Vượt Rào-tòng Tiện

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min


Chiếc nhẫn mua về khá khiêm tốn, nhìn mộc mạc, nhưng nếu tỉ mỉ mà trông thì giá cả lại cao đến kinh người.

Lâm Vị Quang không mấy yêu cầu cao với thứ đồ này, mang vào chủ yếu là để vui vẻ và an tâm, Trình Tĩnh Sâm lại không thấy thế, bèn cho người liên hệ với nhà thiết kế trang sức, đặng cô lựa chọn.

Lâm Vị Quang mắc chứng khó lựa, nhìn nhìn bức vẽ mà thấy khó khăn, muốn đẩy thẳng cho Trình Tĩnh Sâm, lại bị anh nhàn nhạt lia mắt làm bật trở về, mới khó khăn lựa ra được một chiếc.

Cô chỉ phụ trách lựa chọn, còn chuyện ở phía sau cứ giao cho Trình Tĩnh Sâm xử lý là được.

Mối quan hệ sau khi được cho hấp thụ ánh sáng trong một phạm vi nhỏ, quả nhiên Lâm Vị Quang nhận được sự oanh tạc từ Hà Du Huyên----

"Có còn là chị em không hả?! Tình hình hai người rốt cuộc là sao?!"

Lâm Vị Quang tự biết đuối lý, ngoan ngoãn nói ra sự thật, thuật lại ngắn gọn từ đầu đến đuôi câu chuyện của mình với Trình Tĩnh Sâm cho cô ấy nghe, lại thấy Hà Du Huyên hơn nửa ngày trời vẫn chưa bình tĩnh nỗi.

"Vậy nên ý là... khi đó cậu chơi thuốc Trình Tĩnh Sâm, ngủ xong rồi chạy?" Hà Du Huyên hít một hơi khí lạnh, "Cái đệt, vậy mà lần trước hai người còn vờ vịt không quen nhau nữa cơ!"

Lâm Vị Quang thở dài, như khoe lại như cảm khái: "Không còn cách nào cả, tình thú ấy mà."

Hà Du Huyên không còn gì để nói, chỉ có thể bảo cô mang theo lời chúc phúc của mình cút đi nhân lúc còn sớm.

Mà Chử Văn lại khác, dù trong lòng anh ta có rất nhiều câu hỏi tò mò, song khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lâm Vị Quang, những lời trong lòng đều được tiêu hóa.

Cuối cùng hóa thành một câu----

"Lâm Vị Quang, không hổ là cậu."

Lâm Vị Quang sờ sờ nhẫn, cũng thấy thế.


Không hổ là cô.

Chẳng qua chỉ là một gợn sóng nhỏ trong cuộc sống cá nhân, công việc theo lẽ thường vẫn phải tiếp tục.

Công ty đang trên đà phát triền, Lâm Vị Quang lại đảm nhiệm một vị trí mới, lại thêm quá trình hợp tác cũng không phải là dễ, với cô mà nói càng là sự khiêu chiến mới.

Vậy nên, mấy ngày này khi cô ở trong nhà đều vùi mình trong phòng sách.

Vào lúc này, Trình Tĩnh Sâm mà muốn đi vào còn bị cô chụp cho tội danh 'quấy nhiễu công việc' để đuổi ra, trách anh không thành thực ngay thẳng.

Với Trình Tĩnh Sâm mà nói, điều này vô cùng mới mẻ đấy chứ.

Trình Tĩnh Sâm từ công ty về không bao lâu, trong tay còn có mấy tài liệu cần anh trực tiếp xem qua, đứng trước bàn làm việc, anh rũ mắt quan sát bạn nhỏ nhà mình bận rộn, không ngờ có một ngày bản thân lại bị đuổi ra cửa vì cái lý do 'quấy rầy công việc' kia.

Anh có chút buồn cười, dùng tài liệu vỗ nhẹ lên mặt bàn, hỏi cô: "Anh cũng có việc cần xử lý, sao lại thành quấy nhiễu em?"

Lâm Vị Quang nhấc mí mắ lên nhìn anh, nghiêm túc hỏi lại: "Anh ở đây, làm sao mà em có thể tập trung tinh lực để chăm chỉ làm việc được?"

Trình Tĩnh Sâm nghe vậy không khỏi bật cười thật khẽ, bỡn cợt quan sát cô, dùng nguyên lời cô từng nói đáp lại cô: "Bạn nhỏ à, định lực em không được rồi."

Lâm Vị Quang: "...."

Chậc, lão già có thù tất báo à, sao lại mang thù thế chứ.

Nhưng lúc này cô chiếm ý, lập tức đáp lại như thể đúng tình hợp lý: "Không phải em đang kiếm tiền cho anh đấy sao, trông em còn nhỏ đã phải kiếm tiền nuôi gia đình rồi, anh lại không chịu hiểu không chịu cảm thông cho em chút nào cả."

Trình Tĩnh Sâm gật đầu ra chiều suy tư, dường như đang thừa nhận cách nói này của cô, đáy lòng tràn ngập ý cười: "Ra là thế, vất vả rồi."

"Lại chả thế." Lâm Vị Quang đồng ý, vẫy vẫy tay, "Hơn nữa căn phòng sách lớn kia của anh anh không cần, lại chen chúc chỗ này với em làm gì, mau đi mau đi, đừng làm chậm trễ em kiếm tiền nuôi anh nữa."

Căn hộ mang tên này của Trình Tĩnh Sâm vốn có hai phòng sách, một căn chứa nhiều sách dùng để tiêu khiển thởi gian, một căn khác chủ yếu dành cho xử lý công việc, có thể nói nó không khác một căn văn phòng bình thường, rất rộng lớn, tài liệu và tư liệu đều có không ít.

Lâm Vị Quang đang ngồi là căn nhỏ hơn, cô ngại căn nọ mà Trình Tĩnh Sâm làm việc có phong thái công thức hóa quá, làm cô có cảm giác sợ hãi như khi làm việc tại công ty, vậy nên trước nay không chịu đi qua đó.

Trình Tĩnh Sâm nghe cô nói thế thì không ở lại quấy rầy nữa, bản thân cũng có việc cần làm, bèn cầm tài liệu đi về chỗ cũ.

Lần đầu tiên, Trình Tĩnh Sâm mơ hồ cảm giác đại khái đã hiểu được, cảm giác khi mà Lâm Vị Quang bị anh dùng công việc đuổi đi.


Lâm Vị Quang bận đến chín giờ mới ra khỏi phòng sách, tắm rửa quay lại phòng ngủ đã thấy Trình Tĩnh Sâm đang dựa vào sô pha, nhàn rỗi lật xem một cuốn sách.

Bấy giờ cô mới nhớ ra bản thân đã đuổi người nào đó đi, bèn đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, vô tội chớp chớp mắt, dò hỏi: "Không tức giận chứ?"

Trình Tĩnh Sâm còn chẳng nhìn cô, nét mặt không có cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Em đoán xem?"

Lâm Vị Quang đoán không ra, tạm thời cho là người này muốn được dỗ dành, thế là duỗi tay ra đè cuốn sách lại, thò người đến gần hôn anh, dính sát vào: "Quá là thỏa mãn, đốt đèn lồng cũng chẳng tìm được một người tốt như em đâu, khó chịu cái gì."

Bé con mà dỗ dành là sẽ không quên khoe khoang, Trình Tĩnh Sâm nghe mà buồn cười, vờ vịt hết nổi, khẽ ngẩng đầu tránh đi cô, bất đầu dĩ xoa nhẹ đầu cô.

"Ghẹo em." Anhbình tĩnh nhàn nhã mà rằng, "Tin thật à."

Người này lại trêu chọc cô, Lâm Vị Quang ý thức được điểm này, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, vô cùng không phục.

Giây sau, vầng sáng hiện lên, cô còn chả buồn nghĩ, liền bắt lấy bàn tay chưa kịp thu lại của anh, như thể cho hả giận mà cúi đầu cắn xuống.

Cô cắn lên đầu ngón tay anh, vẻ mặt vờ như rất hung ác, song thực chất lại luyến tiếc dùng sức, răng nanh như có như không ve vuốt lòng bàn tay có hơi thô ráp của người nọ, không đau không ngứa.

Đến khi nâng mắt lên, vừa hay chạm phải ý cười nhàn nhạt đang quan sát cô của đối phương, trong đấy chẳng hề có sự dị nghị với hành vi này, mà ngược lại còn rất ôn hòa.

"Đừng quậy nào." Anh hơi trầm giọng lại, như đang dạy dỗ, song ngữ điệu lại không hề có ý cảnh cáo.

Lâm Vị Quang cũng hoàn toàn không để bụng, nghe vậy chỉ chầm chậm tăng thêm lực, để lại cho anh một dấu răng không sâu không nông, sau đấy mới vừa lòng buông anh ra.

"Em quậy thế nào cơ?" Cô tỏ vẻ kháng nghị, rất có ý diễu võ dương oai, "Ai bảo anh chọc em, đây là em phạt anh đó."

Nghe vậy, đuôi mày Trình Tĩnh Sâm khẽ nhếch lên, không rụt tay về, mà còn chuyển đến cằm cô, thoáng dùng lực nâng lên mấy phần.

Cùng lúc đó, anh cúi người đến gần, kéo ngắn khoảng cách đôi bên, cho đến khi hô hấp cả hai như quyện vào nhau, mới dừng lại.

Anh nhìn cô, biếng nhác nói: "Nhưng anh chưa biết sai."

Đoạn, anh buông cánh tay như gông cùm xiềng xích cô ra, nhẹ nhẹ chọt lên môi mình, "Phạt lần nữa đi, đổi chỗ."

Giọng người đàn ông trầm thấp, lọt vào tai như sự mê hoặc, Lâm Vị Quang giật mình, mặt có hơi nóng lên, lầm bầm: "Anh quyến rũ em."

Nhưng mà, cô lại cam tâm tình nguyện mắc mưu, vươn tay vòng lấy cổ anh, hôn lên.


Trình Tĩnh Sâm cời khẽ ôm lấy eo cô, bế cả người cô lên, thản nhiên thừa nhận: "Ừm, đang quyến rũ em."

.

Lâm Vị Quang bận rộn mấy ngày, đến khi mọi chuyện bước vào giai đoạn kết thúc thì Tạ Đinh cũng đã trở lại.

Lâm Vị Quang cố ý xin Trình Tĩnh Sâm một ngày nghỉ, nói muốn gặp bạn già, chứ nào dám nói với anh là mình đi đua xe.

Nhưng quả nhiên không ngoài dự liệu, Trình Tĩnh Sâm nghe thấy tin này xong, liền quan sát cô một mạch từ trên xuống, hỏi câu: "Đêm đó sẽ về?"

Cô gật đầu ra vẻ khẳng định: "Cơm nước xong là về."

Trình Tĩnh Sâm gật đầu, "Đi làm gì?"

"..." Lâm Vị Quang cố nén chột dạ, mặt không đổi sắc nói dối, "Chỉ ăn cơm tám chuyện thôi, cũng không có gì để làm cả."

Trình Tĩnh Sâm dường như chỉ thuận miệng hỏi thôi, không tỏ ý gì, bảo cô chú ý an toàn, đi sớm về sớm.

Bấy giờ Lâm Vị Quang mới như trú được gánh nặng, vui mừng thay đồ rồi makeup, cầm theo chìa khóa đi ra ngoài.

Ở thành phố A cô không chỉ có một chiếc xe, ngay chung cư cũ còn giấu một chiếc Porsche 918, thế là lái thẳng đến đấy đổi xe, rồi chạy ngay đến điểm hẹn.

Vùng ngoại thành thành phố có thiết lập một đường đua độc lập, là nơi tuyệt vời cho hội nhà giàu tiêu khiển thời gian, tuy ở thành phố Mạn cũng có, nhưng chung quy lại vẫn không bì được với nơi này, Lâm Vị Quang đã sớm thèm nhỏ dãi bấy lâu, nay mới có cơ hội đến một chuyến.

Lúc cô đến đường đua, hiện trường đã tụ tập đầy người, lướt mắt nhìn qua đủ các loại siêu xe, có thể so sánh với những triển lãm ô tô thể thao thế giới, những người có mặt ở đây đều là công tử tiểu thư nhà giàu, mập ốm cao thấp gì cần đều có, rất náo nhiệt.

Đi vào địa điểm đã hẹn bạn bè tụ tập, ước chừng có năm sáu người, trừ bạn già Hà Du Huyên và Tạ Đinh quen từ lâu, những người khác hoặc ít hoặc nhiều Lâm Vị Quang đều thấy quen mắt, đều nằm trong vòng xã giao cả.

Tạ Đinh không mấy thay đổi, vẫn là gương mặt xinh đẹp và kiêu ngạo kia, vẫn phong cách ăn mặc trắng đen, vẫn tóc dài cột lên cao và đôi giày bốt Martin, nét mặt như hờ hững, đang nói chuyện phiếm với người khác.

Lâm Vị Quang huýt sáo trêu ghẹo, mở cửa xuống xe đi về phía họ, "Đến à."

Tạ Đinh nhìn thoáng qua cô, hơi giương mi lên chờ đến gần, cả hai ăn ý đập tay, ra chiều thăm hỏi đã lâu không gặp.

Khi mọi người đã đến gần như đầy đủ, vì đã hẹn Hà Du Huyên từ trước, nên Lâm Vị Quang thẳng thắn nói bao trọn khách, cũng không nhiều lời đã sảng khoái đi đến trước vạch đua.

Quả thật, luận đia xe, không ai chiến như Tạ Đinh, khả năng tăng tốc hay trượt bánh đều rất táo bạo, một khi đã ra tay là không một ai có thể dám so sánh được, lắm người bị chèn ép đến gào trời thét đất, lên án mạnh mẽ trải nghiệm đua xe quá tệ.

Lâm Vị Quang không kìm được chua, chẳng qua không phải là chua vì kỹ thuật lái xe, là chua cho chiếc LaFerrari kia của Tạ Đinh, không thể nghi ngờ nó chính là chiếc xe trong mộng của hội người mê xe, gia trị nhan sắc hay giá trị tính năng đều vượt trội.

Bạn đồng hành từng hỏi, Tạ Đinh tản nhiên trả lời: "Người khác cho."

Là ai lại tặng món quà quý giá như thế, không cần pải nói, tự trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.


Đám người vui chơi sảng khoái, lại ồn ào đòi chuyển màn, cuối cùng khi màn đêm buông xuống, hành trình đi vào kết thúc, mới đi uống rượu ăn cơm.

Chung quanh ồn ào tiếng nói cười, ánh đèn mờ ảo, vô cùng náo nhiệt, Lâm Vị Quang lười đến sân nhà, mặc họ vui chơi, cuối cùng cô đi thanh toán.

Cả đám la hét đầy vui vẻ sảng khoái, cô vờ khiêm tốn xua tay, nghiêng người dựa vào chiếc ghế dài, tự rót rượu cho mình.

Tạ Đinh ngồi một bên, giơ tay chạm cốc với cô, bạn cũ gặp nhau, hàn huyên là dư thừa, Lâm Vị Quang như suy tư quan sát cô ấy một hồi lâu, hỏi chắc kèo, "Cậu yêu đương?"

Tạ Đinh một hơi uống cạn ly, nghe thế thì chậc một tiếng, hỏi lại: "Cậu học đoán mệnh đấy à?"

Lâm Vị Quang ra vẻ thâm trầm: "Tớ còn xem chuẩn cho cậu đó là tên đàn ông xuất hiện trong cuộc điện thoại hai năm về trước nữa."

Tạ Đinh làm ra vẻ bội phục, phối hợp diễn xuất cùng cô, "Ngầu đấy, đạo hạnh của cậu còn sâu thật."

Vửa dứt lời, cả hai cùng bật cười.

Lâm Vị Quang lắc đầu, không hỏi nhiều, chỉ cong môi cảm khái, "Tạ Đinh, cậu thay đổi hơn trước kia không ít."

Đã từng là thiếu nữ âm trầm sắc bén, ngoan cố hư đốn, bấy giờ cô ấy cười rộ lên, trên mặt tràn đầy sự cao ngạo khó thuần, đã không còn khí tử trên mặt, hệt như một ngọn cỏ dại rốt cuộc đã sinh trưởng mạnh mẽ trong thế giới rộng lớn, cứng cáp mọc về phía mặt trời.

Chầm chậm cất lại suy nghĩ, cô kín đáo giấu đi nghiêm túc, nghiêng đầu nói: "Cậu thật sự sắp tốt lên rồi."

Tạ Đinh ngẩn ra, ý cười ngập trong đáy mắt, càng thêm rạng rõ.

"Đúng thật." Cô ấy nhướng mày, lại như nghĩ đến gì đấy, cười khẽ, "Những chuyện cứ chấp nhất không hiểu được trước kia, bây giờ đã từ từ buông bỏ, lại một lần nữa làm quen với thế giới này, mới chợt nhận ra cũng không tệ lắm."

Vận mệnh dẫu gì vẫn rất thiện lương, cho những chua xót và trắc trở trong quá khứ của các cô, dần biến thành người tốt.

Lâm Vị Quang xúc động không thôi, hai người lại rót rượu cho nhau, cô nhớ lại chuyện ở đường đua, không kìm được hỏi: "Vậy chiếc LaFerrari kia là người đó tặng cậu?"

Tạ Đinh gật đầu, "Quà sinh nhật, lúc tớ nhận thì tớ còn ngốc lắm."

LaFerrari là bản giới hạn, trừ kẻ có quyền có thế, nếu không dài tay thì không có được trogn tay, mà trong giới thượng lưu đỉnh tầng chỉ có đâu đấy vài người, Lâm Vị Quang không khỏi tò mò về thân phận của đối phương, "Ai thế?"

"Ôn Hoành Dục." Tạ Đinh nói, đoạn nhếch cằm ý bảo chiếc nhẫn trên tay Lâm Vị Quang, "Người quen của vị nhà cậu."

Lâm Vị Quang nghe thế thì sửng sốt, trong đầu thoáng qua hàng đống vấn đề, không biết nên hỏi cái gì, dẫn đến lời ra miệng không được tỉ mỉ: "Sao cậu biết được?"

Tạ Đinh buồn cười liếc mắt nhìn cô, "Lúc trước cậu nói chuyện cũng có tránh tớ bao giờ đâu, sau khi về nước tùy tiện nhấn vào một tin tức tài chính hay kinh tế nào đó là ra, không phải là trải hết rồi đất sao?"

Cũng đúng. Lâm Vị Quang ho nhẹ hai tiếng, nhưng cái tên Ôn Dục Hoành này nghe rất quen, anh ta là doanh nhân và nhà từ thiện hàng đầu trong nước, truyền thông cũng đánh giá người này rất cao, tuy cô không có lui tới gì, nhưng vẫn ít nhiều có hiểu biết.

Nhắc đến người nọ, Tạ Đinh lại xua tay, chỉ để lại bốn chữ: "Một cái tên chó."

Lâm Vị Quang: "?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận