|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Những ngày học tập ở nước Anh không thể nói là nhẹ nhàng, song cũng không quá nhiều căng thẳng.
Năng lực tiếp thu của Lâm Vị Quang rất mạnh, phàm là các kỳ thi cô đều vượt qua hết, tốc độ lấy tín chỉ dần đuổi kịp và vượt qua hầu hết các bạn bè đồng trang lứa, các bạn học chung quanh sôi nổi cảm khái, không hiểu sao ai nấy đều muốn sống đời sống vườn trường thêm mấy năm nữa, mà cô thì lại vội vã bước chân ra xã hội đến vậy.
Thật ra Lâm Vị Quang cũng đâu có muốn, nhưng cô còn phải về nước giành lại gia sản, cô không có quá nhiều thời gian cho bản thân thư thả.
Từ lúc bước chân vào đại học cô đã đưa ra quyết định đầu tiên là sớm tốt nghiệp, hiện tại nhìn tiến độ, gần đến rồi.
Cô dần dần hồi tâm, đặt hết trọng tâm vào việc học và quản lý tài chính, thỉnh thoảng còn đi theo Trình Tĩnh Sâm học tập kinh nghiệm, cũng hiểu rõ trong lòng vài thao tác cần có cho một công ty.
Ngày cứ trôi, kế hoạch của cô cũng dần hoàn thành từng chút một.
Hai năm trôi qua cực nhanh, xuân hạ thu đông thay phiên nhau được hai vòng rồi, dường như chuyện cũ đã qua, không có nơi nào quá đáng giá để dừng chân, thế là tương lai vội vã chạy đi.
Hôm nay sinh nhật tuổi hai mươi, Trình Tĩnh Sâm tặng cho Lâm Vị Quang một món quà, là một tập tài liệu chuyển nhượng cổ phần có chữ ký.
Tập tài liệu có ý nghĩa quan trọng này được anh đặt trong phòng sách, nói rằng đấy là món quà đã chuẩn bị sẵn cho lễ tốt nghiệp của cô.
Lâm Vị Quang ngoài miệng ghét bỏ anh không có lòng, song tận tim lại ngũ vị tạp trần, dẫu gì việc thuận lợi nhận lấy giấy chuyển nhượng cổ phần thế này đồng nghĩa cho việc ngày cô rời đi đã không còn xa nữa.
Ở trường cô kết bạn được rất nhiều, thế nên quà cáp lòe loẹt đều có, mà Lâm Vị Quang cũng rất có cảm giác nghi thức, tặng cho bản thân một món quà----
Là một mình bước chân vào tiệm xăm.
Bản thảo là do Tạ Đinh vẽ cho cô từ rất lâu rồi, chim ưng, đường nét sắc bén giản lược, phong cách độc đáo, đôi cánh chim ưng vươn thật cao, chỉ cần tinh ý một chút là sẽ nhận ra các nét bút được đi liên tục.
Cái vết sẹo dài bên eo đã làm cô ngứa mắt từ lâu, quyết định phải che đậy nó, có lẽ một phần là vì xúc động đầu óc nhất thời nóng lên, nhưng cô cảm thấy tương lai sẽ không hối hận.
Dù sao có hối hận cũng vô dụng, cô là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, đến lúc đó lại bàn đến sau.
Tiệm xăm này là do bạn học đề cử, chủ tiệm là một chị gái rất ngầu, thấy cô tự mang bản thảo đến cũng không biểu đạt bất mãn gì, ngược lại còn khen bức vẽ rất đẹp, hỏi cô tìm ai vẽ và giá cả thế nào.
Lâm Vị Quang nói người vẽ là một người bạn rất giỏi, vẽ miễn phí cho cô, thành công khiến cho chủ tiệm hâm mộ không thôi.
Lấy bản thảo rà quét và lên ảnh, chủ tiệm đánh giá kích cỡ vết sẹo kia của cô, nhanh chóng đưa ra quyết định thỏa đáng.
Lúc xăm mình, Lâm Vị Quang cũng không thấy quá đau, cô bẩm sinh đã không có cảm giác quá mạnh ở khía cạnh này, nên dù lần đầu xăm với diện tích lớn thì cũng không đến nỗi cho lắm.
Khi lên nét, chủ tiệm phát hiện ra bí ẩn trong bản thảo, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là chữ cái sao? Không giống tên người cho lắm."
Lâm Vị Quang nhìn thoáng qua, giải thích: "Đây là bính âm, thường được nước tôi dùng, phát âm là 'cheng', là họ của một người."
Chủ tiệm hiểu ra, "Người thương của cô?"
Lâm Vị Quang ồ một tiếng, "Tôi và anh ấy có thù."
"Thế mà còn xăm họ của anh ta lên người cô, vậy thì hai người thâm thù đại hận lắm nhỉ." Chủ tiệm trêu chọc.
Cô chỉ cười cười, rồi nói: "Có lẽ thế."
-
Qua hai năm bận rộn nhất ở Edinburgh, Lâm Vị Quang đã hoàn toàn nhàn nhã.
Vừa đúng lúc việc làm ăn của Trình Tĩnh Sâm cũng tiến vào thời kỳ vững chắc, vì để tiêu khiển thời gian, cũng như tiêu khiển đám già nhà họ Trình đó, anh quyết định làm một bữa yến tiệc thương gia trên du thuyền tại Berlin.
Beach Club, tài sản tư nhân của Trình Tĩnh Sâm.
Lâm Vị Quang phát hiện tên này quả thật có thể làm đổi mới tri thức của cô, cứ mỗi khi cô đang cảm khái anh rất có tiền, thì anh sẽ làm cho cô nhận ra sự thật rằng anh thậm chí còn giàu có hơn cả thế.
Quả nhiên là nhà tư bản, tài lực này cũng quá là khủng khiếp rồi đó.
Vào tháng 12, đại học Edinburgh tiến vào kỳ nghỉ đông, Lâm Vị Quang chán muốn chết, thế là cũng đi theo Trình Tĩnh Sâm đến Đức.
Trước khi đi Berlin, Trình Tĩnh Sâm có một cuộc gặp với một người bạn doanh nhân trong nước, hẹn nhau ở trang trại nuôi ngựa Sachsen, cô cũng nhân cơ hội đi chơi cho đã một phen.
Người bạn kia của Trình Tĩnh Sâm rất quyền quý, bọn họ đều là những người con cưng của trời lại trạc tuổi nhau, Lâm Vị Quang đã từng thấy đối phương qua báo tài chính kinh tế, tên là Yến Sở Hòa, bề ngoài vô cùng đẹp trai.
Chỉ là người nọ rất dịu dàng, cô không ngờ tên cáo già Trình Tĩnh Sâm này lại có một người bạn như thế, trông rất đẹp, đã thế hình như còn có bạn gái.
So với anh ta thì Lâm Vị Quang lại thấy bản thân còn thích bạn gái anh ta hơn, trước nay cô đã luôn có hảo cảm với những cô gái xinh đẹp mà còn ngầu lòi, sau còn thuận tiện trao đổi phương thức liên lạc với đối phương.
Chẳng qua trên đường còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Lâm Vị Quang ngại cưỡi ngựa nhàm chán, nghe nói có một địa điểm leo núi đá ngoài trời không có bảo hộ, bèn ủ bụng trốn Trình Tĩnh Sâm đi, kết quả thảm thê đã bị phát hiện, còn bị đưa về khách sạn, đề phòng cô lén trốn đi.
Kế này thất bại ta lập kế khác, cô tranh thủ nhân lúc nhóm người Trình Tĩnh Sâm chưa về, quay lại nghiệp cũ mở cửa sổ chạy trốn, đáng tiếc thời điểm không thích hợp, bị chính đương sự bắt tại tận thì thôi đi, Trình Tĩnh Sâm còn dứt khoát hơn trước xách cô về phòng nhốt lại.
Lâm Vị Quang chỉ đành thảm thương an phận thủ thường, tiếp tục vai trò linh vật bên cạnh anh, đến tận khi cùng anh tham gia yến tiệc Berlin.
Lần tổ chức này của Trình Tĩnh Sâm rất phô trương, các khách được mời đến đều là những nhân vật có uy tín và địa vị cao trong xã hội, thậm chí còn có người của giới giải trí.
Lần này không chỉ đơn thuần là ăn cơm ngon trò chuyện phiếm, còn có những khu vực giải trí thư giản được chuẩn bị riêng cho người trẻ tuổi bọn họ, xúc xắc đánh bài, cũng xem như là thú vị.
Dù sao cũng là trường hợp trang trọng, Lâm Vị Quang cần phải đến cửa hàng cao cấp để xác nhận lễ phục và cách trang điểm, trong quá trình này ắt sẽ nhàm chán, cô bèn lôi theo Trình Tĩnh Sâm đi cùng mình.
Cô không thích trang điểm và trang phục quá cầu kỳ, thế là tự mình chọn một bộ lễ phục màu đen, ngồi trên ghế chờ chuyên viên trang điểm cho.
Trình Tĩnh Sâm ngồi bên cạnh chờ, tùy tiện chọn một cuốn tạp chí trên giá, chán muốn chết, nhấc mí mắt lên nhìn xuyên qua khu vực trang điểm.
Qua lớp thấu kính trơn nhẵn, hình dáng đối phương vừa vặn lọt vào mắt anh.
Hai năm trôi qua, dù ở phương diện nào thì Lâm Vị Quang cũng đã chững chạc hơn trước rất nhiều, gương mặt ngây ngô cũng dần trường thành, là sự giao thoa giữa thiếu nữ và phụ nữ, quả là sức hấp dẫn chí mạng.
Trước kia Trình Tĩnh Sâm cũng không quá để ý đến điều này, bấy giờ tinh tế quan sát, mới phát hiện, bất tri bất giác đã có nhiều biến đổi trân quý đến thế.
Sau khi xác định tạo hình rồi, Lâm Vị Quang rất ngoan ngoãn gọi Trình Tĩnh Sâm đi quẹt thẻ, há mồm mở miệng chú ơi chú à không hề e lệ, nhận được một ánh mắt phức tạp mà quan sát hai người họ của chuyên viên trang điểm đứng cạnh bên.
Trình Tĩnh Sâm cũng lười phản ứng, bảo cô ngậm miệng đi đến cạnh anh, rồi bản thân thì đi ra ngoài trước.
Lâm Vị Quang cũng không nói nhiều, cười ngâm nga nói tạm biệt với chuyên viên trang điểm, giây sau liền xách túi lễ phục lên đuổi theo, đôi tay rất tự nhiên mà móc qua khuỷu tay anh.
Mấy năm nay cô đã quen với tiết mục trình diễn người đẹp và đại gia cùng Trình Tĩnh Sâm trước mặt mọi người, có thể giúp anh chắn vận đào hoa ra còn thay mình tránh được không ít chuyện phiền toái.
---- Tiếc thay, đây hẳn là lần cuối cùng.
Hôm trước ngày tổ chức yến tiệc, Lâm Vị Quang thừa dịp sắc trời còn sáng, phân ra hai chiếc điện thoại gửi đi ba tin nhắn.
Hai năm đã đến, cuối cùng cô cũng đã bắt đầu xuống tay với kế hoạch của mình, hành sự như ban đầu đã dự tính.
Lúc này trong nước cũng đã là buổi tối, Lâm Vị Quang biết Tạ Đinh là một con cú đêm, bèn gọi điện thoại thẳng sang cho cô ấy.
Kỳ quái là, lần gọi này phải mất một hồi lâu sau mới có người bắt máy, âm thanh của Tạ Đinh truyền vào tai có chút khàn: "Sao thế?"
Lâm Vị Quang nghe mà sửng sốt, "Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu đã sắp đến lúc rồi... Giọng nói của cậu bị sao thế?"
Cẩn thận nghe kỹ một chút nữa, gần như là không có âm thanh gì, tiếng hít thở của cô ấy cũng đứt quãng.
Lâm Vị Quang càng thêm nghi hoặc.
Tạ Đinh bên kia im lặng, tựa như đang nhẫn nại gì đấy, mới đáp: "Chắc là cảm nhẹ đó, chuyện của cậu tớ không có quên, yên tâm đi, đợi lát nữa sẽ...."
Còn chưa dứt lời, Lâm Vị Quang đã nghe thấy tiếng chửi nho nhỏ của cô ấy, ngữ điệu có chút bực bội gọi một cái tên, nghe không rõ, chỉ mơ hồ nhận ra là họ wen gì gì đấy, nghe điều thì là Ôn.
Lâm Vị Quang chỉ có thể nghe thấy âm, chứ không biết đối diện đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ngay lúc này, xa xa tại Trung Quốc, Tạ Đinh che mic lại, tung chân lên đá người ở trước mặt, không kiên nhẫn nói: "Cút, dây dây dưa dưa, em nhận điện thoại."
Kết quả lại bị bắt lấy mắt cá chân kéo về, thuận tay thu về được một câu đáp lời vô lại của người đàn ông ấy: "Em nghe, anh làm chuyện của anh."
1
Tạ Đinh không rảnh lãng phí thời gian với anh ta, buông tay che mic ra nói với Lâm Vị Quang: "Gặp phải tên ngốc không hiểu tiếng người, không có gì đâu, lát nữa tớ đến sân bay, cậu cứ chờ là được."
Lâm Vị Quang cũng không ngu ngốc, tuy rằng không nghĩ đến phương diện kia, nhưng cũng chẳng chịu nổi trước tính ám chỉ quá mạnh bạo của cô ấy, nếu không hiểu thì quá ngu rồi.
Vì thế mà hiếm khi cô lại trầm mặc, hỏi: "... Có phải là tớ đã quấy rầy các cậu rồi không?"
Tạ Đinh lại rất dứt khoát: "Có chút."
Lâm Vị Quang trực tiếp tắt phăng điện thoại đi.
....
Yến tiệc du thuyền lần này mang tính chất thương nghiệp, tuy rằng cũng có giải trí, nhưng phần lớn dành cho các vị khách nhỏ tuổi, còn đại đa số đều bàn công việc trong cabin.
Trình Trọng Minh hôm nay không tham dự, bảo rằng muốn ra biển câu cá cùng bạn bè, từ chối bữa tiệc này.
Lão già kia không biết dạo này sao lại thế, bắt đầu có vài hành động nhỏ, nhưng lại không hề nhắm vào anh, điều này khiến cho Trình Tĩnh Sâm có chút nghi ngờ.
Anh đã sớm lên kế hoạch loại bỏ hoàn toàn Trình Trọng Minh, mấy năm này chuyện cần làm cũng gần như đâu ra đấy cả rồi, cùng lắm thì chỉ chờ một cơ hội để thu lưới.
Lâm Vị Quang pha cà phê, đứng cạnh anh chưa được bao lâu liền chạy đi đến khu vực dành để giải trí, bảo an ở du thuyền rất nghiêm khắc, sẽ không xảy ra chuyện gì nên Trình Tĩnh Sâm cũng không quản nữa, để tùy ý cô.
Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, ăn uống linh đình, đến tận 11 giờ đêm mới dần bình ổn.
Du thuyền phân ra làm ba tầng, mỗi tầng đều có phòng dành riêng cho khách, sau khi tiệc rượu kết thúc, Trình Tĩnh Sâm về lại phòng của mình.
Rửa mặt xong, anh mở máy tính ra xử lý một vài công văn, thấy thời gian đã không còn sớm nữa liền tắt đèn đi ngủ.
Không biết qua bao lâu sau, giấc ngủ của anh từ trước đến nay hay chập chờn, vậy nên sau khi phát hiện ra xung quanh mình lay động, ý thức của anh mau chóng quay về.
Không chờ anh có động tác nào khác, một thân thể mềm mại đã bao phủ lên, ánh mắt Trình Tĩnh Sâm lạnh tanh, còn tưởng là người phụ nữ nào không muốn sống nữa mới tìm đến chỗ mình.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, một cảm giác quen thuộc truyền đến, anh ngay lập tức nhận ra đối phương là ai, không khỏi chững lại.
Dựa vào khoảng cách này, người nọ càng được nước lấn tới mà cúi người, hô hấp nhợt nhạt bên khóe môi, mang theo cảm giác ngà ngà say, mang đến cho đối phương một loại ảo giác mềm mại và ngọt ngào.
Rất nhanh sau đó, Trình Tĩnh Sâm đã biết mọi thứ đều không phải là ảo giác.
Đối phương hôn anh, như một cô mèo, nhẹ nhàng không chút hoang mang, nhất thời anh không chú ý đến đã bị nắm cằm, trong miệng có một thứ đồ rơi vào, hương vị không ngon cho lắm.
Anh hơi chau mày, còn chưa kịp đẩy thứ đồ kia ra, người trên thân bỗng làm khó làm dễ, mau chóng cạy mở hàm răng anh ra ngăn cản hành động đẩy ra kia.
Viên thuốc không thể không bị nuốt xuống.
Thấy đã thành công, đối phương khe khẽ bật cười, giây sau liền động tay cởi bỏ dây áo ngủ bên hông anh vốn đã rất lỏng lẻo.
Trình Tĩnh Sâm không cho rằng lực tự chủ của mình không đủ, cũng không định thuận theo ý cô.
Nhưng rất nhanh anh đã phát hiện ra sự khác thường.
Hầu kết khẽ động, âm thanh không tự chủ được mà trầm đến lạ: "Lâm Vị Quang, cháu lấy đâu ra thuốc?"
1
Lâm Vị Quang không đáp, chỉ hôn hôn bên gáy anh, răng nanh dán lên ma sát đôi ba cái.
"Em có phương pháp của em đấy." Cô biếng nhác cất lời, rồi ngồi dậy, "Chú ơi, chú không chịu bố trí phòng vệ."
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm tối đen không rõ, hô hấp dập dờn không ổn, trong căn phòng tăm tối, anh nhìn cô.
Nương nhờ ánh sáng, cả hai đều không hề trông thấy rõ đối phương ra sao.
Lâm Vị Quang ngồi khóa lên bụng anh, đầu ngón tay không nặng không nhẹ chuyển động, "Có phải là vì mấy năm này em quá an phận, vậy nên mới khiến anh cảm thấy em là một đứa bé ngoan?"
Luồng khô nóng làm lòng ai lo âu kia càng thêm rõ ràng, Trình Tĩnh Sâm gần như đã cắn răng mà rằng: "Đi ra ngoài."
1
Số lần Lâm Vị Quang nghe lời chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, lần này đương nhiên cũng không thuận theo.
"Không đó. Thật ra, vốn dĩ em đã nghĩ đến chuyện từ bỏ, nhưng rồi lại phát hiện hóa ra không hề dễ dàng như thế." Cô nói, "Vì thích anh, em đã chịu quá nhiều khổ sở, em biết không thể trách anh được, nhưng em muốn tùy hứng một lần, ít nhất thì cũng phải nhận được hồi đáp gì đấy từ anh chứ."
Đoạn, cô cười cười, đè thấp thân người xuống kề sát bên tai anh, khẽ thỏ thẻ: "Em không cam tâm từ bỏ như thế, Trình Tĩnh Sâm, em quả nhiên không hợp ra vẻ hào phóng chút nào."
"Em muốn quyền muốn thế, còn muốn cả anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Hẳn là sẽ không ai nghĩ đến chuyện Lâm Vị Quang sẽ làm như thế nhỉ.