Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Trình Tĩnh Sâm trả lời rất ngắn gọn, chỉ có ba chữ, và một dấu chấm câu.

---- 【Chán lắm sao?】

Lâm Vị Quang cảm thấy muốn so sánh ai chán hơn hai, cả hai người họ chẳng phân biệt được ai nhiều ai ít đâu.

Có điều hiếm lúc anh mới trả lời nhanh như vậy, theo chênh lệch múi giờ, bên Luân Đôn hẳn là buổi sáng, chắc là công việc đã kết thúc, anh không còn chuyện gì nữa.

Thời điểm này khá kẹt xe, Lâm Vị Quang nhìn đằng trước, Chử Văn hãy còn chuyên tâm chờ dòng xe nhếch từng bước, cô thu hồi tầm mắt, đang muốn đánh chữ nhắn tin, màn hình đột nhiên chuyển sang giao diện cuộc gọi đến bất thình lình.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, hai chữ 'lão già' lọt vào tầm mắt, cô hoảng sợ, theo phản xạ nhấn nghe máy.

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy không đủ để tự hỏi, Lâm Vị Quang làm bộ làm tịch thanh thanh cổ họng, bình tĩnh 'alo'.

Dường như Trình Tĩnh Sâm đang cười, giọng rất trầm, gần như khó mà phát hiện, làm cho bên tai cô chợt nóng lên.

"Em đang ở đâu?" Anh hỏi, ngữ điệu lười biếng.

Lâm Vị Quang nghe vậy thì nhìn ra ngoài cửa xe, lúc định mở miệng báo cái tên, lại nhớ ra có nói anh cũng không biết, bèn đáp: "Trên đường về nhà, hôm nay cuộc họp kết thúc nên không cần ở công ty."

Cô cứ như đang báo cáo vậy, Chử Văn không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua cô từ kính chiếu hậu, trông vẻ như đang suy đoán người cô nói chuyện là ai.


Lâm Vị Quang nào rảnh phân thần, toàn bộ lực chú ý đã đặt lên người đàn ông ở bên kia điện thoại, làm như không có chuyện gì, hỏi: "Anh trả lời tin nhắn của em nhanh thế, cũng không phải là vì chán lắm sao?"

"Cũng tạm, đang xem tài liệu, vừa thấy tin nhắn của em thì tiện tay trả lời."

"Ồ, tiện tay." Cô kéo dài âm tiết, tặc lưỡi, "Vậy cuộc điện thoại này cũng tiện tay gọi đến?"

Trình Tĩnh Sâm không để ý đến ngữ điệu khó chịu này của cô, nhàn hạ hỏi lại: "Lý do anh gọi điện thoại cho em, chẳng nhẽ em còn không rõ?"

"Không rõ đó." Lâm Vị Quang giả ngu giả ngơ, hạ quyết tâm một hai phải nghe được chính miệng anh nói, "Không lo chuyện công việc của anh, chạy đi nói chuyện phiếm với em làm gì?"

--- Đối mặt với tuyển thủ ném thẳng, chỉ cần bạn thẳng thắn hơn đối phương, thì người ở thế hạ phong sẽ không phải là mình.

Trong quá trình quần nhau với Lâm Vị Quang, Trình Tĩnh Sâm hiểu sâu sắc đạo lý này, vì thế trầm ngâm một hồi, thản nhiên nói: "Anh nhớ em."

Quả nhiên, đối phương nghe được mấy chữ đó, ngay lập tức trầm mặc.

Lâm Vị Quang như đứng lửa ngồi than, không rõ là điện thoại hay là mặt cô nóng, gần như không biết phải thở thế nào mới đúng, lại không muốn bị người khác phát hiện ra bản thân đang bất thường.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông xuyên qua ống nghe truyền vào tai, hai người thật lâu rồi không gặp, nhớ nhau không thôi, lại thêm câu nói phạm quy này, cô chỉ có cảm giác gương mặt gần như là bị thiêu cháy.

Không thể không nói sau khi xây dựng lại mối quan hệ, lão già này thẳng thắn và thành khẩn hơn xưa rất nhiều, tuy không nói được mấy câu tình ái, nhưng mấy chữ mập mờ như 'nhớ em' lại có thể tự nhiên mà tuôn ra như thế, không hề mang theo chút do dự nào.

Phải biết rằng trước kia đều là cô thẳng thắn, nào có ngờ một ngày nọ, cũng sẽ biến thành bên ngượng ngùng.

Dù cho cô đã cố gắng hết sức bình ổn nỗi lòng, nhưng Trình Tĩnh Sâm vẫn có thể phát hiện ra sự khác thường từ trong hơi thở của cô, thấy cô đã lâu không có động thái gì, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Cô bé vào những lúc thế này là thú vị nhất, anh thấy rất có hứng thú, bèn ghẹo: "Sao không nói gì, ngại sao?"

".... Không có." Lâm Vị Quang yên lặng hạ cửa kính xe, hóng gió tản nhiệt, rối rắm vài giây mới nói, "Em cũng thế?"

"Em cũng thế nào?"

Giọng nói vươn ý cười vang lên, Lâm Vị Quang không nói gì, cảm giác bản thân có hứng gió cũng không có cách nào hạ nhiệt, đầu óc ngay lập tức nóng lên.


Cô bất chấp tất cả, tức giận nói: "Em cũng nhớ anh!"

Chử Văn bất thình lình bị bốn chữ này làm cho hoảng hốt, mém chút nữa là lạc tay lái, kinh hãi quay đầu sang đặng quan sát cô.

Lâm Vị Quang tự biết xấu hổ, song vẫn có thể duy trì nét mặt thản nhiên, ý bảo anh ta cứ việc lái xe, đừng phân tâm.

Bên kia điện thoại, nghe được câu trả lời chính xác của cô, Trình Tĩnh Sâm ra chiều sung sướng, ừ một tiếng, "Vậy em nghỉ ngơi đi, nhớ phải ăn cơm chiều."

Lâm Vị Quang nhìn độ dài cuộc trò chuyện, có chút không thỏa mãn, "Còn tưởng anh cố ý gọi điện thoại đến là muốn nói gì với em nữa cơ."

"Nhớ em còn chưa đủ làm nguyên nhân sao?"

Cô cảm thấy bản thân càng nói càng bất lợi, nói ít sai ít, "Vậy anh bận đi, em cũng sắp về đến nhà rồi."

"Ừ." Anh đáp nhẹ, "Cúp đi."

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Vị Quang thấy tràn trề sức lực, dựa vào cửa xe hòa hoãn một lát, mới tìm lại nhịp tim dần khôi phục về bình thường.

Trước kia cứ nghe Hà Du Huyên nói yêu đương thích lắm, cô thì nghe như gió thoảng qua tai, không thèm để ý cũng chả thèm tin, nào ngờ đến phiên mình hưởng, mới phát hiện ra là có tư vị như thế.

---- Muốn gặp anh quá đi mất.

Lâm Vị Quang chưa báo giờ cấp bách muốn kết thúc công việc như lúc này, Luân Đôn cũng được mà thành phố A cũng thế, cô chỉ muốn đến bên anh.

Thầm thở dài, cô vừa mới dời măt khỏi tầm nhìn bên ngoài cửa sổ, bất thình lình chạm phải ánh mắt đánh giá đầy hàm xúc của Chử Văn.

Nghĩ đến biểu hiện vừa nãy có vẻ đã lọt vào mắt người ta, Lâm Vị Quang ít nhiều có hơi chột dạ: "Nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì." Chử Văn thở dài, không nhìn mà, ra chiều như cảm khái, "Chỉ là bỗng nhận ra, mùa xuân quả nhiên đã đến rồi."


Lâm Vị Quang: "..."

Trêu đùa cấp trên, nên trừ lương.

Quan hệ riêng giữa cô và Chử Văn rất tốt, ra khỏi công ty, cả hai chính là bạn bè, lúc này thấy cô như thế cũng không nhịn được tò mò hỏi thăm: "Ai thế, vẫn là người ở thành phố A đó sao?"

"Ừm," Cô gật đầu, huơ huơ điện thoại, "Yêu xa mà, bám người qua, không có cách nào khác."

Chử Văn thấy cô yêu vào ngu người, không muốn đáp lại.

Lâm Vị Quang lại như chợt nhớ ra, đồng tình nhìn anh ta, "À đúng rồi, quên mất cậu là dân FA, không hiểu mấy cái chuyện này."
1

Chử Văn: "...."

Ai yêu đương vào cũng bắt đầu nói chuyện kiểu này à??

Anh ta liếc mắt xem thường, bình thường đã nhọc lòng nhiều, lúc này cũng thêm vài câu: "Thật sự xác định? Tôi còn chưa gặp được người, anh ta bao tuổi rồi, bối cảnh gia đình ra sao?"

Hỏi xong, anh ta vẫn thấy không an tâm, "Hay là cậu bao nuôi nam sinh viên gì đó đấy chứ, chuyện này mà bị tuồn ra ngoài là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty đó."

Lâm Vị Quang đã quen với cái tính luôn chắc chắn mọi chuyện phải nằm trong phạm vi an toàn của Chử Văn, bèn lựa câu trả lời: "Yên tâm, không phải học sinh, anh ấy có công việc."

"Vậy còn được." Chử Văn nói, nghiêm túc phân tích, "Nhưng cậu cũng biết chọn người lắm đó, trước đó không phải có chuyện vị kia nhà họ Lý bị lộ chuyện bao nuôi con giáp thứ mười ba đó sao, còn chuyên chọn mấy người non choẹt, nhạy cảm."

Lâm Vị Quang thầm nghĩ chuyện bao nuôi này khó mà bỏ qua được, nhưng lại nhớ trước kia mình đã nói với Chử Văn như thế, bây giờ có giải thích cũng mơ hồ, đành trầm mặc chống đỡ.

Cũng may Chử Văn không định hỏi thêm, đoạn đường kẹt xe đã khá hơn vừa nãy, anh ta cũng dời lực chú ý lên đường về.

Lâm Vị Quang lại nhàn rỗi, bèn lấy điện thoại ra, các tin tức chiếm hơn phân nửa thông báo đẩy, cô kéo bỏ từng cái, lại phát hiện ra một tin thú vị.

Là một thông báo đẩy, tiêu đề to lù lù 【Yêu người kém tuổi là trải nghiệm như thế nào?】, trả lời hoa hòe lòe loẹt đều có, có tình chị em, cũng có yêu lão già.

Cô thấy khá thú vị, tiện tay xem mấy tin, theo đà nghĩ rằng cũng chẳng có chuyện gì làm, bèn gia nhập cuộc vui, bắt tay soạn tin trả lời. 【Không mời mà đến, ham vui tí này. Lướt một vòng, phát hiện ở đây chênh nhau lớn nhất là mười tuổi, vậy nên tui là hạn mức cao nhất, mười hai tuổi này】

Viết xong mở bài, cô nghĩ ngợi lại không biết nên bắt đầu ghi từ chỗ nào, biết giản lược lần đầu gặp nhau hồi còn nhỏ, vốn chỉ định trêu đùa vài câu, nào có ngờ càng viết càng không ngơi tay được.

Chừng mười mấy phút đi xe, đã mấy trăm chữ nằm trên khung chat, nhưng chiếc xe đã đến điểm về, đi vào chung cư, ngừng trước tòa nhà.


Tài khoản này không có thông tin cá nhân gì của Lâm Vị Quang, nên ẩn danh hay không cũng không quan trọng, cô bật chế độ nhận thông báo, liền gửi câu trả lời đi, định bụng rảnh thì lên cập nhật tiếp.

Về đến nhà, người làm đã chuẩn bị xong bữa tối, đồ ăn vẫn còn nóng, hiển nhiên là vừa ra nồi chưa bao lâu.

Tự đáy lòng cô đánh giá sơ lược bản thân còn phải ở lại thành phố Mạn thêm bao lâu, lấy điện thoại ra, gửi cho người làm tiền lương và nói sơ qua về tình huống, để người ta còn có thời gian để tìm gia đình tiếp theo.

Công việc ở thành phố Mạn đã được sắp xếp thỏa đáng, cô muốn di dời thị trường đến thành phố A, đến lúc đó muốn ở lại bao lâu thì ở bấy lâu.

Dùng cơm xong, Lâm Vị Quang đi sạc pin cho điện thoại, đến phòng tắm tắm rửa, sảng khoái phừng phừng quay lại phòng ngủ, cô lướt qua những tin tức chưa đọc, mới thấy câu trả lời vừa nãy tùy ý đăng lên thế mà lại có người nhấn thích và bình luận.

Vì câu trả lời này mới đăng lên không bao lâu, dù có là bình luận mới thì cũng nằm ở một mức độ vừa phải, cách lúc cô vừa đăng câu trả lời lên, lượt thích đã hơn mười.

Không nhiều lắm, nhưng lại khá mới lạ, cô nhìn giờ, dù sao đêm nay cũng không có chuyện gì khác, bèn soạn tiếp cập nhật thêm cho câu chuyện của mình.

Viết thêm hai đoạn, Chử Văn bỗng gửi đến mấy tập tài liệu cần cô xác nhận, công việc trước mắt, Lâm Vị Quang chỉ đành tạm dừng, gác chuyện này sang một bên.

Cô những tưởng hôm nay tan ca sớm thì sẽ được thả lỏng một bữa, nào ngờ cuối cùng vẫn không thoát được vận mệnh làm việc.

Chấp nhận buông điện thoại, cô chuyển tài liệu liên quan sang laptop, pha một ly cà phê rồi ngồi lên bàn, bắt đầu nghiêm túc duyệt từng cái.

Tài liệu về việc lên kế hoạch và tích hợp các nguồn lực của dự án, có liên quan đến bộ phận lập kế hoạch, vận hành và bảo trì, không phải chỉ qua loa cho xong là được, Lâm Vị Quang vừa đọc qua, cũng đã mấy tiếng trôi đi.

Chờ xác nhận xong, cô lại họp online với Chử Văn, xong hết cả rồi, bất tri bất giác đã là đêm khuya.

Ngày mai còn có công việc khác, thấy đã không còn sớm nữa, cô lười biếng ngáp dài, rửa mặt rồi chui vào ổ chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước khi sắp ngủ, cô theo thường lệ lướt qua các thông báo chưa đọc, lại phát hiện hai giờ trước Trình Tĩnh Sâm có gửi tin nhắn cho mình, nhưng lúc đó cô còn bận nên không nhìn thấy.

Lâm Vị Quang nhấn vào, là một tấm vé máy bay, từ Luân Đôn bay thẳng đến thành phố A, chuyến bay ngày mai.

Cô càng thêm kiên định về chuyện tăng ca cho xong việc, mùi vị yêu đương qua mạng không dễ chịu chút nào, hai người tách nhau ra chỉ mới một tuần, mà cô đã bắt đầu thấy khó chịu.

Có người đang đợi mình, mấy ngày kế tiếp, hiệu suất làm việc của Lâm Vị Quang tăng như bay, sắp xếp đâu ra đấy từng hạng mục lớn nhỏ, bàn giao công việc cho giám đốc cũng đã hoàn thành.

Cuối cùng, vào giữa tháng ba, cô chính thức bước lên máy bay bay đến thành phố A.

Chạy về phía người thương mong nhớ đã lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận