Mặc dù biết chuyện hẹn hò giữa Cố Hạ và Thập Đình Phong thế nhưng Tang Dĩ Thâm vẫn muốn nói rõ tình cảm mà mình dành cho cô trước khi anh quyết định sang nước ngoài sinh sống.
Hay tin Tang Dĩ Thâm sắp rời khỏi đây khiến Cố Hạ cảm thấy có chút buồn buồn dù sao khoảng thời gian qua người bạn này giúp cô nhận ra nhiều việc.
Chuyện Thập Đình Phong đưa ra quyết định dứt khoát và trả tự do cho Tô Mạn Giao đều là nghe theo những lời khuyên chân thành của anh.
Nhìn người trước mặt, Tang Dĩ Thâm bỗng nở một nụ cười, trầm giọng nói:
- "Cuối cùng cho dù ở không gian nào, tôi cũng chỉ trở thành người bạn tốt với cô mà thôi."
Nghe những lời này khiến Cố Hạ cảm thấy có chút gì đó khó hiểu mà chau mày hỏi lại:
- "Tang Dĩ Thâm, anh đang nói gì thế? Tôi thật sự không hiểu được."
Liền lập tức, anh tiến lên trên cô vài bước, một lúc sau ngoảnh mặt lại cười nói:
- "Cố Hạ, tôi đã sớm biết cô không phải là người của thế giới này rồi.
Cô là người xuyên không đến đây."
- "Sao? Sao...anh biết?"
Cố Hạ tròn xoe mắt mà lắp bắp nói, liền lập tức, người trước mặt lên tiếng:
- "Tôi đã sớm biết kể từ khi cô nhận nhầm tôi giống với một người bạn."
Nói đến đây, Tang Dĩ Thâm khẽ thở dài, một lúc sau anh kể lại mọi chuyện cho cô nghe:
- "Thật ra tôi mang trong mình một phần kí ức của Tang Vũ An, tức người bạn thân mà khi trước cô nhắc đến.
Cũng có thể nói tôi chính là cậu ta ở nơi này mà dạo gần đây tôi mới nhận ra điều này cho nên tôi nghĩ rằng sự hiện diện của tôi ở nơi này có lẽ là để giúp đỡ cho cô."
Tang Dĩ Thâm vừa dứt câu thì đã cảm nhận một cái ôm ấm áp của người đối diện.
Cố Hạ không kiềm được sự xúc động lúc này mà ôm chầm lấy anh hạnh phúc đến nổi sắp bật khóc đến nơi:
- "Cho dù anh là Tang Vũ An hay là Tang Dĩ Thâm thì anh vẫn mãi là một người bạn tốt của Cố Hạ này.
Tôi thực sự rất hạnh phúc khi cả hai thế giới đều quen biết anh."
Nghe đến đây, khóe môi Tang Dĩ Thâm khẽ cong lên mà nở một nụ cười nhìn thẳng vào mắt cô đáp:
- "Có lẽ chúng ta chỉ có duyên làm bạn bè tốt với nhau và cũng có lẽ trong cả hai thế giới tôi vẫn mãi là người yêu đơn phương cô."
Nói rồi, anh khẽ nắm lấy đôi bàn tay của người đối diện mà trầm giọng đáp:
- "Hạ Hạ, hạnh phúc nhé.
Cho dù là ở khoảng thời không nào, ở một nơi nào đó, tôi vẫn luôn dõi theo cô."
Dứt lời, Tang Dĩ Thâm xoay người mà bước từng bước thật dứt khoát lên xe rời đi.
Bản thân Cố Hạ đâu biết rằng, sau một gương mặt tươi cười hạnh phúc ấy là những cảm xúc cố kiềm nén sâu bên trong đến mức làm mắt anh ửng đỏ.
Bản thân Tang Dĩ Thâm vốn là nhân vật phụ trong cuộc đời Cố Hạ cho nên dù ở thời không nào, anh cũng chỉ có thể âm thầm dõi theo cô mà thôi.
Về chuyện tình cảm giữa Cố Hàn và Bạch Thương Nhu, sau một khoảng thời gian yêu đương nồng thắm, cả hai quyết định tổ chức hôn lễ với sự chứng kiến của nhiều người.
Khác với suy nghĩ của em gái, Cố Hàn là người sớm thích nghi với mọi hoàn cảnh cũng như không gian và thời gian.
Bởi lẽ, anh cho rằng, không có gì hạnh phúc hơn khi được ở bên cạnh người mình yêu cho dù là bao nhiêu ngày đi chăng nữa thì anh nhất định sẽ sống thật vui vẻ qua từng ngày.
Hôn lễ của cả hai được sự chứng kiến của những người thân yêu.
Bản thân Bạch Thương Nhiễm cảm thấy rất vui khi chứng kiến em gái mình hạnh phúc nắm lấy tay người đàn ông mà mình yêu cùng đi trên lễ đường.
Nhân vật chính ngày hôm nay chính là Bạch Thương Nhu.
Cô diện trên người váy cưới trễ vai cùng chiếc khăn voan trắng phủ lên gương mặt xinh đẹp, trên tay cầm bó hoa cưới mĩm cười hạnh phúc khẽ khoác lấy tay anh trai chậm rãi bước lên lễ đường, nơi có người đàn ông với bộ vest đen của chú rễ với vẻ mặt vô cùng mong chờ được nắm lấy tay cô.
Cuối cùng, hai đôi tay đã nắm chặt.
Ở phía dưới, Cố Hạ trong chiếc váy hồng, bên cạnh cô là Thập Đình Phong trong bộ lễ phục lịch thiệp với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ mà vỗ tay không ngớt.
Tất cả mọi thứ đang diễn ra vô cùng suông sẻ thì lúc lâu sau, âm thanh tiếng súng ở phía ngoài cổng lập tức vang lên khiến toàn bộ khách mời vô cùng hoảng loạn mà cúi thấp người, hai tay che đầu mà la hét toáng lên.