Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Trầm mặc, trầm mặc là khang kiều đêm nay.

Tuy là Trình Tĩnh Sâm đã thu tay về, nhưng Lâm Vị Quang vẫn đang duy trì một khoảng cách không lễ phép với anh, cô nhìn nhìn Chử Văn, lại nhìn nhìn Trình Tĩnh Sâm, bỗng cái khó ló cái khôn, quyết định ngăn cơn sóng dữ.

"Cảm ơn Sếp Trình." Cô nói, thuận thế gật đầu rồi lùi tiệt về phía sau, rất là công thức hóa, "Như anh bận trăm công ngàn việc còn rút thời gian ra đặng tập gym, thế mà tôi mỗi chạy thôi cũng không nên thân, quá là kém cỏi."

Chử Văn nghe cô nói thế, sự nghi ngờ trong mắt cũng tản đi vài phần, nghe hai chữ 'nhớ anh' đầu câu anh ta bị dọa không nhẹ, hóa ra là 'như anh'.

Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm không gợn sóng nhìn cô diễn, cũng rất phối hợp không vạch trần, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, dời mắt, lại bước lên máy chạy bộ.

Chử Văn đến đây làm sự chú ý của Lâm Vị Quang được dời đi, bắt đầu câu có câu chăng bàn chuyện công việc với anh ta, sau đó thì không dừng được nữa, toàn bộ đề tài đều tập trung lên dự án mới, nếu không phải vì bối cảnh không hợp, người khác nhìn vào còn tưởng họ cần đến phòng họp đấy.

'Người khác' ở đây ý là Trình Tĩnh Sâm.

Cuối cùng đương nhiên vận động không thành, Lâm Vị Quang chạy trên máy chiếu lệ chậm rì, không hề có chút vận động gì, mà ngược lại còn bàn chuyện công việc với Chử Văn không ít, nếu không phải nhận ra Trình Tĩnh Sâm đã đi từ bao giờ, chỉ sợ cô vẫn còn muốn ở lại nói chuyện với Chử Văn thêm nữa ấy chứ.

Bản chất cuồng công việc, mà quên luôn người nào đó, lão già ngoài miệng không nói nhưng biết đâu lại mang thù trong lòng, Lâm Vị Quang ảo não vỗ trán, định bụng mau chóng quay về dỗ người thôi.

Chử Văn vừa mới nhắc đến một dự án trên nhóm quản lý, bỗng thấy cô gấp gáp muốn đi, không khỏi buồn bực dò hỏi: "Gấp cái gì? Không phải đêm nay không có sắp xếp gì sao?"

---- Gấp về dỗ người đó, nếu không đêm nay sẽ có sắp xếp cưỡng chế đó.

Lâm Vị Quang rất muốn nói như vậy, quả thật, tuyệt đối không thể được, cô ngoài cười trong không, nói: "Đêm nay hẹn Trình Tĩnh... Cậu Trình ăn cơm, muốn bàn chuyện dự án với anh ấy, nên tôi phải về chuẩn bị."


Chử Văn lộ vẻ ngạc nhiên, quan sát cô một hồi, khen ngợi từ đáy lòng, "Không tệ à nha, nghe nói có mấy người hẹn với vị này đều bị làm lơ, cậu vừa ra tay là thành công luôn."

Nếu không phải vì ánh mắt anh ta chân thành tha thiết cảm khái, không rõ sự thật, thì Lâm Vị Quang còn tưởng anh ta quái gở đấy.

Cô thoáng xua tay, ý bảo không có gì, "Dù sao trước đó cụ Hà cũng có mở đường cho tôi, để mà nói thì phải cảm ơn cụ mới phải."

Lời này của cô vẫn nhiều phần thật lòng, nói gì thì nếu không có bữa tiệc này của cụ Hà, cô và Trình Tĩnh Sâm không biết ra sao nữa là, ít nhiều qua lần trời xui đất khiến này, mới đổi lấy một cái kết thúc tốt đẹp.

Chử Văn không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy thái độ thả lỏng này của cô, bèn ăn luôn cho nóng, nhắc đến chuyện công ty: "Đúng thế, hơn nữa bên phía thành phố Mạn cũng đã an ổn rồi, không bằng cậu suy xét đến chuyện phát triển ở thành phố A này đi."

Lâm Vị Quang nghe vậy thì khẽ giật mình, nghiêm túc suy nghĩ về kiến nghị này của Chử Văn, cảm thấy tính khả thi rất cao.

Nhà họ Lâm căn cơ ở Thành phố Mạn, hai năm này cô đã xử lý chuyện công ty không tệ, đa số thời gian về sau cũng yên tâm giao cho giám đốc xử lý, cô cùng lắm thì phụ trách ký tên và mở họp, quá là an nhàn. Khai thác thị trường cũng có, chi nhánh công ty con rất nhiều, cô sẽ lựa chọn và chỉnh đốn từng nơi một, chỉ tránh mỗi thành phố A, ban đầu là vì khúc mắc này, hiện giờ đã không còn khó chịu nữa, cũng nên xử lý theo phép công thôi.

"Cũng được." Cô suy nghĩ một lát, gật đầu, "Về thành phố Mạn rồi cậu sắp xếp đi."

Chử Văn những tưởng cô còn phải suy nghĩ thêm mấy ngày, không ngờ lại sảng khoái đồng ý nhanh như vậy, phải biết là anh ta đã khuyên nhiều lần đều không được, ai ngờ sau khi cô tự đến thành phố A, lại suy nghĩ thông suốt được như thế.

Vui thì vui đó, nhưng Chử Văn vẫn thấy bất ổn, bèn hoài nghi hỏi cô: "Không phải là vì yêu mà đến đó chứ?"

Bất thình lình bị đụng phải suy nghĩ trong lòng, đôi ngươi Lâm Vị Quang rụt lại, tưởng là anh ta đã phát hiện ra gì đó, hỏi lại: "Là sao?"

"Không phải trước đó cậu có nói, bé nhân tình cậu nuôi không chịu về thành phố Mạn với cậu còn gì?"

Chử Văn thấy cô giả ngu thì chậc chậc, "Lần đó còn oán than lắm mà, bây giờ hòa hảo rồi à?"

Lâm Vị Quang: "...."

Nói thế cũng không sai, nhưng cái cách nói bé tình nhân này làm khó cô quá.

Cô rối rắm một hồi, không biết phải giải thích thế nào về sự lòng vòng đằng sâu câu chuyện, bèn im lặng ngầm thừa nhận, nói: "Tôi khoan dung, nhường nhịn anh ấy."

Chử Văn hiểu, vỗ vỗ bả vai cô, thở dài: "Vậy tôi phải cảm ơn anh ta rồi, tôi khuyên hai năm vô dụng, anh ta vừa ra tay là cô đồng ý ngay."

Lâm Vị Quang nhìn anh ta với vẻ đầy phức tạp, "Tôi sẽ cố hết sức chuyển đạt lòng biết ơn của cậu với anh ấy."


"Có điều cậu đừng mê muội đánh mất lý trí đấy." Chử Văn nghĩ rồi nghĩ, cứ thấy không yên tâm, "Là đối thủ hay người quen đấy, có đáng tin không? Có cần tôi đi điều tra về gốc gác của anh ta không?"

"..." Lâm Vị Quang sắp cạn lời đến nơi, "Không cần, tôi tự rõ, việc công việc tư phân biệt rõ ràng, cậu nhọc lòng cho công việc là được."

Nghe cô nói thế, Chử Văn mới yên lòng, anh ta định ở lại phòng tập một lát, nên dứt khoát nói tạm biệt với cô.

Lâm Vị Quang không ở lại lâu, đến khu vực tắm rửa thay đồ, đến thang máy đi về phòng.

Cửa phòng hé ra, Trình Tĩnh Sâm nhất định là đang ở trong phòng anh, vậy nên Lâm Vị Quang đi thẳng qua phòng mình, chuyển hướng sang phòng anh.

Vừa ấn chuông cửa, dư âm còn chưa vang, cửa đã được mở ra từ bên trong, Lâm Vị Quang chuyển sang một nụ cười ngoan đầy tiêu chuẩn, ngẩng đầu lên chớp chớp mắt: "Chú ơi."

Trình Tĩnh Sâm mặc một chiếc áo choàng tắm đen, tóc hãy còn nhỏ nước, hiển nhiên là vừa mới rời khỏi phòng tắm không lâu, một tay anh lau tóc, khẽ nhếch hàm dưới ý bảo cô đi vào.

Lâm Vị Quang rất nghe lời trở tay đóng cửa, thấy anh nghiêng người muốn đi vào trong, nhất thời ba bước cũng vội thành hai thò đến, ôm lấy eo anh từ đằng sau, mềm giọng nói: "Sao lại không để ý đến em thế, giận sao?"

Trình Tĩnh Sâm khẽ nheo mắt, nắm lấy đôi tay không an phận của cô, cứ như là rất buồn cười với cách nói này của cô: "Em bận chuyện của em, anh bận việc của anh, có gì mà tức giận?"

Lâm Vị Quang tự biết đuối lý, không ngờ cũng có cái ngày mình vì công việc mà ngó lơ người nào đó, nhưng chỉ chột dạ trong đúng một giây, rồi nói rất có lý: "Phong thủy thay phiên, trước kia anh cũng vì công việc mà bỏ bê em, xem như huề nhé."

Trình Tĩnh Sâm vốn cũng không thấy có gì to tát, bản thân cũng có phải mấy đứa nhóc hai mấy tuổi đầu đâu, sao lại vì chuyện này mà tức giận, nhưng nhìn cái dáng vẻ cô bé thế này rất thú vị, thuận theo ý cô cũng không sao.

"Em thì có lý lắm." Anh vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô để cô buông ra, "Được rồi, đừng quấn anh nữa."

"Còn không phải là vì vừa nãy chưa vận động được sao." Ngữ điệu Lâm Vị Quang đến là vô tội, "Đổi cách vận động khác, anh thấy sao?"

Ám chỉ trong lời nói quá rõ.

Trình Tĩnh Sâm nhìn đồng hồ, không động đậy, mà còn rất thân sĩ hỏi han: "Em chắc chắn?"

Ý anh đang nhắc nhở đã sắp đến giờ cơm chiều, nào biết Lâm Vị Quang lại không hiểu ý, nhíu nhíu mày: "Lại không nỗi?"


Trình Tĩnh Sâm: "...."

Cơm chiều khỏi ăn, có thể xét đến cơm khuya cũng được.

Anh tiện tay quăng chiếc khăn lau tóc sang một bên, không ừ hử gì túm Lâm Vị Quang lên, cất bước đi về phía phòng ngủ.

Vừa rồi Lâm Vị Quang cũng chỉ buông câu đùa giỡn thôi, nào biết anh thật sự muốn lên, vội vã thức thời nhận lỗi, nhưng đã quá muộn màng, Trình Tĩnh Sâm căn bản không thèm phản ứng lại cô.

Cửa vừa đóng, cần làm gì thì làm nấy.

Cuối cùng, cơm chiều đương nhiên là không có ăn rồi.

Lâm Vị Quang mệt đến nỗi không mở được mắt, vừa mới được ôm từ phòng tắm về giường, đã bị cơn buồn ngủ nồng nặc đánh bại, mí mắt nặng như đeo chì, Trình Tĩnh Sâm thấy thế cũng không quấy cô nữa, bỏ luôn kế hoạch ăn khuya.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, Lâm Vị Quang trở mình, nửa mặt vùi trong gối, giữa mày chau lại, dù buồn ngủ đến thế cũng không quên mơ màng mắng anh: "Lão Khốn này...."

Trình Tĩnh Sâm nhìn mà có chút buồn cười, ôm cô vào lòng, cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán cô, "Nhóc thối này."

Lâm Vị Quang hiển nhiên là nghe thấy, nhưng quả thật không còn sức mà đấu võ mồm nữa, đành hừ hừ một tiếng, thay đổi phương thức kháng nghị, muốn trốn ra khỏi khuỷu tay anh.

Trình Tĩnh Sâm biết cô làm vẻ, bèn ôm chặt cô vào lòng, dán lên vành tai nong nóng của cô, dịu giọng uy hiếp: "Còn động nữa thì đừng ngủ."

Lâm Vị Quang nửa tỉnh nửa mê vẫn hiểu rõ ba chữ 'có mắt nhìn', vừa dứt lời liền vùi sâu vào trong lòng anh, không bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.

Bấy giờ rất không có cốt khí.

Trình Tĩnh Sâm không nhịn được mà bật cười, hôn hôn lên những sợi tóc của cô, tắt đèn tường đi.

.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Lâm Vị Quang tỉnh dậy thì bên người đã trống không.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, cái tên Trình Tĩnh Sâm làm việc và nghỉ ngơi ổn định như lão cán bộ này bấy giờ đang ở phòng khách hay phòng sách gì rồi, cô duỗi người, cũng không định rời giường ngay.

Lại chớp mắt thêm một lát, cô mới xoay người mần mò điện thoại trên tủ đầu giường, gửi tin nhắn cho anh: 【Chức nghiệp không đủ tiêu chuẩn à nha, sao không có phục vụ buổi sáng thế?】

Trình Tĩnh Sâm không đáp lại, nhưng nửa phút sau, cô đã nghe được tiếng bước chân đang đến gần.

Lâm Vị Quang ôm chăn không nhúc nhích, nhàn nhã ngáp dài, đến khi ngước mắt lên đã chạm phải ánh mắt Trình Tĩnh Sâm ở cửa phòng ngủ.

Cô huơ tay, giọng nói còn vươn chút khàn khàn ngái ngủ vừa tỉnh: "Chào buổi sáng."


Trình Tĩnh Sâm ấn cái nút bên tường xuống, bức màn chầm chậm mở ra, anh quét mắt nhìn cô, "Tỉnh thì dậy."

"Lạnh nhạt thật đó." Lâm Vị Quang không muốn động, thở dài đầy cảm khái, "Chỉ khi ở trên giường mới nghe anh gọi em là cục cưng, quả nhiên miệng lưỡi đàn ông đều gạt người cả."

Nghe thế, hàng chân mày của Trình Tĩnh Sâm nhếch lên, không tỏ ý đi lên trước, còn chưa cho cô cơ hội để phản ứng, đã dùng một tay vén chăn bế ngang người cô lên.

Anh đứng thẳng lưng, ôm cô xuống giường, thong thả và ung dung kề sát bên tai cô, gọi một tiếng 'Cục cưng'.

Lão già này đôi khi thật sự rất khó hiểu phong tình, đôi khi lại hiểu rất rõ, Lâm Vị Quang bất thình lình được nghe anh gọi thế, gương mặt nhất thời đỏ bừng lên.

Trình Tĩnh Sâm thấy cô thế thì cười khẽ, có chút bỡn cợt: "Em thế mà cũng biết ngại sao."

Lâm Vị Quang bị trêu, tức giận trừng mắt liếc anh, bảo anh thả mình xuống, rồi sửa sang lại bộ đồ rối xù của mình.

Đi vào phòng khách, trên bàn là bữa sáng do khách sạn đưa đến, Trình Tĩnh Sâm không có thói quen ăn sáng, vậy nên chắc hẳn là cố ý gọi cho cô rồi.

Ý thức được điều này, tâm trạng của Lâm Vị Quang lại tươi đẹp hơn một chút.

Trình Tĩnh Sâm ngồi xuống đối diện với cô, như là vừa nhớ ra, hỏi: "Sáng mai em bay chuyến mấy giờ?"

"10 giờ sáng." Lâm Vị Quang uống một ngụm đồ uống nóng, "Sao thế, anh thật sự muốn về thành phố Mạn cùng em đấy à?"

Mặt Trình Tĩnh Sâm không có cảm xúc, "Che giấu mối quan hệ này là nhượng bộ lớn nhất của anh, yêu xa thì em khỏi phải nghĩ đến đi."

Nếu không phải giọng điệu của anh có hơi lạnh tanh, Lâm Vị Quang gần như đã nghĩ rằng người nọ ấm ức lắm đó.

Cô buồn cười, đang muốn giải thích bản thân đi về mấy ngày rồi sẽ quay lại, nhưng đúng lúc này ở huyền quan lại vang lên tiếng chuông cửa không hợp thời.

Đây là phòng của Trình Tĩnh Sâm, người đến ắt cũng là nhân viên của anh.

Lâm Vị Quang ngẩn người, còn đang suy nghĩ có nên trốn vào phòng ngủ không, thì Trình Tĩnh Sâm đã đứng dậy đi ra mở cửa, không cho cô cơ hội để phản ứng.

Trong nháy mắt đó, Lâm Vị Quang có một suy nghĩ là chui thẳng xuống gầm bàn luôn cho rồi.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe được một giọng nam quen thuộc gọi một tiếng 'Cậu', nhất thời nhận ra người đến là Hà Thứ.

Còn chưa kịp thở phào một hơi, cô đã nghe Hà Thứ nặng nề nói--------

"Cậu, tin tức từ Luân Đôn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận