảm giác lần này chú hẳn là không tức giận, không khỏi thầm an tâm đáp dạ, gửi định vị qua cho anh.
Sau khi làm xong, cậu lại ngồi xổm trước mặt Lâm Vị Quang, buồn bực nói: "Không phải chứ bà chị, say thật à?"
Lâm Vị Quang vốn còn có chút thanh tỉnh, chỉ là phản ứng bấy giờ có chút chậm chạp, không muốn nói chuyện cho lắm.
Tâm trạng cô lại không quá tốt, ủ bụng là sau khi thi đại học xong sẽ tỏ tình với người nọ, nào có ngờ bị chuyện khủng khiếp thế kia quấy nhiễu, không thể hoàn thành.
Lâm Vị Quang khép hờ mắt, có một chút phiền hà, lại thêm chút ấm ức.
.
.
Không biết có phải là ảo giác hay không, từ sau khi người ấy xuất hiện, dường như cả tiếng người lẫn âm nhạc đều được phóng ở âm lượng thấp, lại có vẻ đặc biệt an tĩnh.
Là ảo giác do rượu gây ra chăng?
Lâm Vị Quang lười biếng nhấc mi mắt lên, ánh mắt chầm chậm dời đi, từ thắt lưng đến áo sơ mi, rồi đến cổ áo bằng phẳng, cuối cùng là ngũ quan quá đỗi đẹp đẽ kia.
Nếu không có vẻ vô cảm thì còn đẹp hơn.
Cô nghĩ là thế, hơi híp mắt lại, ngồi yên tại chỗ không động đậy, thế là cứ như vô ý mà dời mắt đi.
Nhưng người nọ lại tiến lên nửa bước, vòng eo hơi thấp xuống, không khỏi phân trần mà kéo lấy cánh tay cô, có chút sức lực, "Lâm Vị Quang, dậy."
Lâm Vị Quang hiếm khi trầm tĩnh thế này, tuy không ầm ĩ, song cũng không đến nỗi là phối hợp lắm mà vươn tay ra, vân vê vạt áo đối phương, rồi đột nhiên túm lấy.
Người nọ dường như không ngờ sẽ bị cô làm khó dễ, bị cô kéo xuống buộc phải hạ thấp người, rất khẽ khàng chậc một tiếng.
Lâm Vị Quang nghe thấy chung quanh có không ít tiếng hít hà truyền đến.
Song cô lại không mấy bận tâm, mà rất có hứng thú nâng mắt lên, quan sát người đàn ông ở trước mắt, đối diện thẳng tắp với đôi con người thâm thúy nọ, cảm xúc trong ấy được giấu đến đậm sâu, cô không nhìn ra được lấy nửa phần dao động.
"Nhân viên phục vụ này... ai gọi đến đấy?"
Lâm Vị Quang nhướng mày, bàn tay leo lên cổ người ta, hài hước bông đùa: "Cũng bô giai đấy, rất hợp mắt tôi."
Người đàn ông lù lù bất động, nét mặt bình tĩnh nhìn cô, làm như muốn nhìn xem cô còn định chơi đùa cái kiểu gì.
Không được đáp lại, Lâm Vị Quang biếng nhác mà nheo mắt, như cười như không hỏi: "Cưng à, một đêm bao tiền thế?"
Tiếng hít khí chung quanh nháy mắt còn lớn hơn nữa.
Truyện được đăng tại: minchubs.wordpress.com